Chương 2: Nhân tâm
Mọi người khẩn trương, căng thẳng thần kinh cũng vượt qua một đêm, ban đêm tất cả mọi người như chim sợ cành cong, hễ có chút động tĩnh cũng sẽ bị bừng tỉnh, rốt cục thái dương cũng ló dạng, ánh mặt trời xuyên thấu qua lá cây rậm rạp từng ly từng tý chiếu lên thân thể, ta đột nhiên có cảm tưởng dường như đã trải qua mấy đời.
Sau khi ăn một chút thức ăn, mấy nam nhân phân thành 3 đội, 6 người nam chia làm 2 đội (*1 đội 3 người) chia nhau ra phụ cận tìm đường, người nam còn lại ở tại chỗ lưu thủ, nữ nhân đương nhiên cũng ở lại lưu thủ.
Chuyện ngày hôm qua quá mạo hiểm cũng quá kí©h thí©ɧ, không có một giấc ngủ ngon lại thiếu thức ăn bỏ bụng, mấy nữ nhân ngay cả đứng cũng lung la lung lay, ta so với các nàng cũng không khá hơn bao nhiêu.
Trong lòng ta có dự cảm nơi này không có đường ra.
Bị lạc đường một cách quỷ dị như vậy, một địa phương quỷ dị như vậy, động thực vật quỷ dị như vậy, giống như là nơi này cũng không còn là địa cầu nữa rồi.
Ta không biết rõ nên xử lý chuyện này như thế nào, chỉ có thể không ngừng làm những chuyện trong khả năng có thể, tận lực tìm kiếm thức ăn có thể ăn được (*sợ bị trúng độc thì khổ), ép buộc chính mình không nghĩ lung tung.
Trước đây, lúc còn ở với bà nội ta có thể nhận biết một vài loại rau xanh, rau dại, ở chỗ này ta hoàn toàn không biết bất cứ một loại nào, chúng nó quá lớn, so với những thực vật mà ta biết thì chúng cơ hồ muốn lớn gấp nhiều lần, cho dù là có những thực vật có hình dáng tương tự những thực vật mà ta biết, ta cũng không dám xác định là có thể dùng được hay không nữa.
Ta chỉ có một cái mạng nhỏ này thôi, nên ta sẽ không dễ dàng đi thử nghiệm. Cả nhà họ Tô giờ đây đã chỉ còn lại một mình ta. Sau tai nạn xe cộ một tháng trước, mạng của ta cũng không chỉ thuộc về một mình ta rồi. Ta còn muốn thay thế ba mẹ mà sống sót.
Ta không thể chết ở chỗ này.
……
Đặt bút xuống, Tô Từ khép lại laptop, ngẩng đầu nhìn cây đại thụ cành lá xum xuê che khuất đi ánh mặt trời.
Hiện giờ nàng cũng không an toàn, không chỉ phải đề phòng dã thú, mà còn phải đề phòng những người xung quanh, nàng không thể viết quá nhiều trong nhật ký được.
Mà sự việc khiến nàng lo lắng nhất chính là, 3 người nữ nhân như các nàng là quá yếu trong cái đoàn thể này, tuy rằng sự tình nào đó còn chưa có biểu lộ nảy mầm, nhưng nàng lại không thể không cẩn thận.
Toàn thân cơ bắp như kêu gào đau đớn cũng bởi vì ngày hôm qua điên cuồng chạy trối chết, Tô Từ cắn chặt răng đứng lên, nói với Lý Ngọc một tiếng, mất sức chín trâu hai hổ mới nhét được laptop vào trong ba lô, chuẩn bị đi xung quanh xem xét một chút hoàn cảnh nơi này.
Những nơi quá xa nàng sẽ không đi, chỉ có thể thăm dò phụ cận nơi đây.
Sương sớm dính trên cây cỏ rất nhanh cũng làm ướt nửa người dưới của nàng, quần bò bị ẩm ướt càng thêm thít chặt người nàng làm nàng càng thêm khó chịu, Tô Từ lấy chủy thủ từ trên đùi cột vào một bên eo, một khi có sự cố, nàng có thể thuận tay rút ra.
