Chương 21: Thanh Thanh, Thiện Nhân...

Hắn vẫn chạy về phía trước, càng câu giờ càng lâu càng tốt. Với số lượng khổng lồ như thế, hắn là thánh chắc cũng bầm dập không ít. Minh Minh áp sát người vào hắn để có thể bám chắc hơn. Hắn tuy có nhanh và khỏe nhưng trên lưng cõng thêm người nữa thì là chuyện khác. Thấy bọn kia sắp đến gần, Minh Minh ghé vào tai hắn:

- Hay để tôi chạy 1 mình đi! Chân tôi không sao, hơn nữa còn chạy nhanh hơn cả anh!

- Sao không nói sớm?- Hắn tức nghẹn, cứ tưởng Minh Minh là con gái sẽ yếu đuối chạy chậm làm 1 gánh nặng, ai ngờ…

- Anh có hỏi đâu mà nói?- Minh Minh phóng xuống đất vọt đi trước chứng tỏ cho hắn xem. Giờ thì hắn hối hận rồi, gánh nặng đang là hắn. Nãy giờ cõng cô ta đi cũng 2 km chứ chẳng vừa, sức đâu mà sung như Minh Minh được.

Cô chạy 1 quãng xa rồi quay lại nhìn hắn, aiz, mấy tên kia sắp đuổi kịp rồi. Đại ca gì mà yếu như dế vậy? Tuy có ý định chạy trước xuất hiện trong đầu nhưng tấm lòng hiền từ như Bồ Tát lại khiến Minh Minh chạy lại chỗ hắn ra sức kéo đi.

Cái tên này đúng là trâu bò, nặng như sắt. Minh Minh chạy được 1 chút thì mệt lã người, hắn cũng vậy. Đầu gối hắn giờ lở loét ra to hơn nên cũng 1 phần di chuyển khó khăn. Sức cùng lực kiệt, hắn đành quay lại chống đỡ, hắn không phải là loại yếu đuối mà rục đầu chạy. Minh Minh thấy hắn dừng lại, ngạc nhiên:

- Ê, đứng lại là chết đó!

- Chạy trước đi!- Hắn đẩy cô về phía trước. Bọn sói đã đuổi đến nơi, Minh Minh cắn môi, cái tên điên, giờ phút này mà còn làm anh hùng cứu mỹ nhân. Vậy… mỹ nhân chạy trước… Minh Minh co cẳng chạy bỏ lại hắn với mớ hỗn độn. Hắn lắc mạnh cổ mình rồi xông vào đánh.

Tuy có đông hơn nhưng vẫn không làm gì được hắn. Hắn chỉ cần 1 đấm thì 1 tên đã nằm sát đất, có tên còn bị hắn bẻ gần như gãy cổ. Nói Minh Minh bỏ chạy thì cũng không đúng với lẽ, bởi do cô hắn mới bị bủa vây. Trên đường chạy, Minh Minh cứ nghĩ người nào đó muốn tác hợp hắn và cô nên sẽ không bị thương tích gì nhưng ngay lúc xe hắn xuống dốc thì cô biết là bán mạng rồi. Minh Minh vẻ mặt đắc ý lôi 1 cái bao chất toàn đá là đá do cô nhặt, to có, nhỏ có, Minh Minh còn “hôi gạch” chuẩn bị xây của người khác. Tên nào ngon thì nhào vào!

Minh Minh lựa 1 chỗ an toàn trên tảng đá mà ném “đạn”. Hắn quay đầu lại nhìn cô, trong lòng buồn bực cũng có chút vui vui. Thủ đoạn gì cũng không từ! Chỉ có thể là Minh Minh. Cô hí hửng ném nhưng tất nhiên chỉ trúng mấy tên bên ngoài vừa ngồi dậy, tránh xa chỗ hắn. Cô mà cho 1 cục gạch vào đầu hắn chắc không…qua khỏi.

Minh Minh vẫn lo quan sát mà không cẩn thận phía sau, nhưng mọi thứ đều không qua khỏi mắt hắn. Hắn đạp mấy tên trong vòng vây gần nhất ôm Minh Minh vào lòng. Cây dao đâm thẳng vào lưng hắn. Minh Minh lúc này mới nhận ra có 1 tên phục kích từ đằng sau. Hắn hừ lạnh, mùi máu tanh làm mọi thứ chùn xuống. Hắn nắm lấy tay tên đó, trong bầu không khí yên tĩnh chỉ nghe tiếng thở mạnh và tiếng gãy răng rắc của xương. Tên kia đau đớn la hét quằn quại ôm chặt tay mình. Minh Minh nín thở nghe tiếng tim mình đập thình thịch, chưa bao giờ sự nguy hiểm kề cận như thế…

-Minh Minh!- Tiếng Hải Yến gọi. Bọn sói kia gặp cảnh sát đến thì túa ra chạy. Minh Minh đỡ hắn đi về phía xe:

- Anh có sao không? Không chết đấy chứ?

