Edit by: Thuymac9420
Tiểu U mở mắt, phát hiện giờ đã là sáng sớm hôm sau.
Nghĩ lại từng cảnh xuân sắc cực độ hôm qua, Tiểu U quả thực muốn ôm đầu gào lên.
Toàn thân trên dưới nơi nào cũng bị xâm phạm triệt để qua, tất cả vị trí trên người như bị người khác đánh dấu vào.
Mà việc khiến Tiểu U câm nín chính là, bị xâm phạm ròng rã suốt một ngày, mười mấy tiếng, hoa huy*t sưng lên nhiều lần như vậy. Nhưng chỉ ngủ một giấc dậy, eo không xót chân không đau. Đôi chân hôm qua run rẩy vô lực, hôm nay có thể nhảy xuống giường chạy tám trăm mét.
Điều này làm Tiểu U liền đau khổ ưu thương một trận, cảm thấy mình thật lập dị làm sao.
Toàn thân xanh tím ứ máu?
Thân thể bị chà đạp thê thảm?
hoa huy*t sưng đỏ đυ.ng vào là đau?
Được rồi, không hề có gì cả. Tiểu U cảm thấy việc duy nhất hôm nay khác với hôm qua chính là hiện tại nếu cô đi căn tin có thể ăn nhiều hơn thường ngày hai chén cơm.
Aiii.
"Tiểu U cậu sao vậy? Thân thể không thoải mái sao?" Tiểu Nguyệt rời giường đi toilet lo lắng nói.
"Không có gì. Tiểu Nguyệt cậu biết hôm qua mình về đây như thế nào không?" Tiểu U xanh mặt hỏi.
"Chính là cậu tự về đây nha. Tiểu U cậu chưa tỉnh ngủ à?" Tiểu Nguyệt kỳ quái hỏi.
Cô đang bất tỉnh, sao có thể tự mình về được?
Tiểu U không có giải thích. Nghe được chính mình hôm qua về không có gì khác thường khiến người khác phát hiện liền yên tâm, ngược lại nói: "Chỉ là hình như hôm qua mình mơ một mơ kỳ lạ."
Quả thực đúng là một giấc mơ.
Ngày hôm qua, rốt cuộc Tiểu U
ngất trên người dây leo đang dây dưa mãi không kết thúc, cô lại mơ về tiểu cô nương cổ đại kia.
Giấc mơ này giống như là đoạn sau của giấc mơ lần trước.
Nội dung cụ thể có chút không nhớ rõ, chỉ mơ hồ nhớ rằng tiểu cô nương đó bị bệnh như sắp chết, vị hôn phu cũng từ hôn với nàng.
Nhưng không lâu lắm, tiểu cô nương không hiểu sao lại khỏe lại. An Vương Phủ vốn chán ghét tiểu cô nương ốm yếu nên từ hôn không hiểu sao lại mặt dày xuống nước lần nữa đến nhà cầu thân, hồi môn rất nhiều, hết lời ngon ngọt. Phụ thân tiểu cô nương cảm nhận được An Vương Phủ vô cùng thành ý, liền lần nữa nhận lời, đem con gái gả cho An Vương Thế tử.
Sau đó, tiểu cô nương cùng An Vương Thế tử hạnh phúc ở bên nhau cả đời.
Về phần hạt mầm nhỏ mà tiểu cô nương nuôi...
Tiểu U nghĩ đi nghĩ lại, vẫn không nhớ ra được quỷ cây đó thế nào. Lần này, ký ức trong mơ mơ mơ hồ hồ giống như bị cái gì ngăn cản, che lại bằng một tầng sương lớn, không giống như lần trước vô cùng rõ ràng.
Ặc, Tiểu U cảm thấy, nếu như trong mơ thật sự là bản thân mình kiếp trước. Lúc đó tiểu cô nương bệnh nặng sắp chết đột nhiên khỏe lại có phải là vì ăn hết cái mầm cây nhỏ kia? Hay là đã làm gì hơn thế?
Tiểu U đau đầu xuống giường, sau đó kỳ quái phát hiện, dây leo một mực quấn lên người cô tất cả đều biến mất rồi.
Vừa mới ở trên giường nên không thấy, hiện tại bốn phía mặt đất khắp nơi đều không có.
Sạch sẽ. Giống như mấy ngày nay cô khắp nơi đều nhìn thấy quỷ cây chỉ là ảo giác.
Tiểu U theo bản năng đi giở lịch, thời gian không sai. Lại sờ sờ mặt và tóc mình, vẫn là giống như vừa mới đi thẩm mỹ viện xa hoa, hưởng trăm tám mươi lần bảo dưỡng da.
