- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- Thú Y
- Chương 8: Biết chữ
Thú Y
Chương 8: Biết chữ
Triệu Thanh Hà bị đông lạnh mà tỉnh, đống lửa trước mặt đã muốn tắt trách không được mà lạnh như thế. Xem xét bốn phía không thấy nam nhân kia, vết máu trên đất cũng được vùi lấp tốt. Nếu trên tay không có nắm lấy chuỷ thủ, hắn sẽ cho là đêm qua hắn mộng du.
Triệu Thanh Hà xoa bóp đau nhức, tự bội phục thần kinh mình đủ lớn. Tối hôm qua gặp tình huống vậy mà hắn vẫn ngủ được, đối phương lúc nào đi cũng không biết. Nếu là tâm lý cùng tố chất của nguyên thân chắc đã không qua được.
Đi ra ngoài động, thái dương đang muốn lên, trời đất vẫn hôn ám như cũ. Trong rừng sương khói tích tụ một trận gió thổi qua khiến cho hắn rùng mình một cái. Đêm qua giúp nam nhân kia xử lý vết thương trúng tên, Triệu Thanh Hà cũng không chủ động đem chuỷ thủ trả lại vì cơ bản hắn cũng không dám làm thế. Nam nhân rời đi nhưng đem lợi nhuận lưu cho hắn, chắc không có sau này tìm hắn tính sổ đi?
Mà ngay cả vết tích trong động núi cũng vùi lấp thoả đáng đoán chừng cũng không rước lấy chỉ số cừu hận của nam nhân kia đi? Gần đây vẫn nên chú ý tin tức một chút, nếu tình huống khác thường phải chạy trốn nhanh.
Triệu Thanh hầ hạ quyết tâm dựa theo tuyến lộ đêm qua theo xuống núi để xem có quên cái gì không. Nếu như đi đến chỗ gặp được nam nhân mà không thấy có vết máu, hắn mới có thể buông được mà yên tâm. Vừa xuyên qua đã gặp sự cố này, lão thiên gia sẽ không để cho hắn khinh định mà ngủm đi? Vài ngày sau cũng không nghe cái gì gió thổi cỏ lay, Triệu Thanh Hà rốt cuộc thật sự yên tâm.
Đi đến cửa nhà, Triệu Thanh Hà lấy nước đυ.ng phải Tiếu Phúc, Tiếu Phúc vẻ mặt kinh ngạc nghĩ không biết sáng sớm hắn từ đâu trở về. Bình thường lúc này Triệu Thanh Hà vẫn còn ngủ mới đúng.
” Cữu cữu, ngươi đi đâu mới về a?” Tiếu Phúc không khỏi nhớ đến lời đồn đãi trong thôn nên có chút lo lắng trong lòng. Tuy trước kia không thích Triệu Thanh Hà nhưng hắn cũng không hy vọng nhi tử của đại cửu gia phát điên, nếu không sau này hai cái lão phải sống như thế nào. Huống chi hôm qua Triệu Thanh Hà còn chủ động muốn dạy hắn biết chữ không giống như thái độ trước kia.
Triệu Thanh Hà sớm đã nghĩ ra lời giải thích, ” Ta đi ra ngoài luyện tập thân thể, thân mình vốn không tốt nên cần phải rèn luyện.”
Tiếu Phúc nghe câu hiểu câu không nhưng tin tưởng người đọc sách có chủ ỷ của mình, liền không nghi vấn nữa. Nhìn hắn bộ dáng không phải điên nên trong lòng kiên định không ít.
” Rất tốt, rất tốt.” Vừa nói vừa đem nước đổ vào thùng, tối hôm qua nước gần hết bây giờ đã tràn đầy.
Triệu Thanh Hà đối với tiểu nam hài thành thật chịu khó rất có hảo cảm, ” A Phúc, hôm nay lại làm phiền ngươi.”
Mỗi ngày trời vừa sáng thì Tiếu Phúc đã chạy đến nhà bọn hắn nấu nước, mỗi ngày đổ đầy thùng. Lúc trước ở tửu phường cầm tiền công cũng không nói chuyện, nay không có làm việc nhưng vẫn kiên trì giúp nhà bọn hắn, có thể thấy được người này rất thành thực phúc hậu.
Sống lâu như vậy Tiếu Phúc cũng chưa thấy Triệu Thanh Hà khách khí, có chút lúng túng gãi đầu, ” Không có gì, ta khí lực lớn, nên làm.”