- Hừ…- Hắn liếc cô rồi ngồi vào trong xe. Minh Minh vẫn đưa tay vịn chặt vết thương ngăn máu chảy ra. Máu ra càng ngày càng nhiều, cơ hồ như toàn bộ lượng máu trong cơ thể hắn tụ lại phía đó. Minh Minh nói, giọng rưng rức:

- Anh đừng có chết nha! Tôi sẽ bị ám ảnh, tối tôi sẽ bị mất ngủ, nghiêm trọng lắm!

- Minh Minh…- Hắn cầm lấy tay cô đang chạm vào vai mình…- Tôi chỉ muốn biết, tôi có thể theo đuổi cô hay không thôi!

- Được, tất nhiên là được. Nếu anh còn sống thì tôi sẽ chấp nhận… cho nên…- Minh Minh nói gấp gáp, gật đầu lia lịa như hắn sắp chết thật. Lần đầu trong đời cô thấy nhiều máu như vậy… Hắn nhếch mép tựa người vào ghế khép mắt lại, hơi thở vẫn thở ra nhè nhẹ đều đều. Hắn chìm vào giấc ngủ. . .

******

- Á, hắn ta tỉnh rồi!- Vừa thấy mi mắt hắn động đậy Minh Minh đã vui mừng nói. Hắn bặm môi, mở mắt, chắc có lẽ hắn vừa phải truyền máu nên có hơi nhức mỏi. Quang Huy cũng có mặt bên cạnh. Minh Minh vừa vui mừng xong thì hu hu khóc. Hắn, anh và Hải Yến ngạc nhiên. Chỉ là cô thấy lòng nhẹ nhõm, hốc mắt tự nhiên cay cay nên khóc thôi:

- Sao anh lại đỡ giúp tôi? Anh điên à?

- Ừ!- Hắn nở nụ cười nhẹ nhàng. Hắn đúng là biết chọc giận người khác. Minh Minh đi lại đánh mạnh vào người hắn:

- Nếu anh chết thì tôi cũng sẽ bị liệt vào tội danh gϊếŧ người gián tiếp đó!

- Không ngờ. . .- Hắn nói nhỏ.

- Sao?- Minh Minh nghệch ra.

- Tôi quan trọng với cô như thế!- Hắn nở nụ cười mãn nguyện rồi đưa mắt nhìn Quang Huy, anh cũng cười buồn nhìn hắn. Hải Yến nói:

- Lúc nãy bắt được tên Thành nhưng hắn nói do hắn làm, không ai sai khiến cả! Có nói gì cũng không chịu khai.

- Anh định làm gì bọn này?- Minh Minh nhìn hắn, chỉ chuyện nhỏ lần trước mà bị đánh gãy tay. Giờ là đâm đó, chắc sẽ toi mạng thôi. Hắn nhìn cô tỏ vẻ không hiểu nhưng rồi gật đầu:

- Cô nghĩ sao?

- Anh nên tha cho bọn họ! Tôi không có khái niệm lương thiện nhưng… nếu anh không nhất quyết làm mạnh tay như lột da làm áo khoác hay bôi mật ong vào người, treo lên cổng trường cho thị chúng chiêm ngưỡng thì nên tha!- Minh Minh nói bình thản như không có chuyện gì. 2 người đứng bên cạnh ngơ ngơ ngáo ngáo. Hắn nhếch mép:

- Tôi sẽ làm những thứ cô vừa nêu ra!

- Cái… gì?- Minh Minh chỉ ví dụ chơi, không ngờ hắn xem nặng lời nói của cô như vậy. Quang Huy lên tiếng:

- Giao cho cảnh sát rồi thì còn làm gì nữa? Minh Minh, không ngờ biện pháp của em…

- Em hiền lành tuyệt đối, em chỉ là muốn tha cho bọn họ vì hắn không thể thực hiện điều em vừa nói… Nhưng em… có 1 thỉnh cầu…- Minh Minh cười gian tà nhìn hắn và anh. Hắn nhíu mày lắng nghe tâm nguyện của cô, thần sắc có chút biến dạng. Anh nhìn cô tỏ vẻ không tin thể tin vào những lời cô vừa nói. Hải Yến nguých tay cô:” Mày ác thế sao?” Đáp lại, Minh Minh chỉ nói chuyện như tất nhiên rồi:” Cái này là không thể trách tao, tao chỉ là đáp trả thôi! Mày nhìn vai tao đi, may 5 mũi, đầu tao còn phải dán cái băng cá nhân đây này…”

