Chương 23: Kiếp trước kiếp này (H nhẹ)

Dịch bởi: Thuymac9420

Nam hài khuôn mặt ngây thơ vô tội nói: "Ngươi ngày ngày đều liếʍ tay của ta, tại sao ta lại không thể liếʍ lại ngươi? Ngươi nói ta là da^ʍ tặc, vậy thì ngươi cũng vậy ư?"

Tiểu U phản bác như đinh đóng cột: "Nói láo! Tay ngươi bẩn như vậy, ta mới không thèm liếʍ. Ta ngay cả ăn cơm còn phải dùng đũa đấy."

Nam hài nghiêng đầu nhìn Tiểu U, nói tiếp: "Ngươi còn liếʍ mặt và bụng ta a..."

"Nói bậy! Ngươi cũng không phải là đường, tại sao ta phải liếʍ ngươi?" Tiểu U tỏ vẻ ta đã nhìn thấu lời nói dối của ngươi, khôn hồn thì mau nói thật đi (•~•).

Nam hài nghe vậy liền nở nụ cười. Nụ cười nhẹ nhàng mà rực rỡ như ngàn ánh sao lấp lánh trên bầu trời, thiếu chút nữa đem cô nàng Tiểu U say mê đến thất điên bát đảo, đột nhiên nàng cảm thấy, nam hài xinh đẹp như vậy, có lẽ liếʍ mặt hắn, tay hắn, hay là bụng hắn... cũng không phải là không thể?... Có lẽ, hắn thật sự rất ngọt(°=°)?

Đang mơ mơ màng màng suy nghĩ miên man, bỗng nam hài cúi người xuống, ôm nàng trong hai tay, mặt gần như sát vào nhau nhìn vào mắt Tiểu U, hình ảnh khuôn mặt non nớt của Tiểu U hiện trong mắt hắn.

Nam hài trầm giọng nói: "Ngươi nói ta còn ngọt hơn tất cả các loại đường trên đời, cho nên mỗi ngày ngươi đều muốn ăn ta, ngươi không nhớ sao?"

"A? Đó là ta đang nói mầm xanh nhỏ của ta." Tiểu U nghe vậy liền nghĩ ngay đến mầm xanh nhỏ của mình, quay đầu nhìn đến đầu giường, mầm xanh nhỏ được đặt ở đó đã không còn thấy nữa.

"Ta đang ở đây a."

Hai tay nam hài bỗng biến thành dây leo nhỏ dài, nhẹ nhàng quấn lên mặt và cổ Tiểu U.

Tiểu U trừng to mắt.

Nam hài nhẹ nhàng hỏi: "Còn muốn ăn ta nữa không?"

Tiểu U ngơ ngác gật đầu, lại nhanh chóng phản ứng lại, mãnh liệt lắc đầu.

Nam hài mỉm cười: "Kỳ thật, ta cảm thấy Tiểu U cũng rất ngọt, ta cũng muốn ăn ngươi nha."

Dứt lời, nam hài đột nhiên há to miệng nhằm Tiểu U mà cắn xuống, miệng hắn to như chậu máu, đầy răng nanh sắc nhọn, đáng sợ đến mức khiến tim Tiểu U ngừng đập!

Cái miệng há to của nam hài dừng lại ở chóp mũi Tiểu U, nháy mắt, khuôn mặt quỷ quái đáng sợ lại trở về khuôn mặt thiên sứ vô tội, hắn lè lưỡi nhẹ nhàng liếʍ đi giọt mồ hôi bởi vì kinh sợ mà chảy xuống của Tiểu U, ôn nhu nói: "Cho nên, Tiểu U phải mau mau lớn lên, ngươi còn quá nhỏ, còn chưa đủ ca ca ta nhét kẽ răng." Nói rồi hắn vươn tay xoa đầu Tiểu U.

A!

Tiểu U đột nhiên bừng tỉnh.

Theo bản năng nhìn về phía chậu hoa ở đầu giường, lại phát hiện xung quang một mảnh đen sì cái gì cũng không thấy, rõ ràng là đang ngủ trưa, sao tỉnh lại đã tối đen như vậy? Xung quanh cũng rất chật chội, hoàn toàn không hề giống như ở Cố tri phủ rộng rãi.

Đến khi tay đυ.ng vào điện thoại ở đầu giường, Tiểu U mới giật mình nhận ra mình không phải tiểu cô nương cổ đại kia, hốt hoảng một hồi mới nhớ ra mình là ai.

Tiểu U thầm hít vào một hơi thật sâu, giấc mộng vừa nãy thật sự rất chân thực, tỉnh lại cô vẫn nhớ rõ ràng từng nét chạm trổ giường cột, từng lá cây ngọn cỏ, thậm chí là những người trong mơ.