Đi không bao xa, Tô Từ liền thấy phía trước không xa có bụi cỏ bị ngã rạp xuống rất giống tình cảnh trước kia nàng ở quê nội chứng kiến 2 người đánh nhau trong cánh đồng lúa mạch cũng bị đổ ngã như vầy.
Một số cây cỏ nơi này tuy rằng còn muốn cao hơn so với thân Tô Từ, nhưng phần lớn chỉ cap tới đùi nàng, nếu như trong đây có động vật… Dựa theo nơi này so với địa thế bên ngoài mà tính thì nơi này chỉ có chút động vật nhỏ mà với sức của nàng cũng có thể nghiền chết chúng chỉ với một chân (*dễ đối phó).
Suy nghĩ một chút, Tô Từ rút ra chủy thủ, cẩn thận dè dặt tới gần.
Nhìn xuyên qua nhánh cỏ, quan sát rất lâu, Tô Từ mới xác định 2 con vật đang cắn xé lẫn nhau kia, đại khái to bằng một con thổ cẩu thành niên (*thổ cẩu = dế nhũi, không bít đúng không nữa >
Châu chấu… Có thể ăn được sao?
Vấn đề này tại trong óc Tô Từ chuyển vài vòng (*suy nghĩ cẩn thận), đột nhiên nàng nhớ đến một lần nàng ở khách sạn kia, nơi đây giới thiệu thực đơn có món mới, hình như là châu chấu. Nhãn tình không khỏi sáng lên thêm vài phần.
Tô Từ không nhịn được vui sướиɠ, nên hô hấp càng thêm rối loạn. Tại địa phương này, nếu con vật giống châu chấu này có thể làm thức ăn, chắc hẳn với số người hiện tại cộng thêm năng lực của mọi người, chỉ bắt mấy còn này rất dễ dàng sẽ không đến nỗi phải chết đói tại nơi này.
Có thức ăn là đại biểu cho có hy vọng sống tiếp a.
Trong cuộc đời Tô Từ chưa từng vì một loại còn không xác định có thể ăn được hay không mà kích động thành như vậy, nhưng ngay lúc này nàng phát hiện 2 con châu chấu đang đánh nhau đã ngừng lại, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm nàng.
Sống lưng Tô Từ lạnh run, thấy một con châu chấu trong đó đột nhiên khẽ đạp một chân sau, nàng cũng chỉ kịp nhìn thấy một bóng đen phóng hướng chính mình đánh tới.
Không kịp nghĩ nhiều, Tô Từ vô ý thức đột nhiên cầm lấy chủy thủ chém tới.
Chủy thủ cùng bóng đen chạm vào nhau, chủy thủ sắc bén hơi ngừng lại một chút, mới cảm giác được là thịt.
Đâm trúng.
Trong tâm vui vẻ, thân thể Tô Từ không chút chần chờ, thuận thế lăn một vòng, mới thở phì phò nửa quỳ dưới đất, cảnh giác nhìn 2 con vật mà nàng xem ra chỉ cần đạp một cước là có thể nghiền chết, bây giờ xem ra nàng đã dùng toàn toàn bộ tinh lực cùng đấu tranh nếu không sẽ khó giữ được tánh mạng.
Vừa rồi nơi mà chủy thủ đâm trúng chính là nơi cứng rắn nhất trước ngực châu chấu nên chủy thủ dừng lại một chút. Tay cầm chủy thủ run nhè nhẹ, lòng bàn tay chảy mồ hôi, Tô Từ không chớp mắt, gắt gao nhìn chằm chằm 2 con châu chấu đang nhìn chằm chằm nàng như đang quan sát con mồi của chúng.
Tại loại địa phương như thế này, ánh mặt trời vẩy lên người vốn là một việc rất thích ý, nhưng hiện tại trên thân Tô Từ không ngừng tuôn ra mồ hôi lạnh, bị ánh mặt trời chiếu lên toàn thân cũng ngứa, mồ hôi trên mặt đã nhỏ thành giọt, nàng một chút cũng không dám nhúc nhích, gắt gao cầm lấy chủy thủ cùng 2 con châu chấu giằng co.
Có lẽ là nhờ lợi thế thanh chủy thủ trong tay Tô Từ nổi lên tác dụng, không biết rõ trải qua bao lâu sau, cùng giằng co với 2 con châu chấu trong đó có một con đột nhiên thở gấp gáp, sau đó 2 con châu chấu liền chậm rãi thối lui.