*******

Trong căn phòng tối của nhà giam, Minh Minh cầm cây roi đi qua đi lại trước mặt 5 tên được Minh Minh cho là hành hạ cô nhiều nhất. Hắn, anh, Hải Yến ngồi bên ngoài xem Minh Minh giở trò. 5 người này đều bị bịt mắt, dán băng keo đen vào miệng, 2 tay 2 chân đều bị trói, chẳng khác gì bánh tét. Minh Minh chọn băng dính cùng loại, cùng giá tiền giống hôm qua cô bị bịt mới chịu. Minh Minh nhếch mép:

- Là ai trong số các người đã đánh vào đầu tôi? Tôi cho 3 giây trả lời, không trả lời tôi đánh từng người… 1…2…3…

*Chóc, chóc, chóc, chóc, chóc* tiếng roi vỗ vào da thịt nhẹ nhàng như tiếng nhạc. Bọn chúng có tên lên tiếng ú ớ do bị bịt miệng, Minh Minh chỉ lướt nhẹ ngang:” Sao không trả lời mà ứ ứ, câm chắc? Khinh nhau à?”

Những khán giả ngồi đằng sau không ai không thấy xót thương cho 5 người phía trước. Minh Minh tiếp tục ra câu hỏi:

- Là ai trong số các người đã đánh vào gáy bắt tôi đi? Tôi cho 3 giây trả lời, không trả lời tôi đánh từng người… 1…2…3…

“Ứ ứ” có tên vì không muốn chịu đòn nên lên tiếng. Minh Minh cúi sát người, kê tai vào nghe nhưng vẫn không tháo miếng băng dính trên miệng người đó. Nghe không được, cô bắt đầu nổi cáu:” Thì ra là ngươi đang chữi ta à?” “Chóc” Nói cũng bị ăn đòn, không nói cũng bị ăn đòn, phải làm thế nào?!? Minh Minh tiếp tục tra tấn bằng những câu hỏi mang tính chất chia rẽ nội bộ 1 cách khoái trá nhất. Minh Minh thừa biết, người chủ mưu là 1 cô gái, nhưng cô vẫn muốn trả đũa thỏa đáng, để cảnh sát làm việc thì quá nhẹ nhàng rồi. Sau 15 phút trút giận hả hê, hắn rốt cuộc cũng đứng dậy lôi Minh Minh ra về trong khi cô vẫn chưa có ý định buông tha mà gọi với lại:” Tôi chưa trả thù đủ mà!!!!”

****

Minh Minh ngồi trên phòng, tay gõ gõ bàn phím laptop trên đùi, thuận miệng trả lời vài câu hỏi của Hải Yến.

- Khi bị bắt đi mày cảm thấy thế nào?

- Ừm… bình thường!

- Sao lại bình thường, chém chuối hả con kia?

- Thật!

- Mày chỉ được cái miệng.

- Miệng của tao mà!

Tiếng chuông điện thoại của Hải Yến reo lên, cô đưa luôn cho Minh Minh:

- Ba mẹ mày gọi đó!

- Ờ.- Minh Minh dời mắt cầm chiếc điện thoại áp vào tai nghe.- A lô? Chào 2 tiền bối!

- Tiền với hậu, Thiện Nhân nó đang đứng dưới nhà kìa, nó bảo bấm chuông mà không ai mở cửa!

- WHAT???- Minh Minh trợn mắt, Thiện Nhân? Cô có nghe lầm không? Hải Yến cũng ngửi được mùi nguy hiểm mà vén bức rèm bên cửa sổ Minh Minh ra xem. Quả thật, cậu con trai với nét mặt thư sinh, làn da trắng như trứng gà bóc đang kéo theo 1 va li to đùng bấm chuông cửa.

- Nó sẽ ở lại nhà chúng ta luôn. Ba mẹ nó đi sang Hàn Quốc du hí gì rồi, còn định làm tua vòng quanh thế giới nữa. Xuống mở cửa cho em nó vào nhanh đi!

Minh Minh nhảy dựng, tên này không phải kẻ tầm thường, hắn lại diện cớ nhớ nhớ nhung nhung 2 bà chị này mà đòi sang đây sống là cái chắc. Gia đình nó có nghèo khổ gì đâu? Hải Yến nhìn Minh Minh:

- Làm gì đây?