Nhà Triệu Thanh Hà cách chỗ nấu nước cũng rất xa, với thân thể này của hắn bả vai không thể gánh nỗi, thật đúng là không làm được việc. Nhưng cũng không thể chiếm không tiện nghi, người ta so với hắn còn nhỏ hơn mấy tuổi.
” A Phúc, hôm qua đã nói dạy ngươi nhận thức chữ, ngươi còn muốn học không?”
Tiếu Phúc vừa nghe liền mãnh liệt gật đầu: ” Muốn!”
Triệu Thanh Hà cười nói: ” Bây giờ ngươi còn phải giúp người nhà làm việc chắc cũng không rảnh được. Như vậy đi, mỗi ngày ta dạy ngươi viết năm chữ, ngươi tranh thủ rảnh rỗi thì cố gắng nhớ kỹ thì một năm cũng có thể nhận biết được gần một ngàn chữ, cơ bản không có chướng ngại. Cứ cách năm ngày ta lại hỏi bài, ngày thường không hiểu cứ tới tìm ta, ta sẽ nói lại tỉ mỉ.”
Tiếu Phúc ánh mắt trong suốt, ” Biện pháp này thật tốt! Ngươi cũng vội, ta cũng không dám chiếm thời gian của ngươi.”
Triệu Thanh Hà để cho Tiếu Phúc chờ, bản thân thì vào nhà viết mấy chữ hôm nay muốn dạy. Triệu Thanh Hà từ nhỏ đã đi theo ông ngoại luyện thư pháp, tết âm lịch còn bày quán viết câu đối bán cho người khác. Trước khi xuyên qua vẫn hàng ngày kiên trì luyện chữ như một thói quen, chữ của hắn so với nguyên thân còn tốt hơn nhiều. Phòng của hắn có bút và giấy, để tiết kiệm hắn đem tờ giấy cắt thành đoạn như hai ngón tay, vừa vặn viết năm chữ. Không phải hắn keo kiệt nhưng thật sự là nghèo quá. Giấy ở đây lại quý mà trong phòng không còn nhiều lắm nên nhất định phải tiết kiệm.
Tiếu Phúc bên ngoài cũng không để mình nhàn rỗi, lúc Triệu Thanh Hà trong phòng đi ra thì đã muốn bổ củi xong. Tiếu Phúc thấy Triệu Thanh Hà cũng không vội đứng dậy, ” Cứu cữu, ngươi cứ từ từ, ta đem cái này cất vào phòng chứa củi đã.”
Triệu lão hán ở một bên lắc đầu nói: ” Đứa nhỏ này cũng thật có tâm, củi trong nhà còn nhiều ngươi không cần quan tâm, nhanh học chữ đi.”
Tiếu Phúc cười cười nhưng tay vẫn không ngừng, cho đến khi củi cất hết mới đi rửa tay rồi đi đến cạnh Triệu Thanh Hà.
Mặt trời lúc này đã muốn lên, trong viện sáng trưng. Triệu Thanh Hà bảo Tiếu Phúc ngồi, chỉ vào tờ giấy nói: ” Trên này có năm con chữ gồm tên với họ nhà các ngươi, tên mấy huynh đệ tỷ muội của ngươi lần lượt là phúc, quý, vinh, hoa.”
Tiếu Phúc vừa nghe là tên của mấy huynh đệ tỷ muội liền gắt gao nhìn chằm chằm chữ trên giấy.
” Muốn nhận thức chữ cần phải tập viết nhiều mới rành, giấy với bút mực thật sự rất quý. Ngươi có thể làm một cái bàn cát dùng nhánh cây luyện tập. Mấy chữ này nhiều nét mới bắt đầu học rất khó nhớ được, năm chữ này ngươi có thể dùng năm ngày để nhớ. Một ngày một chữ chờ cho quen rồi thì chúng ta lại bắt đầu học một ngày năm chữ.”
Tiếu Phúc gật mạnh đầu, cũng không có ý kiến. Vì để tăng trí nhớ, Triệu Thanh Hà đem cấu tạo ý nghĩa giải thích một lần. Âm thanh trong suốt dễ nghe giống như nước suối chảy trong núi, làm người qua đường nhịn không được mà dừng bước lắng nghe.
Trương thị tại phòng bếp chuẩn bị điểm tâm, miệng mang theo cười mà ánh mắt phiếm lệ.