Tô Từ giữ nguyên tư thế sẵn sàng tiến công hơn mười phút sau đó, mới đột nhiên thả lỏng người xuống một chút, cả người không vật gì chống đỡ té ngã xuống đất, rất nhanh lại giãy dụa ngồi dậy.
Trong tay tiếp tục gắt gao cầm lấy chủy thủ, giống như người chết đuối cầm lấy cọng rơm rạ cứu mạng cuối cùng vậy. Nàng tuy rằng so với người thường thì tỉnh táo hơn một chút, nhưng tóm lại nàng củng chỉ là một nữ nhân mới 23 tuổi, có thể làm được một loạt các động tác vừa rồi đã là vượt xa người thường.
Địa phương này… Không chỉ có con trăn là khủng bố, ngay cả một con tiểu côn trùng vô hại tại nguyên lai thế giới của nàng hiện nay cũng có thể uy hϊếp sinh mệnh của nàng.
Một lần nữa nàng nhận thức rõ ràng nơi này nguy hiểm vô cùng, Tô Từ run run đem chủy thủ cột vào bên eo, khoác áo ngoài che lên, mới trở lại nơi bọn họ tạm thời đang dừng chân.
Trong lúc đi đường trở về, Tô Từ không chút lơi lỏng, thần kinh kéo căng đồng thời tự hỏi trong lòng, nàng không biết rõ ràng tương lai sẽ phát sinh chuyện gì, cũng không biết rõ những động vật ở đây có hay không uy hϊếp đến chính mình, thế nhưng chỉ bằng phán đoán của chính mình, Nếu cứ ngông nghênh khệnh khạng đi về phía trước mà không có bất kỳ biện pháp đối phó nào tại địa phương này, nàng chỉ sợ sống không được bao lâu.
……
Nhanh đến hơn bốn giờ chiều, lúc sắc trời sắp tối, Tô Từ mới thấy một trong hai đội nam nhân đi ra dò đường đã trở lại. Trên thân bọn hắn mang hoặc nhiều hoặc ít tổn thương, mỏi mệt không chịu nổi, nỗi tuyệt vọng trên mặt càng thêm trầm trọng. Ra đi 3 người, trở về tuy rằng cũng là 3 người, nhưng đã đổi đi một người.
Tô Từ cũng không hỏi nhiều, chỉ đỡ bọn hắn ngồi xuống. Lúc bôi thuốc cho bọn hắn mới biết rõ, nguyên lai nhóm 3 người đi đến một vùng đầm lầy, trong đó một người sơ ý giẫm lên liền không có cơ hội bò lên bị chôn vùi trong đầm lầy. Mà nhiều ra tới một người là lúc đang tìm đường quay lại chỗ cũ đã gặp. Tuy rằng đêm qua hắn bị tụt lại phía sau, con trăn lại truy đuổi theo nhóm người đang bỏ chạy, hắn tuy chạy ở phía sau, nhưng may mắn không có táng thân trong bụng trăn, cả đêm qua hắn trốn tránh trong một sơn động nhỏ qua cả đêm.
Mặc dù nhiều một thêm một người sống sót, nhưng đồng thời lại có thêm một người thương vong, Tô Từ cho dù đã có tâm lý chuẩn bị, cũng nhẫn không được bị một trận hốt hoảng, hơn nữa lại bị 2 nữ nhân bên cạnh không ngừng khóc lóc khi nghe đến tin tức này ảnh hưởng, nàng càng nôn nóng khó chịu.
“Câm miệng!” Nàng nhịn được, nhưng do bị va quẹt toàn thân bị thương nên Chu Lập nanh ác gào lên. 2 nữ nhân lập tức cấm thanh (*câm miệng lại).
“Đội của hướng dẫn viên du lịch còn chưa trở lại sao?” Chu Lập nhìn chung quanh lại quay sang Tô Từ hỏi.
Tô Từ lắc đầu. Trước khi đi mọi người đã xem đồng hồ và hẹn đúng 2 giờ sẽ trở lại chỗ này, nếu như không có cái gì xảy ra ngoài ý muốn bọn hắn cũng nên trở về.
Nhưng ở tại nơi này… Tối đa chính là ngoài ý muốn.