Tiểu cô nương kia khiến nhớ lại những ngày trước đây của mình, ngày đó, cô cũng giống như tiểu cô nương trong mơ kia, cả ngày giống như một bà cụ non, mỗi ngày đều suy nghĩ cách để quậy phá khắp nơi.

Nhưng đến năm cô chín tuổi thì mẹ cô qua đời, chỉ trong nháy mắt cô đã trở nên trưởng thành, cô ngày càng trở nên trầm lặng khi sống trong ngôi nhà với người cha lạnh nhạt và mẹ kế gian xảo luôn thổi gió bên tai (nói những điều xấu xa, công kích) cha cô.

"Mẹ..." Vô thức thì thào hai tiếng, tâm tình Tiểu U trầm xuống.

Đúng lúc này, sau lưng Tiểu U chợt lạnh, có thứ gì đó chui vào áo của cô, quấn lên tấm lưng cô, từng tấc từng tấc dọc theo sống lưng cô đi lên, dần dần leo đến bả vai cô.

Tiểu U căng cứng người nằm bất động, lập tức nhớ ra đây là thứ gì, nhưng ngay sau đó, cô cảm giác được dây leo kia cọ đến cổ cô, thuận thế giữ lấy mặt cô, thè lưỡi liếʍ liếʍ gương mặt cô.

Trong bóng đêm, Tiểu U không tiếng động cúi đầu nhìn, nó đây là...đang an ủi cô sao?

Đột nhiên, Tiểu U nhớ đến tiểu nam hài trong mơ kia.

Khoan!

Thực vật?

Liếʍ?

Yêu...yêu quái...?

Tiểu U càng nhớ lại cơ thể càng cứng đờ, chẳng lẽ...tiểu cô nương cổ đại kia chính là kiếp trước của mình? Mà dây leo quỷ quái mấy ngày nay mình gặp chính là yêu quái đến tìm mình để báo thù ư!?

WTF!!!

A~~

Lông tơ sau lưng Tiểu U dựng đứng cả lên.

Hình như cô vừa nghe thấy tiếng ai đó cười?

"Ngươi...sao ngươi lại biến thành như thế này?" Tiểu U không biết tại sao lại nói với dây leo quỷ quái những lời này, cô đã đem dây leo quái dị này thành quỷ cây trong mơ làm một, nhưng mà theo kinh nghiệm làm vườn của cô, mầm xanh nhỏ cô nuôi trong mơ và dây leo trước mắt này không cùng một giống a...

A không, có lẽ tất cả chuyện này đều do cô tưởng tượng ra, đều do những suy nghĩ kỳ lạ của cô cả.

Bị quỷ cây xấu xí quấn lấy không thể thoát ra, tinh thần chịu áp lực quá lớn. Cô vọng tưởng đến mình đang ở trong mơ, tự nghĩ rằng cô sẽ có thể giống như trong bạch xà báo ân, đẹp đẽ khiến cô mê mẩn. (Chắc là giống như TU cứu con vật nào đó sẽ được báo ân í, mình dịch đoạn này mà cũng không hiểu lắm)

Tiểu U lắc lắc đầu, muốn chính mình hãy nhìn rõ tình hình lúc này, không nên tiếp tục suy nghĩ vớ vẩn nữa.

Nhưng ngay sau đó, dây leo mềm dẻo như bầy rắn uốn lượn trên người lại quấn lấy cơ thể cô rồi nâng lên, làm chiếc chăn rơi xuống giường.

Tiểu U tâm tình kinh hãi, dây leo đã đem cả người tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của cô ở giữa không trung, tứ chi bị mở rộng, muốn kêu lên sợ hãi thì một đoạn dây leo như đầu lưỡi triền miên cuốn lấy môi cô. Xúc cảm lạnh lạnh lại ngọt ngào, đem miệng nhỏ của cô chặn lại, thậm chí còn với vào trong cùng quấn lấy lưỡi cô, nuốt hết những thanh âm của cô, thô bạo đoạt lấy nước bọt trong miệng cô.

Không biết có phải như Tiểu U cảm giác hay không, cô cảm thấy lúc này dây leo hành động giống như có tia lệ khí, giống như ngày đó gặp trong phòng học...đã cưỡng ép mà giữ lấy cô.

Trong lòng Tiểu U không khỏi cảm thấy bất ổn.

______________________________

P/s: Định drop nhưng vì không muốn đào hố mà không lấp nên tui định sẽ tự dịch. Đây là bản dịch độc quyền (dù dịch không tốt^^) nhưng mà xin ai có lấy thì nhớ ghi nguồn. Thời gian đăng sẽ rất lâu, hành văn của tui cũng rất kém nên xin mọi người thông cảm. Chỉ cần có lời chê bai từ ai là mình sẽ không đăng nữa, vì mình bận học, chỉ là không muốn những người đọc thất vọng thôi.