Nhà Triệu Thanh Hà chỉ có hai mẫu đất cằn, một mẫu ruộng nước còn lại thì trong núi. Vùng núi cát đá nhiều nên quyết định trồng khoai lang, ruộng nước thì gieo trồng lúa nước. Ruộng nước chỉ là đất ruộng hạ đẳng, ruộng hạ đẳng toàn sỏi đá thu hạch nhiều nhất không tới hai trăm cân, chỉ là hạt thóc không phải gạo. Nộp thuế xong căn bản không còn bao nhiêu. Dựa vào hai mẫu đất thì không đủ chi phí sinh hoạt cho một nhà.
Nhưng lúc này cũng không nghĩ ra biện pháp nào khác, chỉ có thể cố gắng chăm sóc hai mẫu đất, về sau thì tính tiếp. Hai mẫu đất không tính là nhiều, Triệu Thanh Hà cùng Triệu lão hán có thể tự chuẩn bị tốt, Tiếu Phúc kiên quyết muốn đến hỗ trợ còn mang theo đệ đệ Tiếu Quý với Tiếu Vinh. Đừng nhìn Tiếu Quý mới 12 tuổi, Tiếu Vinh còn không đến 10 tuổi nhưng khi làm thì so với hắn lưu loát hơn nhiều.
Thời điểm cấy mạ, hai thằng nhóc đã đem Triệu Thanh Hà bỏ lại phía sau, làm kẻ sống hai đời như Triệu Thanh Hà xấu hổ không thôi. Hắn xuất thân nông thôn nhưng cấy mạ trồng trọt quả thực chưa trải qua nên nghiệp vụ không thuần thục. Nhưng không ai ở đây ghét bỏ hắn, thậm chí vì hắn xuống ruộng mà tăng lên vài phần kính trọng. Nguyên thân trước giờ còn không biết đất nhà mình ở đâu kia mà.
Tuy chỉ hai mẫu đất, còn có người hỗ trợ. Triệu Thanh Hà bận vài ngày cũng đau xương sống thắt lưng, làm cho hắn sâu sắc cảm nhận làm ruộng sống qua ngày không dễ dàng. Nguyên thân là một kẻ mặc kệ, bản thân ở kiếp trước cũng không có làm qua. Hơn nữa ở niên đại này trồng trọt mới có thể ấm no, không ít người chứ từng nếm qua cơm tẻ nhà mình trồng. Bình thường đều là mang bán đi sau đó mới đổi lấy gạo thô, lương thực phụ, như vậy mới có thể miễn cưỡng đủ chi phí cho cả nhà sinh hoạt.
Nhất định phải nghĩ ra biện pháp kiếm tiền, Triệu Thanh Hà cũng muốn làm lại nghề cũ nhưng đối với thị trường nơi này không có hiểu biết, cũng không biết nơi này chữa trị ra sao. Hắn ngày trước chữa bệnh đều sử dụng tây dược thì nơi này lấy đâu ra. Tuy rằng hắn có theo ông ngoại học không ít về trung dược thú y, mưa dầm thấm đất, lại đọc qua không ít sách nên cũng xem như là thông thạo. Nhưng dù sao cũng đã dựa vào tây y nhiều năm như vậy giờ muốn treo bài trị liệu thì cũng có chút thấp thỏm a.
Triệu Thanh Hà suy tính một lúc lâu cuối cùng quyết định vẫn tài nghệ vẫn phải dùng a, nhưng không thể ỷ lại mà còn phải tìm thêm biện pháp khác để phát tài. Hai tay đều phải làm, hai tay đều phải cứng rắn, ” A Phúc, nghe nói ngày mai ngươi lên trên huyện tìm việc?” Triệu Thanh Hà đem công khoá ngày hôm nay dạy xong liền hướng Tiếu Phúc hỏi.
Tiếu Phúc còn chưa nói gì, tiểu cô nương Tiếu Hoa mới sáu tuổi đã đáp thay, líu ríu chen vào nói, ” Đúng thế cữu cữu a, ca ca ngày mai muốn lên trên trấn. Ca ca nói sẽ mua cho A Hoa đồ ăn thật ngon.”