Quá nhiều lo lắng, quá nhiều tuyệt vọng, làm mọi người không còn dư thừa khí lực nói cái gì nữa, nhất thời, chỉ còn lại tiếng dã thú gào thét nơi xa, cùng duy nhất treo trên đống lửa một cái hộp đựng cơm bên trong có một ít thịt khô cùng bánh bích quy nấu thành nước canh đang sôi ừng ực.
Một lúc sau mới có một nam nhân hỏi: “Chúng ta có cần đi tìm bọn họ không?” Hắn nhìn hướng Chu Lập với ý hỏi, trong tình huống không có hướng dẫn viên du lịch, thì một người bưu hãn cao 1m8 như Chu Lập mơ hồ thành người dẫn đầu bọn họ.
Chu Lập nhíu mày không nói chuyện, nam nhân ngồi bên cạnh hắn, người vừa mới trở về mở miệng trước, “Tìm? Các ngươi đi ban ngày cũng chết người, hiện tại trời lại tối ngươi kêu chúng ta ra đi tìm người? Ta xem là tìm chết đi! Muốn tìm thì các ngươi tự tìm đi, đừng kéo theo ta!”
Tô Từ mơ hồ nhíu mày, quan sát thấy tên này vốn là người thô tục, bây giờ bởi vì rít gào, nam nhân này lại càng mang nanh ác. Trong lòng nàng là muốn ra đi tìm người.
Đội ngũ của hướng dẫn viên du lịch cũng là 3 nam nhân, nếu là tại hoàn cảnh bình thường, 3 nam nhân cũng không có cái gì giỏi lắm, nhưng bây giờ, tại khu rừng nguyên thủy khủng bố như thế này, thì ba người này cũng góp thêm một phần ba lực lượng phòng ngự cho nhóm.
Nhưng tên này lại nói đúng… Hiện tại, còn mấy phút nữa là 5 giờ chiều, trời hôm nay còn âm u hơn hôm qua nhiều, nếu đi ra tìm người lúc này sợ rằng… Nếu nói là đi tìm chết cũng thực không có gì là sai.
Màn huyết tinh hôm qua vẫn còn ám ảnh trong tâm mọi người…
Chẳng lẽ để mặc cho nhóm hướng dẫn viên du lịch chết đi sao?
Đầu óc Tô Từ lúc này thật hỗn loạn, lúc này nàng thấy do dự trong mắt Chu Lập tán đi rất nhiều, biết rõ hắn đã quyết định, nàng vội quay nhìn hướng hắn.
“Lão Lý nói rất đúng, lúc này không thể ra đi.” Chu Lập thở dài nói, “Hi vọng nhóm của hướng dẫn viên du lịch không xảy ra chuyện gì, ngày mai chúng ta sẽ đi dọc theo đoạn đường mà bọn hắn đã đi để tìm.”
Ngày mai…
Không phải ai cũng có vận khí tốt như lão Lý. Ngày mai… Với ban đêm như vầy, nếu như nhóm hướng dẫn viên du lịch thực sự gặp phải cái gì ngoài ý muốn, có lẽ ngay cả hài cốt cũng không tìm được.
Tô Từ nhắm lại ánh mắt, sau đó đứng dậy cầm 2 nhánh cây đem hộp cơm đang treo trên đống lửa xuống, nhận lấy thức ăn được phân phát từ tay mấy người nam nhân chuyền qua, mấy người vây tại một chỗ, ăn chút canh nóng.
Đương nhiên, thức ăn vẫn được phân chia như cũ, phần của nữ nhân ít hơn nam nhân.
……
Quá nhiều tuyệt vọng, quá nhiều áp lực, tổng yếu sẽ phải tìm ra đường thoát.
Lưu lại một người gác đêm, sau đó những người khác đều vây quanh đống lửa chìm vào giấc ngủ. Tô Từ rất dễ tỉnh ngủ, khi nghe đến tiếng rêи ɾỉ của hai vợ chồng bên cạnh, nàng rất nhanh đã tỉnh ngủ.
Trước là cảm thán, ngay sau đó một ti buồn ngủ cũng không có. Nhắm mắt, một tay khoát lên bên eo, một tay ôm trong ngực tảng đá bén nhọn đã lượm được trong lúc kiếm củi lúc ban ngày.
