Lúc đi xuống sân thượng, Minh Minh 1 mực không đồng ý hắn bế. Tên côn đồ đó tức giận,mặc kệ cô la ó, “thuận hắn thì sống, nghịch hắn thì chết!” Hắn bế Minh Minh lên nhìn cái tay vịn cầu thang trường, lâu lâu thì cũng phải có thêm phần kịch tính. Nghĩ là làm, hắn phòng lên thanh vịn trượt xuống dưới, Minh Minh mặt mũi xám ngoét la hét,không dám mở mắt ra mà ôm cứng cổ hắn, sai 1 ly thì hốt xác 2 đứa mất. Nghe tiếng la của Minh Minh, hắn thấy càng “kí©h thí©ɧ” mà nhảy lên nhảy xuống.
Đến tầng 1 của trường, hắn ngạc nhiên khi thấy Minh Minh không nói gì. Ách, thì ra cô xỉu mất tiêu rồi. Hắn đặt cô lên chiếc giường y tế. Phòng y tế vắng vẻ, chỉ có mùi thuốc sát trùng như bệnh viện làm hắn nhức đầu. Vỗ vào má mãi mà Minh Minh chẳng có dấu hiệu tỉnh dậy,”càng nhắm chặt mắt hơn”. Ra tay nhẹ thì không tỉnh, ra tay mạnh thử xem sao. Nhưng hắn nghĩ đến chuyện vỗ thật mạnh vào má cô, cô không chịu nổi mà xuống Diêm Vương tìm người yêu là cái chắc!
- Tôi cho cô 3 giây để tỉnh lại! 1…2…
Minh Minh lập tức mở mắt ra, tim cô vẫn đang đánh lô tô trong bụng. Còn định giả vờ xỉu để ngủ luôn mà cái tên này lại giở thủ đoạn sở khanh. Minh Minh tức giận đấm vô mình hắn 1 cái:
- Sao ba mẹ anh lại đặt anh tên là Thanh Tuấn chứ? Đặt Thân Thú có phải giống hơn không?
Khuôn mặt nén cười của hắn ngay lập tức tối sầm tức giận. Hắn đưa ánh mắt lạnh nhìn Minh Minh, càng ngày càng cả gan, còn dám đổi cả tên hắn là Thân Thú? Được, để coi thế nào là thú!
- Á, Á đưa tôi đi đâu vậy?- Hắn vác cô lên vai, Minh Minh hoảng hốt vỗ bôm bốp vào vai hắn.
- Bọn trường Bình Phát!
- Đại ca Minh Đăng à, chẳng lẽ anh không xử lí nỗi người con gái bé bỏng như tôi? Còn phải nhờ vả đến kẻ địch! Thật là hèn hạ!
Trong cuộc đời đánh nhau của hắn, hắn ghét nhất là ai bảo hắn hèn hạ. Não hắn bị đĩa ăn lủng hết rồi sao mà lại đi thích con nhỏ miệng lưỡi có doa có búa này chứ? Hắn thả cô xuống nhìn cô nhếch mép:
- Sao cô lại thích chống đối tôi thế?
- Là anh khơi chuyện trước!- Cô chống nạnh cố rướn họng cãi lại.
- Nếu cô không phản đối thì tôi sẽ không dùng hạ sách!
- Sách gì thì kệ mẹ anh! I éo care. Tôi vào lớp!- Minh Minh xoay người đi, rốt cuộc thì hắn chỉ có cái miệng, có dám làm gì cô đâu!
- Cô không nghĩ là tôi đang theo đuổi cô sao?- Hắn xoa xoa cằm, khẽ cắn môi dưới rất lãnh tử. Minh Minh đứng hình xoay người lại nhìn hắn. Hắn vừa nói cái gì? Theo đuổi cô sao? Hả? Có ai nói là hắn đang đùa đi chứ? Đáp lại cô chỉ có tiếng gió rít khẽ qua lá cây xạc xào. Minh Minh nở nụ cười “hạnh phúc”:
- Với cưng á? Không có cửa đâu nha! Nghe tiêu chuẩn mới của chị chưa? Nhà mặt phố, bố làm to. Tiêu chuẩn 4G, phải biết lái xe mui trần, không tiếp chân dài não ngắn, côn đồ lưu manh. “Anh rất tốt nhưng…em rất tiếc!” Nhìn anh cũng tốt, cũng hợp với mấy cô gái dạng “ngực tấn công, mông phòng thủ” nhưng não thì bé tí ti như hạt nho ấy!