Tiếu Phúc được Triệu Thanh Hà dạy học chữ vài ngày thì trong nhà đệ đệ Tiếu Quý, Tiếu Vinh cùng muội muội Tiếu Hoa, Xuyên Tử nhà bác cũng lại đây học cùng. Người trong nhà mới đầu không đồng ý, cảm thấy phiền toái hắn. Một đám nhỏ ầm ầm đi qua thì thành ra cái dạng gì nên Tiếu Phúc học giỏi sẽ trở về dạy đệ đệ muội muội cũng là giống nhau. Nhưng Triệu Thanh Hà kêu bọn họ trực tiếp lại đây, Tiếu Phúc chỉ mới học tự mình còn khokng rõ thì làm sao dạy được người khác.
Vì thế một đám đứa nhỏ đều đến, sân nhà Triệu Thanh Hà coi như đủ rộng có thể chứa được hết. Buổi sáng mỗi ngày nửa canh giờ, cách năm ngày lại giảng bài mới, mấy đứa nhỏ dần dần cũng biết chữ. Bất quá mới ba ngày, mấy đứa nhỏ bắt đầu quen thuộc Triệu Thanh Hà, quan hệ xử sự đều tốt so với hai nhà ngày càng tốt hơn.
Mà đại cô gia đưa tới không ít trứng gà, gạo và mì sợ chiếm tiện nghi bọn họ. Trương thị vốn không tính toán lấy nhưng tự đại cô hấp tấp đưa đến bảo nói không lấy sẽ không cho bọn nhỏ đến học nữa, Trương thị lúc này mới thu.
Lưu Xuyên Tử nuốt nước miếng, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn ngập chờ đợi, ” Biểu ca, có mứt quả sao?”
Tiếu Hoa lắm mồm, ” Đương nhiên là có rồi, ca ca nếu buôn bán lời tiền ta sẽ kêu ca ca mua cho ngươi. Bất quá không thể mua nhiều, ca ca phải dành tiền cưới vợ nha. Ngươi muốn ăn thì kêu ta tỷ tỷ, ta sẽ đem của mình tặng cho ngươi.”
Tiếu Hoa là nữ hài duy nhất trong nhà đại cô của Triệu Thanh Hà, rất được sủng ái nhưng không yếu ớt. Ở phía trước toàn là ca ca, tính tình đặc biệt sinh động, bình thường nhanh mồm nhanh miệng hỏi nhiều. Lưu Xuyến Tử cùng Tiểu Hoa sinh một ngày nhưng sớm hơn nữa canh giờ, Tiếu Hoa không phục luôn muốn Xuyên Tử gọi nàng là tỷ tỷ.
Xuyên Tử nghĩ đến mứt quả, do dự nửa ngày rốt cuộc nhẫn tâm mở miệng, ” Hảo.”
Tiếu Hoa cười híp cả mắt, lại nghe Xuyên Tử nói tiếp làm cho nàng á khẩu.
” Đưa ta một lần ta gọi một lần!” [ Ex: ta nói a, trẻ con bây giờ khó dụ lắm =)) ]
Triệu Thanh Hà nghe xong nhất thời cười ha ha ra tiếng, Lưu Xuyến Tử là thằng nhóc không chịu thiệt, trời sinh làm thương nhân a.
Tiếu Hoa ghé vào trên người Triệu Thanh Hà, nhấp cái miệng nhỏ nhắn than thở: ” Cữu cữu, ngươi xem Xuyên Tử thật đáng ghét a.”
Triệu Thanh Hà sờ sờ đầu Tiếu Hoa, ” Làm muội muội không tốt? Được ca ca sủng ái thật tốt nha.”
Tiếu Hoa động động thân mình nhỏ, ” Ta làm muội muội nhiều người như vậy cũng muốn làm tỷ tỷ, Trụ Tử còn nhỏ sẽ không nói, không tính.” Trụ Tử là đệ đệ Xuyên Tử mới vừa hai tháng tuổi, suốt ngày chỉ y y nha nha còn chưa biết gọi người.
” Hoa nhi, ngươi đừng lộn xộn. Cữu cữu cũng muốn tìm việc làm?” Trải qua mấy ngày ở chung, Tiếu Phúc cảm thấy hắn thật sự thay đổi, luôn muốn làm gì đó trong nhà nên mới thừ hỏi.
Triệu Thanh Hà gật đầu, ” Ân, tình huống nhà ta hiện tại…”
” Có người ở nhà sao? Triệu Thanh Hà có không?” Bên ngoài sân truyền đến bước chân gấp gáp, chưa tiến vào sân đã bắt đầu ồn ào, Triệu Thanh Hà còn chưa trả lời đã hò hét vọt vào trong sân.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- Thú Y
- Chương 8: Biết chữ