Bởi vì quá kềm chế mới cần phát tiết, bất kể là nam nhân hay nữ nhân.
Những bạn lữ (*những người có đôi có cặp), thì ‘yêu’ là phương thức tốt nhất để phát tiết chính mình.
Như vậy, những người không có bạn lữ thì sao. Vậy những nam nhân không có bạn lữ lại cần phát tiết chính mình thì sao? Nếu như bọn hắn muốn cưỡng bức, với sức 2 nữ nhân như các nàng muốn phản kháng thì xác suất thành công lại có bao nhiêu đâu?
Tô Từ cắn răng, nghe phụ cận mấy thanh âm càng lúc càng thô, hô hấp càng lúc càng dồn dập, nàng cảm nhận được có mấy ánh mắt đang không ngừng đảo qua đảo lại không ngừng dừng lại tại chỗ mẫn cảm trên thân nàng, tảng đá trong tay càng bị nàng nắm chặt hơn.
Bị thô thô thanh âm không ngừng truyền tới, trừ ra tiếng củi gỗ bùm bùm lốp bốp, cũng chỉ có tiếng thô suyễn rêи ɾỉ hoan ái của nam nhân và nữ nhân. Theo thanh âm nữ nhân đến cực hạn cao vυ"t rêи ɾỉ, tiếng thở gấp của nam nhân cũng càng lúc càng trầm trọng.
Không thể tiếp tục như vậy được nữa.
Tô Từ đột nhiên ngồi dậy, ôm ba lô vào trước ngực.
Tô Từ đứng lên, lúc nàng đứng dậy 2 vợ chồng đang bận ‘làm việc’ kia cũng mở to mắt nhìn nàng, Tô Từ nói với nam nhân đang gác đêm, “Trần đại ca, ngươi ngủ đi, từ giờ đến sáng ta gác canh gác cho.”
Nam nhân họ Trần, à mà không, tất cả nam nhân đều nhìn sang Chu Lập, Chu Lập lại nhìn Tô Từ, thấy tảng đá bén nhọn trong tay nàng, trong mắt càng lúc càng mãnh liệt phát ra du͙© vọиɠ cần phát tiết cùng du͙© vọиɠ chinh phục con mồi, một lúc sau hắn mới nói, “Tiểu Từ khi nào ngươi mệt mỏi có thể đánh thức ta.”
Sau đó quay đầu nói, trong mắt đã có uy hϊếp lại có đắc ý, “Các ngươi cũng ngủ đi, tại nơi này nếu tinh lực không đủ sẽ bỏ mạng đó.”
Tô Từ thấy mọi người bất bình, không tình nguyện cũng phải nằm xuống, nàng nhẹ nhàng thở ra. Sau đó vừa khổ cười, nếu sống qua ngày hôm nay lại như thế nào, từ lúc Chu Lập vừa mới thấy nàng một khắc đã vây quanh bên cạnh nàng, hiện tại lại chuyển xưng hô từ ‘Tô tiểu thư’ biến thành ‘Tiểu Từ’, đã muốn tuyên bố nàng là con mồi của hắn.
Nếu nàng chịu vì tánh mạng mà mất đi tôn nghiêm, thì chịu nhục để đổi mạng cũng sẽ không có bao lâu.
Hiện tại mới hai ngày, thời gian còn ít, mọi người là có tham vọng sống sót nên mới có ‘cường giả vi tôn’ mà miễn cưỡng phục tùng Chu Lập để tìm kiếm đường ra. Nhưng qua mấy ngày, chờ bọn hắn nhận rõ hiện thực sẽ rất khó, nếu bọn hắn vẫn tiếp tục duy trì Chu Lập là cường giả, thì lúc này Chu Lập sẽ vì mời chào bọn hắn (*giống như thưởng cho đàn em để khích lệ vậy mà) sẽ không có khả năng một mình chiếm một nữ nhân sẽ mất đi cái gọi là ‘thu phục nhân tâm’.
Chỉ sợ đến cuối cùng, nếu như các nàng không chết cũng sẽ sống không được khá giả.
‘Tăng nhiều thịt thiếu’. (* “thịt” thiếu nên “tăng” sẽ cùng nhau chia sẻ “thịt” >_
Ba người nữ nhân các nàng chính là thịt.