Triệu Tĩnh Vi có quan hệ tốt với Kiều Sân hâm mộ lấy khuỷu tay đυ.ng vào Kiều Sân, ánh mắt hâm mộ không giấu được, nhỏ giọng khen tặng cô. "Kiều Sân, cậu thật hạnh phúc đó, có bạn trai Phó học trưởng đẹp trai như vậy ."
Phó Qua chính là thần tượng của bọn họ ở trường trung học số 1 Nhiễu Thành, năm đó đạt được thành tích tốt tổng điểm khoa học tự nhiên 678 điểm thi đậu khoa tài chính Thanh Đại, nghe nói ở Thanh Đại cũng là nhân vật làm mưa làm gió.
Thành tích tốt thì thôi, mấu chốt là nhà Phó Qua còn có tiền, vừa cao vừa đẹp trai. Cô gái nào mà không hâm mộ chứ?
Kiều Sân đỏ mặt, thẹn thùng đẩy cậu ta: “Tĩnh Vi, đừng nói bậy.”
Lúc này, một bạn học khác đi cùng bọn họ cũng nói rất nhiều chuyện: "Kiều Sân, chị của cậu nhảy xuống không sao chứ?"
Phó Qua từ nhỏ đã là một đứa con của trời cao, lớn lên trong sự bao bọc của những lời khen ngợi của những người xung quanh, anh ta không để tâm đến những lời khen ngợi từ bạn bè của Kiều Sân. Tự kiềm chế cười cười, chợt nghe nói như thế, nghi hoặc hỏi: “Ai nhảy xuống?”
Lúc này anh ta mới chú ý bên cầu, rất nhiều người vây quanh ở nơi đó cổ vũ cho người dưới cầu, cũng không ai chú ý đến nơi này của bọn họ.
Kiều Sân thầm giận người nọ lắm miệng, không bằng Triệu Tĩnh Vi, cô ta túm lấy ống tay áo anh ta cắn môi: “Chị, chị, chị nhảy xuống.”
"Em vốn định xuống cứu người, nhưng kỹ thuật bơi bình thường, bác sĩ còn nói em không thể bị cảm lạnh cho nên đã gọi điện thoại cho anh, không nghĩ rằng chị ấy nhảy xuống cứu người."
Phó Qua sửng sốt.
“Em nói Kiều Niệm nhảy xuống cứu người?”
Kiều Sân gật gật đầu, làm như lơ đãng nói: "Trước kia em chưa từng nghe nói qua chị ấy biết bơi."
Nước bên dưới chảy xiết quá, nếu có sóng đánh vào, cô ta sẽ không thể gặp Kiều Niệm ở trường!
...
Bên bờ, Kiều Niệm cố sức kéo đứa trẻ ngất xỉu lên bờ, tự mình chống đỡ bò lên, mắt thấy mặt đứa trẻ được cứu lên xanh tím, hôn mê bất tỉnh, liền biết nó uống không ít nước. Cô bất chấp chật vật trên người, chống người dậy, nhanh chóng tiến hành cấp cứu.
"Cứu được người rồi!"
Người vây xem trên cầu thấy Kiều Niệm cứu người lên phát ra một trận hoan hô, nhao nhao đi về phía bên kia.
Phó Qua xa xa nhìn thấy bên kia, nghiêng đầu, thấp giọng hỏi: “Có muốn qua đó xem không?”
Kiều Sân không muốn hai người tiếp xúc với nhau, lại không tiện biểu hiện ra bản thân đang so đo, miễn cưỡng ừ một tiếng, "lương thiện" mà nói: “Cũng không biết chị thế nào, anh Phó Qua, chúng ta đi qua xem một chút đi, nhỡ đâu em có thể giúp gì đấy...”
Cách đó không xa, khu vực có biển quản lý giao thông, một chiếc Phaeton lao vυ"t qua đám lá rụng chạy như bay về phía này.
“Vọng thiếu gia, ông Diệp gọi điện, hỏi tiểu thiếu gia sao không nhận video của ông ấy.”
Tiểu thiếu gia nhà họ Diệp đây chính là bảo bối trong lòng tất cả mọi người nhà họ Diệp, Vọng thiếu gia cưng chiều đứa cháu trai này, lần này nếu không phải vì xem bệnh cho tiểu thiếu gia, ông Diệp tuyệt đối không nỡ để tiểu thiếu gia rời đi. Ai biết người chăm sóc tiểu thiếu gia nháy mắt một cái, liền xảy ra chuyện, người bị đi lạc.
Nhiệt độ trong xe rất thấp.
Khuôn mặt đẹp trai của Diệp Vọng Xuyên căng thẳng, ba ngày không nhắm mắt, giờ phút này cặp mắt xinh đẹp kia bên trong tràn đầy tơ máu, ngay cả chuỗi Phật châu trên cổ tay phải của anh cũng sắp không áp chế được sự sắc bén trên người anh.
“Nói với ông ấy Diệp Kỳ Thần đang ngủ trưa, tối nay gọi lại cho ông ấy.”
“Vâng, Vọng thiếu gia.”
Lúc này, tai nghe của anh vang lên.
Diệp Vọng Xuyên một tay đặt lên tay lái, một tay tiếp điện thoại: "Alo, tra được vị trí cụ thể của người chưa?"
Giang Ly cũng biết tầm quan trọng của Diệp Kỳ Thần ở Diệp gia, mới không biết nói với anh như thế nào: "Vọng Xuyên, nói thật với cậu, cậu không nên kích động."
Đáy mắt Diệp Vọng Xuyên phủ sóng ngầm, môi mỏng hàm chứa băng tuyết: “Nói!”