Cô tuôn 1 tràng. Cảm xúc của hắn bây giờ lẫn hỗn độn khó tả, khó lắm mới nói ra được vấn đề chính mà bị cô dội cho 1 gáo nước lạnh, Minh Minh này đúng là không biết điều. Vẻ mặt lãnh tử nhanh chóng biến mất, thay vào đó là sát khí muốn bóp chết người ngay tức khắc. Minh Minh hất tóc hả hê,cà nhắc lên lớp. Hắn nóng giận:
- Cô thì có gì hay ho chứ? Kẹp lép từ trên xuống dưới, não cũng kẹp lép theo!
Cái này có tính là “thằng đàn bà” không nhỉ? Tán không được thì quay sang đòi cãi nhau à? Nói thật ra á nha, đánh nhau thì Minh Minh không dám chấp chứ cãi lộn tay đôi thì Minh Minh này không sợ. Thử đυ.ng vô xem, cô nhìn hắn xoắn tay áo:
- Anh nghĩ mình tốt lắm sao? Thân Thú có tính đàn bà, so đo với con gái, đồ ích kỉ nhỏ mọn không có đầu óc suy nghĩ. Ngấm vào trong máu rồi đúng không? Còn bày đặt trông mặt mà bắt hình dong, kẹp lép thì có tội với nhà ngươi à? Đa số những cô gái có “í í” bé thì sẽ hạn chế bị mắc bệnh ung thư đó biết chưa? Có nói bao nhiêu cũng không thấm vô não đâu!
- Cô…- Hắn nắm chặt tay vò thánh đấm, tiếc là lúc đó không thể tiến lên bóp cổ cô ngay tức khắc. Minh Minh hí ha hí hửng hả hê còn hắn thì nhục nhã ê chề. Thấy hắn cứng họng cô nhếch mép:
- Nghĩ sao mà đòi theo đuổi bà vậy? Còn lâu!
Nói rồi, cô đi lên lớp bỏ hắn đang quằn quại phát điên lên ở sân trường. Cha sanh mẹ đẻ, trời phú cho bản tính ít nói nên có cãi lại cái mỏ vẹt ấy đâu! Hắn thở mạnh ra… Kế hoạch A, THẤT BẠI THẢM HẠI…
Tôi ngồi cạnh cửa sổ phòng mình nhìn ra ngoài. Chân tôi đã có thể đi lại được và bớt đau hẳn. Theo tôi nghĩ nếu mà “hắn đừng quan tâm bế bồng” khiến tôi giãy giụa thì nó khỏi sớm hơn rồi. Nhắc đến hắn là tức muốn tăng xông, ngăn ngực. Sao ông trời lại cho tôi và hắn biết nhau để rồi ghét nhau vậy? Tôi cầm điện thoại lên, có tin nhắn.
” Chúng ta cần nói chuyện!” Là tin nhắn của hoàng tử. Cũng đã 3 ngày không gặp mặt anh, tôi nhắn trả lại, gặp thì gặp. Nếu không gặp thì tôi nhớ anh phát điên mất. Tính ra chuyện trong rừng đâu phải là anh không đi tìm, chỉ là đêm khuya nên không thể tiếp tục thôi!
Anh đến đón tôi, tôi cười nhẹ rồi lên xe. Anh đạp ga, giọng nói khó khăn:
- Anh xin lỗi chuyện hôm bữa!
- Không sao! Em không để bụng đâu, anh đâu có cố ý!- Tôi cười, anh nên thả lỏng để có thể tự nhiên hơn. Tuy nhiên, lòng tôi vẫn đang run lên bần bật. Anh nở nụ cười nhàn nhạt:
- Cảm ơn em, chúng ta đi công viên trò chơi nhé!