Hết thảy đều bình thường, như vậy dây leo quỷ biến mất là vì xâm phạm cô chán rồi, không còn thú vị nữa nên chuẩn bị dời mục tiêu?
Tiểu U
lắc lắc đầu, sâu trong nội tâm có cảm giác gì đó khiến cô không thể thoát khỏi...
Trốn!
Tiểu U
trong nháy mắt đưa ra quyết định này. Mấy ngày nay chưa hề nghĩ đến việc sẽ chạy trốn, chỉ một mực bị dây leo quấn quanh người, cảm thấy không có cơ hội. Hiện tại cơ hội thật tốt đến trước mặt, có thể nào không nắm chặt.
Cho dù Tiểu U cảm thấy không làm sao ghét hận dây leo quỷ đã chiếm đoạt thân thể cô, đối với cô làm tất cả những chuyện hạ lưu.
Nhưng cô cũng không thể tiếp tục dây dưa với dây leo kiểu này được.
Tuy rằng quỷ cây này sẽ làm thân thể cô hấp thụ tinh hoa nhật nguyệt ngày càng tốt. Nhưng mỗi ngày đều bị làm trên mười hai giờ, thời điểm không làm thì phần lớn đều muốn đem dị vật vào cơ thể cô. Cũng quá dâʍ ɖu͙© rồi!
Phải trốn!
Tiểu U gật gật đầu.
___________________
Tiểu U Không biết dây leo quỷcó đột nhiên quay lại hay không. Vậy nên thời điểm quyết định chạy trốn cũng không có thu dọn đồ đạc gì, chỉ đem theo điện thoại di động cùng với bóp tiền giấu trong người. Lấy sách vở giấy bút, cầm túi xách, giả vờ bình thường như đi lên lớp cùng với đám người xung quanh đi ra cửa.
Lấy cớ muốn đi ra quầy bán đồ ăn vặt ngoài trường mua đồ, Tiểu U tạm biệt đám người Tiểu Nguyệt.
Tiểu U một đường đi vô cùng cẩn thận, thần kinh cô có chút nhạy cảm, luôn cảm giác có tầm mắt luôn một mực nhìn mình chằm chằm. Thậm chí còn có âm thanh xì xào vậy quanh mình. Vậy nên Tiểu U nỗ lực để vẻ mặt của mình có vẻ trấn định bình thường.
Tiểu U đi đến trước cửa trường, chỉ còn vài bước đường có thể hòa vào bên trong dòng người bên ngoài. Đúng lúc đến cửa sắt tự động, đột nhiên đèn bật đỏ,
cửa sắt kéo lên ngăn chặn dòng người.
"Ôi, chuyện gì vậy?"
"Sắp lên lớp rồi, lúc này đóng cửa lớn làm gì? Con mẹ nó, cửa hông cũng đóng, không cho chúng tôi vào trường à?"
"Phía sau còn có xe muốn vào đấy!"
Bảo vệ nửa ngày không thể mở cửa ra, nghe tiếng mắng ngày càng nhiều liền đưa đầu ra nói: "Hệ thống điện cửa lớn có chút vấn đề, mọi người đừng gấp, tôi báo cáo với hiệu trưởng, có lẽ cần tìm người sửa chữa."
Tiểu U sau lưng phát lạnh, biết đây là do mình mà xảy ra, cảm giác vừa rồi không phải ảo giác.
Đúng lúc này, Tiểu U đột nhiên nghe thấy có âm thanh người nói không ra tiếng ở phía sau.
Tiểu U chỉ cảm thấy lông tơ dựng đứng, cẩn thận quay đầu lại thì không thấy ai cả.
"Tiểu U, cậu đứng đấy sững sờ gì thế?"
Âm thanh dịu dàng của Lâm Hạ phút chốc xóa tan ớn lạnh quanh thân Tiểu U. Tiểu U cao hứng nhìn đến đã thấy Lâm Hạ giẫm
cửa sắt nhảy lên, nhìn xuống đám học tỷ học đệ đang bị nhốt ngoài, nhìn đẹp trai vô cùng.
"Mình muốn ra ngoài mua chút đồ ăn, đáng tiếc lại ấy ra vấn đề..." Tiểu U hơi kiêng dè, chỉ mình cô thì không sao, nhưng nếu làm phiền Lâm Hạ sẽ không biết chuyện gì sẽ xảy ra, không khỏi do dự nói: "A, nếu đóng cửa rồi thì không mua nữa. Chúng ta đi vào, trở lại lên lớp."
Đứng ở trên cửa Lâm Hạ con ngươi chuyển động. Phớt lờ bảo vệ đang trách cứ, đưa tay về phía Tiểu U: "Mua thứ gì thì cứ mua đi. Lại đây tớ kéo, đảm bảo sẽ không để cậu muộn học."