Chương 14: Đám người nhà họ Kiều sớm muộn cũng phải hối hận

Vệ Lâu từng hỏi Kiều Niệm, thứ này thật sự thần kỳ như vậy à? Dù sao anh ấy cũng từng thấy Kiều Niệm bỏ loại thuốc thần kỳ trong truyền thuyết trở thành kẹo cao su tùy tiện bỏ vào trong miệng, lúc phiền lòng hoặc là không có việc gì thì nhai hai viên.

“Tôi bận, không có thời gian làm nhiều chuyện như vậy.”

Kiều Niệm cứ gác chân lên thành ghế bên cạnh, da trắng nõn, chân dài eo thon, dung mạo sáng sủa lộng lẫy, trên chiếc cổ mảnh khảnh có một nốt ruồi đỏ khiến người ta muốn cắn!

Vệ Lâu cất kỹ bình thuốc trân quý này, nghe vậy mới liếc mắt nhìn cô, nghiến răng nghiến lợi: "Cậu bận cái rắm! Tôi thấy cậu rất rảnh rỗi, còn có thời gian đi tìm ba.”

Kiều Niệm trịnh trọng nói: “Tôi thật sự rất nhiều việc.”

Chính sự hờ hững ở đuôi mắt khiến lời nói của cô không thuyết phục chút nào!

“Chậc.” Vệ Lâu lười cãi cọ với cô, chợt nhớ ra cái gì đó, nói: "Đúng rồi, có người đang điều tra cậu. Người đến từ Bắc Kinh đuổi đến khắp Nhiễu Thành rồi, hình như có một bệnh nhân rất có thân phận muốn cho cậu xem.”

"Không hứng thú."

Kiều Niệm hiện tại càng muốn điều tra rõ ràng thân thế bí ẩn của mình.

“Người cũng đuổi tới Nhiễu Thành rồi, đối phương đã chuẩn bị sẵn sàng, dường như đã tra được không ít tư liệu về cậu.”

Kiều Niệm cũng không quay đầu lại, lạnh lùng vô tình: “Không gặp. Cậu giải quyết giúp tôi đi.”

Vệ Lâu là một doanh nghiệp ngầm, thị trường chợ đen Nhiễu Thành đều do anh ta đứng tên và ảnh hưởng của anh ta thậm chí còn lan rộng đến thủ đô Bắc Kinh.

Cô cùng Vệ Lâu tình cờ gặp nhau, cô cứu Vệ Lâu một lần, Vệ Lâu cũng từng giúp cô.

Đó không phải là tình bạn sinh tử, nhưng cô ấy tuyệt đối tin tưởng Vệ Lâu, Vệ Lâu cũng là một trong số ít người biết thân phận của cô.

Vệ Lâu sảng khoái đáp ứng, kể từ khi loại thuốc này xuất hiện trên thị trường chợ đen, Kiều Niệm đã được biết đến như một bác sĩ thiên tài, anh ấy đã làm những việc này rất nhiều: "Ok."

"Vậy tôi đi trước."

Cô cũng đã đưa đồ, đồ mình muốn cũng đã lấy được, Kiều Niệm không có ý định tiếp tục ở lại, đứng dậy nói: “Có việc thì liên lạc qua điện thoại.”

Vệ Lâu thấy cô muốn đi, đè xuống đáy mắt không nỡ: “Biết rồi.”

"Nhà họ Kiều..."

Người đã đi đến chỗ rẽ, anh ấy mới nhớ tới nhà họ Kiều, muốn hỏi có nên giải quyết cả nhà họ Kiều cho cô nhẹ lòng không, nhưng thấy Kiều Niệm đã đi xa rồi.

Dù sao đám người nhà họ Kiều kia là ngu ngốc.

Ôm mắt cá làm trân châu còn cả ngày đắc chí.

Dù sao tên Vương Tạc một tay đánh thành 123456 không đánh thành 7, sớm muộn sẽ hối hận.

Rời khỏi phòng khám, Kiều Niệm không vội trở về, vẫy tay gọi taxi ở ven đường đến trung tâm thương mại Phố Đông chuẩn bị mua chút đồ về.

Trong ba lô một vai ngoại trừ sổ tay chỉ có một bộ quần áo để thay.

Bên kia trung tâm thương mại có biển quản lý giao thông, tài xế taxi lái xe đến giao lộ thì không thể vào được.

“Em gái, có bảng quản chế phía trước, tôi vào không được, em tự mình đi một đoạn. Không thành vấn đề chứ?”

"Không thành vấn đề."

Kiều Niệm liếc nhìn hóa đơn trên đồng hồ, lấy tiền đưa cho anh ta, xuống xe.

Hai bên đường cái dựa vào sông, qua cầu mới đến trung tâm thương mại.

Kiều Niệm còn chưa đi được mấy bước, đã nghe phía trước bên tay trái, có người hô to: "Có người rơi xuống nước!"

Trên đường có không ít người, lập tức có người vây quanh.

"Trời ạ, có người rơi xuống nước."

"Tôi vừa nhìn thấy một đứa trẻ giống như đi nhặt đồ, trượt xuống."

"Ai biết bơi không?"

Trong đám đông có người la lên.

Nhưng người vây xem nhiều, người biết bơi ít.

Trong đám người vây xem, Kiều Sân và hai nữ sinh cùng lớp vừa hay cũng ở gần đó. Xảy ra sự cố ngoài ý muốn, Kiều Sân và hai nữ sinh cùng lớp tình cờ ở gần đó, khi xảy ra tai nạn, họ cùng đứng nhìn xuống, nước chảy xiết đến mức rất đáng sợ, một trong hai nữ sinh thì thầm với cô ấy: "Kiều Sân, tớ nhớ rõ cậu báo danh lớp bơi lội trong kỳ hè mà..."