- Vâng ạ!- Tôi gật đầu nhanh chóng, dù sao cái chân cũng không đau lắm, chắc là có thể tung tăng rồi.
Tôi như con chim chích chạy nhảy trong công viên, ở đây nhiều trò hơn tôi nghĩ. Lúc trước,tôi có đến rồi nhưng hình như là 10 năm trước! Tính ra tôi còn nhớ cũng tài, do chỗ này khá xa nhà nên tôi không được đến thường xuyên. Anh tiến lên xoa đầu tôi:
- Minh Minh muốn chơi trò gì trước?
- Này ạ!- Tôi chỉ tay vào lâu đài phù thủy trước mặt, anh gật đầu. “Đâu rồi? Á, kia kìa!”- Từ xa, tôi đã nghe tiếng con Yến, trùng hợp vậy sao? Nó và cái tên Thân Thú đang đi đến, hắn nở nụ cười nhìn anh:
- Trùng hợp thật!
- Thủ đoạn gì cũng không từ!- Anh nhếch mép đáp lại nụ cười. 2 người này thật kì lạ và khó hiểu!
Con Yến cười hì hì không nói gì mà kéo tôi vào toàn lâu đài u ám đó. Lúc mua vé đi vào, tôi nhớ là mình đang nắm chặt tay anh nhưng sau 1 hồi chen lấn và la hét,”toàn tiếng con Yến” tôi bị tách anh ra, nhưng trong đây tối thui, không thể lần tìm được. Á, tôi vớ được cánh tay rắn chắc, chắc là của anh rồi. Tôi vui vẻ đi tiếp. “Phừng” 1 con quỷ người đầy máu me đang ngồi trên đống lửa bừng sáng.
“AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA”- Tôi hét vang trời, lúc này có màu sắc của ánh lửa tôi mới thấy mình đang cầm tay hắn. Tôi xô hắn ra tìm kiếm anh nhưng không thấy đâu! Chắc là anh và con Yến bị kẹt bên dưới rồi. Sao đi tiếp được đây? Hắn đang cười gian tà nhìn tôi. Tôi giận điếng người nhưng không nói, cứ để trong bụng, mai mốt nó sình lên thì má mày cũng chết dưới tay bà!
1 lát sau, anh đi lên vẻ mệt nhọc. Con Yến vẫn tươi tỉnh như thường nhưng tôi rõ hiểu, do nó níu kéo anh dữ quá nên anh mới thở dốc như thế. Tôi cầm chặt tay anh mà đi tiếp, lửa tắt, lại bắt đầu hỗn loạn chen lấn xô đẩy, tôi tức quá,đưa chân đá lung tung, tay thì hung hăng đấm. “Ây da!” Nghe giọng nói có vẻ quen quen, hình như là giọng của hắn, tôi khoái chí tiếp tục đánh. À mà khoan, hắn là đại ca đâu dễ đau như thế chứ? Tôi đi tiếp, ánh lửa bật lên. Ách, người giả ma đang dựa vào cây đau đớn, ách, tôi đạp trúng cái *** của anh ta. Tôi hoảng hồn rối rít xin lỗi, ai bảo giọng anh giống với hắn làm chi! Tôi đành kéo theo 3 người kia ra khỏi đó. Nếu còn không mau chạy, dám anh ta đòi tiền bồi thường!
Con Yến đòi chơi tàu lượn trên không, tôi cũng tán thành vì đây là trò tôi thích dù tôi ghét tốc độ và độ cao. Anh vào chỗ ngồi trước rồi ngoắc tôi lại, tôi chưa kịp đi đến bên cái ghế thì con Yến đã tranh vào ngồi rồi cười khoái chí:
- Mày ngồi ở trên đi!
