Năm đó cấp hai được chia ra hai khối riêng biệt, Tiểu U được phân đến khu lớp học cũ.
Nơi đây cây cỏ mọc um tùm, hàng cây già từng tầng từng tầng nối tiếp nhau, che kín cả vùng trời, âm trầm mà hoang vu.
Tiểu U lại không ngờ rằng, chính lần chuyển đổi giáo khu (khu vực dạy học) này, lại là khởi đầu của ác mộng cuộc đời cô, là địa ngục của trần gian!!!
Ngày khai giảng đầu tiên, vào tiết học cuối cùng ở trường, Tiểu U đang ngủ gật trong lớp.
Mơ mơ màng màng, Tiểu U thấp thoáng cảm giác như có vật gì quấn lên bắp chân của mình, "nó" theo bắp chân leo lên đùi, chui vào dưới váy, mềm mềm ướt ướt khiến cô ngứa ngáy không thôi.
Bên tai là âm thanh thầy giáo giảng bài, xung quanh là tiếng soàn soạt của bút viết. Tiểu U hiểu được rằng mình phải nhanh chóng tỉnh ngủ, bằng không sẽ bị thầy giáo phát hiện, cố gắng mở mắt, ngờ đâu lại thấy một màn kinh người!
Trên sàn phòng học, không biết từ đâu lại xuất hiện không biết bao nhiêu là dây leo lục sắc giống như rễ cây, di chuyển khắp phòng, ngoại trừ bục giảng không có, còn lại, phía dưới các băng ghế đều bị những thứ không biết tên này chiếm đóng, chúng từng mảng từng mảng nhúc nhích như đàn rắn sống! Chúng còn động đậy!
Dưới loại tình huống này, mọi người vẫn không bị ảnh hưởng gì, chăm chú nghe thầy giảng, dường như không trông thấy thứ gì. Tiểu U cảm giác mình nhất định là chưa tỉnh ngủ, quay đầu, nhắm mắt muốn ngủ lại, kết quả, sau lưng lại bị chọc chọc, cảm giác kia rất chân thực, hoàn toàn không giống đang mơ.
Tiểu U kinh hãi quay lại, là bạn thân nhất của cô - Lâm hạ, Lâm Hạ liếc Tiểu U một cái, nhỏ giọng nói: "Cậu đừng ngủ. Vừa nãy thầy giáo nhìn chằm chằm cậu đó, nếu còn ngủ tiếp, thầy nhất định sẽ tức giận."
Tiểu U giọng điệu có chút lâng lâng: "Mình vẫn đang nằm mơ..."
"Cái gì? Cậu muốn bị thầy phạt à! Nhanh ngồi lại ngay ngắn, nghe thầy giảng bài, thầy nhìn qua kìa."
Vừa nghe thấy thầy nhìn qua, Tiểu U theo phản xạ ngồi lại ngay ngắn, tầm mắt hắn khẽ quét qua, giống như như mang theo dụng ý, khiến trong lòng Tiểu U hơi lạnh, gần như muốn quên cả điều dị thường dưới chân.
Tiểu U chuyển sự chú ý đến cái thứ giống như rắn quấn trên đùi cô, "nó" khẽ nhúc nhích, quấn quanh bắp chân cô, cọ xát ổ gối (cái chỗ gần ờ... háng =.=), khó khăn cọ xát giữa hai đùi Tiểu U, thậm chí còn không ngừng mon men đến chỗ kín của Tiểu U mà cọ xát chân tâm non mềm (Ờ là... háng đó).
Mặt Tiểu U đỏ lên, nghĩ cách để lấy vật kia ra, đồng thời dùng sức kẹp lại hai chân không cho nó làm loạn.
Tầm mắt thầy giáo vừa mới đảo qua người Tiểu U, vẫn chưa rời đi, cô thật sự không hy vọng, hành động của mình sẽ bị thầy giáo để ý.
Tuy cô muốn nhấc váy lên, kéo vật kia ra, nhưng bây giờ đang là trong giờ học, Tiểu U căn bản không dám làm ra bất kỳ hành động gì.
Đây rốt cuộc là cái gì?
Vì sao người khác không nhìn thấy?
Vì sao lại quấn lên người cô, còn làm ra động tác xấu hổ như vậy!
Nghĩ tới đây, sự xấu hổ cùng sợ hãi ùa đến, nội tâm Tiểu U đột nhiên lành lạnh, người nhìn không thấy, đó không phải là quỷ sao...