Lí Mặc.
Nghe thấy cái tên này, Tiểu U cảm thấy hoảng hốt, chớp mắt một cái, cái tên thân mật như vậy nhưng bây giờ nghe lại như cách xa cả thế giới.
Lí Mặc là bạn trai trước của cô, mới xác định quan hệ còn chưa tới một năm, tình cảm ngọt ngào thuần khiết, từ trước tới nay ở chung cũng chưa từng phải đỏ mặt.
Sở dĩ nói là bạn trai trước vì do yêu sớm. Lúc trước Tiểu U vì yêu đương mà thành tích học giảm sút nghiêm trọng, bị chủ nhiệm mời cha mẹ hai bên lên nói chuyện, kết quả hai người bị buộc phải chia tay.
Bây giờ hai người cũng đã chia khoa, Lí Mặc và Tiểu U không ở chung một khu nữa. Bị ép buộc ở ký túc xá, thậm chí ngay cả số di động cũng bị thay đổi, hiển nhiên là không có cơ hội tiếp xúc.
Tiểu U cũng không có thời gian xúc động đối với chuyện bị chia rẽ tình cảm này, Tiểu Nguyệt ngồi gần lại khiến cho Tiểu U có một chút hồi hộp lúng túng, không chỉ như vậy, lời nói của Tiểu Nguyệt dường như làm cho dây leo đang ngủ trên người cô thức tỉnh. Đại khái là sau khi nghe được cái tên Lí Mặc, trong phút chốc Tiểu U có cảm giác chán nản, dây leo trong người cô lại chuyển động một lần nữa, khiến cho sắc mặt cô sợ hãi đến trắng bệch.
P/s: Ảnh ghen rồi, chị U khổ rồi a~
Tiểu Nguyệt nhìn khuôn mặt Tiểu U, không hiểu sao lại trở nên trắng bệch, "Chẳng lẽ cậu chưa thấy Lí Mặc?".
Tiểu U mệt mỏi, mím chặt môi lắc đầu.
Thấy bộ dạng Tiểu U như vậy, Tiểu Nguyệt cho rằng cô đang khó chịu, lại không biết do Tiểu U sợ hãi.
Theo lời Tiểu Nguyệt nói, Tiểu U rõ ràng cảm nhận dây leo bắt đầu chuyển động, vẫn ôm lấy cô nhưng trên người cô lại không ngừng bị quấn chặt, cuốn quanh bầu ngực, chầm chậm quấn lên đùi cô, giống như là trói cô lại. Tiểu U nắm chặt tay, vô cùng sợ hãi. Thậm chí ngay cả hạt giống bên trong người Tiểu U cũng bắt đầu tỉnh lại, bất ngờ nhảy lên một cái.
Cuối cùng không cần dây leo đưa đẩy, bản thân nó tự động di chuyển, giống như đang trừng phạt, lập lại chiêu cũ đi về phía tử ©υиɠ của cô! Lúc trước hạt giống này vốn mắc kẹt ở tử ©υиɠ, lần này lại trực tiếp đi sâu vào trong, điều này làm cho dịch thể bên trong tử ©υиɠ càng trương lên, làm cho bụng dưới của Tiểu U to ra.
Tiểu U hét lớn một tiếng, vùi vào bên trong chăn, hoàn toàn không muốn nhìn thấy người khác.
Tiểu Nguyệt thấy thế an ủi: "Đừng bực bội, đã có lòng muốn gặp thì lúc nào gặp chẳng được".
"Sớm biết vậy tớ đưa điện thoại cho cậu thì tốt rồi, khi đó thấy hắn vội vã đi tìm cậu, tớ cảm thấy chắc sẽ tìm được. Không nghĩ tới các cậu lại không gặp được nhau. Đúng là khó hiểu thật, sau khi tan học tớ nhìn thấy hắn đi lên lầu, vậy mà lại không đợi để gặp cậu sao? Không lẽ cậu chạy đi đâu khó tìm như vậy sao?"
Tiểu Nguyệt có chút tiếc nuối lại có chút không giải thích được, nhìn khuôn mặt trắng nõn của Tiểu U nói.
Trong đầu Tiểu U run run, cũng không quản dây leo đang tác quái trên người cô. Khi tan học, khi đó không phải cô đang bị...trong phòng học?
Lí Mặc đến tìm cô sao?
Không lẽ anh ấy nhìn thấy?
Tiểu U cũng không biết, vào lúc đó Thụ Yêu đang thi triển phép thuật, chỉ lo lắng Lí Mặc sẽ thấy được cơ thể cô không mặc gì, còn bị vật cổ quái xâm nhập quấn lấy.
Khi Tiểu U nghĩ đến vấn đề này, cô không sợ người ta phát hiện ra bản thân mình như vậy mà bị xa lánh, cô chỉ sợ Lí Mặc sẽ đem chuyện này lan truyền ra ngoài.
Sự sợ hãi này quá lớn, thậm chí làm cho cô đối với người yêu mình cũng mất đi sự tin tưởng.
Cảm giác được Tiểu U lo lắng, dây leo ngừng chọc ghẹo cô, an ủi bằng cách liếʍ liếʍ sống lưng và lòng bàn tay đang lạnh run. Giống như vỗ về an ủi, nói cho cô rằng cô không cần lo lắng.
Tiểu U đương nhiên không có tâm ý tương thông với dây leo quái dị, có lẽ cô thật sự quá mệt mỏi, trong lòng vẫn còn sợ hãi, không đầy một lát đã ngủ quên.
Ban ngày bị dọa sợ, lại còn mới thất thân và trải qua hai giờ ân ái kịch liệt như vậy, nếu không phải dây leo tiết ra loại chất lỏng kỳ lạ vào người cô để chữa trị thân thể, cô có lẽ đã sớm ngất đi, khẳng định không còn khỏe mạnh được đến giờ.
Nghĩ như vậy, tinh thần Tiểu U vô cùng mệt mỏi, từ từ buông lỏng sức, nhẹ nhàng ôm lấy dây leo. Cô vốn còn định nghe Tiểu Nguyệt nói chuyện nhưng con mắt mở ra nhắm vào vài lần cũng không thể mở được nữa.
Một lát sau Tiểu Nguyệt mới phát hiện Tiểu U đã ngủ thϊếp đi, cô cảm thấy thật khó hiểu không biết tại sao Tiểu U lại ngủ sớm như vậy. Cũng không suy nghĩ nhiều, tiện tay kéo chăn đắp cho Tiểu U, sau đó từ trên ghế bước xuống.
Sau khi rèm nhỏ của chiếc giường khép lại.
Một sợi dây leo từ dưới chăn trượt lên, nó nhẹ nhàng tới gần khuôn mặt cô, liếʍ liếʍ mí mắt đang khép chặt đó.
Trong lúc ngủ Tiểu U cảm nhận được một mùi thơm dịu, ngủ càng sâu, thậm chí những cơn ác mộng vì sợ hãi của cô cũng dần biết mất trả lại giấc ngủ an bình...
Chỉ là, vấn đề hình như có một chút kỳ lạ?