Tôi đứng hình, sao hôm nay nó có thể ác độc như thế? Hắn đang ngồi ghế trên nhếch mép nhìn tôi. Dằn xuống, dằn xuống đi Minh Minh, tôi là cô gái rộng lượng vị tha. Tôi nhìn anh đang nhăn nhó không hơn tôi là bao mà ngồi vào cạnh hắn. Chiếc tàu bắt đầu chuyển động mỗi lúc một nhanh, tôi hồi hộp bám tay chắc vào thanh vịn. Đến dốc rồi, chiếc tàu có trục trặc hay sao mà đứng yên… “Vù”
- Á á á á á á á á á á á á á á á!- Tiếng la của ai mà thất thanh thế? Tôi ngẩng đầu lên nhìn, là hắn la. Lúc nãy vì hoảng sợ quá, tôi vơ lấy cái tay đang băng bó của hắn cắn vào, hắn là đại ca sao mà phản ứng thái quá dữ vậy? Mọi người trong đoàn không ai la nữa vì tiếng hét của hắn át tất cả rồi, bọn họ bắt đầu cười ngầm, nam nhi gì mà “mạnh mẽ” thế! Tôi và hoàng tử cười ha hả, tôi cũng quên béng việc mình đang chơi tàu lượn. Con Yến sắc mặt trắng bệch kéo áo hắn, hắn nhìn tôi đầy phẫn nộ, tôi có biết cái chi đâu!
Đến khi đôi chân đã đặt hẳn trên mặt đất, tôi vội vàng nấp sau áo anh nhìn hắn đang lườm tôi xém cháy mặt. Sao trai gì mà nhỏ mọn quá thể! Con Yến mua 4 ly kem đến, ừm, sao ở lại đi với hắn nhỉ? Tôi hí mắt nghi ngờ:
- Sao mày lại đi cùng tên Thân Thú này?
- Hả?- Anh và nó đồng thanh hỏi, sau 3 giây ngưng động, 2 người cười như điên. Hắn càng tăng sát khí nhìn tôi, tôi tưởng chừng từ người hắn có khoảng 6 cái xương sườn bay ra mà đâm vào mình.
- Trả lời đi!- Tôi lên tiếng bảo nó, phải dập tắt cơn cười, không thì toi mạng với hắn.
- Tình cờ thôi!- Nó cắn cây kem trả lời.
- Có phải đúng như tao nghĩ không?- Tôi nhắc đến ngay vấn đề nó hay nhắc đến hắn trong mấy cuộc nói chuyện.
- Chân mày còn đau không?- Câu hỏi của nó không ăn nhập gì sất. Thôi mặc kệ, cũng là nó quan tâm tôi:
- Cũng còn hơi đau nhưng không sao!
- À…- Nó tiến lên đạp mạnh vào chân tôi. Tôi dựa vào người anh, nuốt tiếng la vào bụng, trời ơi, thì ra là nó muốn trừng phạt cái tội nói sai. Tại sao nó lại tiểu nhân như thế? Có phải đi theo cái tên Thân Thú tính nên nó cũng bị thú hóa theo hay không? Anh vỗ vỗ vai tôi an ủi, xót muốn ứa nước mắt vậy đó! Đau ghê gớm. . .
Bầu trời trong xanh bắt đầu nổi gió trong phút chốc. Màu xanh đã được thay bằng màu xám, chắc đây là 1 trận mưa lớn. Không nói thì cả 3 người còn lại đều hiểu. Anh bế tôi chạy vào 1 cái mái hiên khá trẹt và nhỏ gần đó nép vào. Mưa bắt đầu trút, lúc đầu thì không văng trúng, nhưng mưa càng ngày càng to, đứng trong hiên cũng như đứng ngoài trời. Anh cởi chiếc áo khoác đang mặc ra che cho tôi và anh. Hắn từ đâu lù lù đi đến chen chính giữa, trời đất, không thấy người ta đang tình cảm hay sao mà “có duyên” vậy? Hắn nhếch mép:
- Cho em ké với!
- Áo khoác của anh đâu?- Tôi nhăn mặt, rõ ràng lúc nãy hắn có mặc kia mà. Tôi nhìn sang phía con Yến, thì ra hắn cho nó mượn nên mới chạy sang đây. Con Yến giơ ngón tay cái cười vui vẻ với hắn. Chỉ có tôi và anh mới hiểu cảm giác lúc ấy thế nào, felling khó mà tả được!