"Wao, cái cây này thật lớn! Từ trước tới nay ta chưa bao giờ thấy cái cây nào lớn như vậy." Tiểu U ngửa đầu cảm thán, tuy cây đại thụ ước chừng cao khoảng 500 trượng này đã bị sét đánh gãy rồi nhưng mà đây cũng không phải độ cao mà Tiểu U có thể liếc một cái là nhìn hết được.
"Thuộc hạ cũng chưa bao giờ gặp qua, chỉ sợ cây đại thụ này có vấn đề. Bảo nhiêu năm qua, thuộc hạ thường xuyên tới lui trên con đường này, nhưng chưa bao giờ thấy cái cây nào lớn đến thế...giống như nó vừa xuất hiện trong trận sấm sét vừa rồi vậy. Hay là nó vẫn luôn ở đó, chỉ là trước kia chúng ta không nhìn thấy mà thôi?"
"Thôi được rồi, ngươi nói mấy chuyện quỷ quái ấy với tiểu thư làm gì?"
Nói thế thì chẳng lẽ cái cây này biết mọc chân mà đi hay sao?
Vì sao trước kia không nhìn thấy mà giờ lại nhìn thấy?
Tiểu U nghe mà rất hiếu kỳ, nhưng bọn họ lại đột nhiên im lặng, nghĩ tới nghĩ lui đang định cuốn lấy họ hỏi một phen, Tiểu U lại nghe đâu đây tiếng xột xoạt của lá cây, cô quay lại thì thấy một cái đuôi to xù xẹt qua, cô lập tức bị hấp dẫn đi theo nó.
Thì ra là một con chồn sóc.
Tiểu U lén lút đi theo con chồn chui vào hố rỗng dưới rễ cây, vóc người cô nhỏ, động tác lại nhẹ, vừa đúng lúc thị vệ đang mải suy nghĩ nên nhất thời không chú ý, từ đầu đến cuối đều bỏ mặc cô.
Tiểu U thấy con chồn kia ngồi đối diện với hốc cây, chảy nước miếng (thèm thuồng) nhìn một hạt nhỏ nằm trong hang, thì ra là một hạt mầm, ước chừng chỉ to bằng đầu ngón cái của Tiểu U, rất nhỏ, mới nhìn thấy còn chưa đủ nhét kẽ răng con chồn kia, thế nhưng, không biết nó lại kiêng dè điều gì, chỉ biết ở đó vò đầu bứt tai, không dám lại gần.
Tiểu U lặng lẽ ngồi xổm xuống bên cạnh con chồn, giống nó nhìn chằm chằm hạt mầm kia hồi lâu. Tiểu U giống như bị con chồn kia truyền bệnh miệng, cũng chảy nước miếng, tay khều khều nó, tò mò hỏi: "Thứ này ăn có ngon không?"
Chồn kia vô thức gật đầu, lát sau mới nhận ra có người, còn bị Tiểu U dọa cho kinh hồn một phen.
"Kẹo vừng này đổi cho ngươi, ngươi mang đi đi, còn hạt mầm nhỏ thuộc về ta". Tiểu U móc một bao đồ ăn vặt nhét vào móng vuốt con chồn kia, sau đó Tiểu U đứng dậy đi đến chỗ hạt mầm nhỏ, há miệng chuẩn bị ăn thì:
"Chít chít---!" Chồn kia phẫn nộ cực điểm, thoáng cái nhảy lên, móng vuốt sắc nhọn lao thẳng tới mặt Tiểu U.
"Phập". Ánh sáng chợt loé, con chồn kia bị một đao đâm thủng, dính tại gốc cây, chít chít kêu lên thảm thiết.
Phía bên kia, thị vệ lo lắng lên tiếng: "Tiểu thư, người sao lại chạy qua bên đó. Dưới đất rắn, côn trùng, chuột, kiến rất nhiều, chúng sẽ cắn người đấy."
"Ta ra ngay đây." Tiểu U nghiêng đầu nhìn hạt mầm nhỏ lòng nghĩ nghĩ, con chồn lúc nãy tức giận như vậy, chắc chắn hạt mầm này ăn rất ngon, nhưng mà nó nhỏ xíu, còn chưa đủ nhét kẽ răng cơ. Hay là mang về nuôi nó lớn một chút, rồi chia ra cho phụ thân và mẫu thân cùng ăn.
Ừ, ý này rất hay!
Tiểu U thầm khen mình thật có kinh nghiệm làm vườn, tay nhỏ gõ gõ lên hạt mầm tìm tòi nghiên cứu.
Có thể là bị sét đánh cháy đen nên phần lớn rễ cây đều bị bung lên, Tiểu U đành phải bốc một nắm đất, đặt hạt mầm nhỏ vào trong đó, rồi chuyển đi.
Sau khi trở về, Tiểu U đương nhiên bị mẫu thân giáo huấn một trận, nhưng mà đây là chuyện nhỏ, chỉ cần làm nũng vài cái là thoát nạn.
Tiểu U sai nha hoàn mang đến một chậu hoa nhỏ xinh rồi đặt hạt mầm vào đó.
Tưới nước cho hạt mầm nhỏ, Tiểu U cảm thấy nó càng mọng nước tươi ngon, sau đó đâm chồi nảy lộc với tốc độ thần kỳ thành cây non.
Hình như ăn rất ngon.
Tiểu U không kiềm lòng được đưa mặt lại gần cái cây, lè lưỡi liếʍ láp lá cây non, hai mắt hưng phấn loé sáng.
Woa, rất ngọt! Và rất ngon nữa!
Con chọn đó nói thật không sai!
Trong lòng Tiểu U đang hò hét, thiếu chút nữa là không kiềm chế được cắn một cái.
"Không được, phải nhịn." Tiểu U đấu tranh tâm lý kịch liệt, cuối cùng đành nuối tiếc cách ra xa hạt mầm nhỏ, từ từ khép lại hai mắt, cố gắng không nhìn nó, thầm nói: "Không thể tát ao bắt cá, phải nuôi, phải nuôi cho lớn, nuôi cho thật lớn thì mới có thể ăn no, tới lúc đó vẫn có thể ăn thêm được... Phải nhịn!"
Tự nhủ chính mình một phen, Tiểu U cảm thấy bình tĩnh hơn rất nhiều, cô gối đầu lên cánh tay, ngắm nhìn hạt mầm nhỏ tươi ngon, tưởng tượng hạt mầm nhỏ lớn lên thật nhanh, cô có thể ăn hạt mầm nhỏ, ăn tới no căng bụng luôn ^^
"Hạt mầm, hạt mầm nhỏ ngon miệng~ mau mau lớn lên~ ngoan ngoãn lớn lên~ nỗ lực lớn lên~ ta sẽ chờ em lớn lên, để bỏ em vào miệng ăn ăn ~^^~." Tiểu U ngâm nga bài hát, ánh mắt âu yếm nhìn mãi không rời vật cưng của mình.
Mà "vật cưng này"... ngay lúc Tiểu U si mê nhìn không thấy, lá cây khe khẽ rung động.
- -----------------------