- Ừm… mở cửa!- Minh Minh đưa điện thoại cho Hải Yến. 2 người như kẻ trộm lo âu đi xuống nhà. Vừa thấy bóng dáng của 2 cô gái, tên Thiện Nhân kia đã chống nạnh:

- 2 con bánh bèo kia làm gì mà lâu thế? Da tôi mà bị đen thì 2 người gánh tội nổi không hả?

- Tao không mở cửa luôn đấy!- Minh Minh cũng chống nạnh trợn mắt, Hải Yến thì liếc xéo. – Vừa nãy còn định mở, không ngờ vừa ra đã bị mắng xối xả!

- Giờ có mở cửa không thì nói 1 tiếng?- Tên đó vênh mặt lên, lắc lắc cái điện thoại trong tay. Minh Minh nghiến răng nghiến lợi, cái tên này đâu có tốt lành gì chứ. Cô mở cửa bằng 1 lực mạnh nhất có thể làm bả vai đau điếng lên 1 cái. Sau khi nộ khí bừng bừng là nét mặt khốn khổ tột độ. Hải Yến xoa xoa vai cô rồi kéo vào nhà. Ai kia vẫn dửng dưng đi vào như quan sai kiểm soát nhà thường dân.

Thả cái va li vào phòng Minh Minh, Thiện Nhân nằm ườn ra giường, cầm chiếc laptop của cô sử dụng tự nhiên. Minh Minh tức muốn ngăn ngực, không nói nổi nữa:

- Sao lại muốn sống ở đây?

- Ở nhà 1 mình rộng quá sợ ma!

- Sợ gì? Ma còn sợ mày ấy chứ!- Hải Yến liếc cái sắc nhọn nhìn Thiện Nhân.

- Mấy người có phải là người không vậy? Dù sao thì tôi cũng bảo vệ mấy người khỏi mấy con cọp cái trong trường mà!

Minh Minh nghiêng đầu nhớ lại. Tính ra thì cũng làm nên chuyện lắm. Lần đó, có cô kia nói Hải Yến giật bồ trắng trợn, tên này đành đứng ra làm bia đỡ đạn. Có lần còn suýt bị đánh, cũng là tên này xuất hiện… Ngoài cái chuyện hắn là gay thì không còn gì đáng nói…

- Dạo này viết truyện càng ngày càng tệ hệ. Con “bánh bèo” Thanh Tuấn đừng nói là bà lấy tôi làm vật mẫu nha. Vả banh mỏ bây giờ!- Tên đó chỉ thẳng tay vào mặt Minh Minh giả vờ vả qua lại 2 bên má.

- Gì chứ? Tao không có! Mày chuyển vào cùng lớp tao thì biết!- Cô đánh vào tay hắn.

- Ờ.- Tên đó gật đầu rồi lại quay vào màn hình máy tính.

Hải Yến ngồi đó vuốt vuốt khuôn mặt tối sầm của mình:

- Chuyển ngay trước ngày lễ hội trường để ngắm trai à?

- Ủa! Ai nói mấy người… biết mà hay quá vậy!- Hắn vẫy vẫy cái tay thích thú. Hạng người này không phải gay mà là đồng bóng. Minh Minh lắc đầu ngán ngẩm, cuộc đời cô bắt đầu khổ sở rồi đây!

- Hôm nay chúng ta lại đón thêm 2 bạn mới, 2 em giới thiệu đi!- Ngoài Thiện Nhân thì lớp tôi còn đón thêm 1 cô bạn mới nữa. Nghe đâu là em gái ruột của chị Thảo, lúc đầu tôi còn tưởng chị em song sinh vì quá giống nhau. “Con” Thiện Nhân tuy gọi tôi bằng chị nhưng nó bằng tuổi tôi, hơn nữa còn trưởng thành hơn tôi T^T. Tính ra thì nó cũng đẹp trai chán, vẻ đẹp kiểu thư sinh với vóc dáng trung trung, làn da trắng hơn con gái, mặt hoa da phấn như tiểu thư, chuẩn “thụ” rồi còn gì! Cô bạn kia mỉm cười, tôi là con gái mà tim còn bay vèo vèo lạc lối.

- Mình tên Thanh Thanh, em của Chị Thanh Thảo khóa trước. Mình từng du học và… bây giờ chuyển về. Xin các bạn giúp đỡ!

Tiếng vỗ tay trong lớp vang rần rần, tôi lơ ngơ nghĩ đến cảnh giới thiệu tên lần đầu tiên của hắn, chỉ vỏn vẹn ba chữ “Nguyễn Thanh Tuấn” với ngữ khí chả thân thiện thì thấy thật tầm thường. Tôi bĩu môi:

- Ít nhất thì học sinh mới cũng phải thân thiện như thế… Chứ ai đâu… á à…

Tôi chưa kịp nói hết câu hắn đã lườm tôi xém cháy mặt làm tôi im luôn. Dù rất rất muốn khởi nghĩa nhưng gan to đến thế Minh Minh này không dám.

- Mình tên Thiện Nhân là em họ của chị Minh Minh, rất vui khi được học cùng các bạn!

Hú hú, tiếng hú rầm trời của bọn con gái hám trai trong lớp vang lên rần rần. Chí ít thì bọn nó cũng còn có cảm giác với con trai. Chớ đâu như hắn, chẳng 1 ai nói gì cũng như hoan nghênh. Tôi vừa quay sang định nói này nọ thì hắn lại bồi cho tôi thêm 1 ánh mắt cảnh cáo. AAAA, bức xúc quá đi mất, nói chuyện cũng phải xem trước sau!

- Thiện Nhân, em ngồi sau lưng Thanh Tuấn cạnh Hải Yến nhé! Còn Thanh Thanh em ngồi bàn đầu này nha!

Ả Thiện Nhân hí hửng khi biết tên Thanh Tuấn tôi miêu tả đời thực đẹp trai đến vậy. Ngay sau khi yên vị vào chỗ ngồi, nó đã bắt chuyện:

- Cậu là Thanh Tuấn?

Không 1 tiếng trả lời, tôi nhìn nó, nó gan thật. Tôi cũng quên nói với nó hắn là trùm đầu gấu của trường. Con Yến cũng chẳng buồn hé môi, để nó nói tiếp:

- Cậu đẹp trai thật! Rất vui được làm quen với cậu!

- Im.- Hắn chỉ trả lời 1 chữ sau những lời dài dòng luyên thuyên của nó. Tôi cố nín cười, nó nhìn tôi không hiểu. Nhưng ngẫm 1 lúc, nó lại nói:

- Vậy mà chị miêu tả là 1 con bánh bèo chuyên đi giành giật nam chính với nữ chính hơn nữa còn…

- E hèm, khụ khụ…- Tôi ho lên mấy tiếng để nó đừng nói tiếp. Nguy hiểm là chỗ đó đó. Hắn xoay mặt xuống hếch lên ra hiệu tiếp tục đi. Được trai động viên, tất nhiên nó sẽ khai ra hết rồi.

- Tình chị em chúng ta…

- Có ăn được không?- Nó cắt ngang lời nói của tôi rồi vui vẻ nói với hắn.- Minh Minh viết truyện cho cậu vào vai 1 con bánh bèo chuyên đi giành giật nam chính, hơn nữa, là gay đó!

Tôi nhìn hắn nhoẻn miệng cười cứng ngắt. Con Yến đang nằm gà gật trên bàn, nghe tình báo ngầm của hắn báo tin thì ngồi bật dậy, vẻ mặt lo lắng cho tôi. Tôi nghe đâu đây tiếng sấm vang ầm trời, hắn đang nhìn tôi bằng ánh mắt rực lửa. So hot!!!! >.<

- Cô… cẩn thận!- Hắn gằng giọng rồi quẳng cuốn vở cho tôi thực thi nhiệm vụ của mình. Tôi chỉ thù là không thể băm nó thành trăm mảnh, tình chị em không ăn được, tình cảm của mày thì ăn được chắc? Lương tâm “thiện nhân” của mày bị mai mọt hay chó tha mất rồi hả Nhân? Từ “cẩn thận” hắn nói rất nhẹ nhưng thực chất lại không nhẹ tí nào. Tôi phải làm sao đây??? Tôi ngồi vẽ vời 1 khung chat trên tờ giấy truyền cho hắn.

Minh Minh cutoe: Cốc cốc!

Hắn nhìn tờ giấy rồi cầm cây bút lên viết lại.

Sao?

Minh Minh cutoe: Nhà ngươi sẽ trừng phạt ta cái gì? Có thể nương tay được không?

Chưa biết!

Minh Minh cutoe: Tại sao chưa biết? Đầu óc là của ngươi mà!

Minh Minh!

Minh Minh cutoe: Nghe!

Cô nói sẽ báo ơn tôi đúng chứ?

Minh Minh cutoe:…

Có không?

Minh Minh cutoe: Ờ…(Chối là không còn đường sống >.<)

Thế ngày mai đi