Trương thị cười lau nước mắt, “Đúng, đúng, chỉ cần người một nhà ba người chúng ta đều ở bên nhau tất sẽ có ngày tốt lên. Nhi của ta chắc đã đói bụng rồi. Nương xuống dưới bếp làm cơm cho ngươi.”
“Nương, để ta làm cho, nương hãy nghỉ ngơi đi.” Triệu Thanh Hà cũng xuất thân từ nông thôn, lại sống một mình nhiều năm, luyện được một tay nghề xào rau nấu cơm, nhóm lửa cũng biết làm.
Trương thị nhảy dựng, “Phòng bếp là cái nơi đầy khói dầu, nam nhân như ngươi làm sao có thể vào, nương biết ngươi hiếu thuận, nhưng riêng việc này thì không được.”
Triệu Thanh Hà cười nói: “Có gì mà làm không được, thế gian này đâu thiếu đại trù là nam nhân.”
Trương thị nói cái sao cũng không đồng ý, thẳng tay đẩy Triệu Thanh Hà ra bên ngoài. Triệu lão hán nãy giờ vẫn không nói chuyện lúc này mở miệng: “Nương nó này, để Thanh Hà giúp ngươi đi, trước kia con cả cũng thích nhất được ở phòng bếp giúp ngươi.”
Vừa nói đến con cả Trương thị lại đỏ hoe đôi mắt, cuối cùng cũng không phản đối nên Triệu Thanh Hà xắn tay tiến vào phòng bếp. Trong phòng bếp, hai mẹ con lúc này mới choáng váng nhận ra là gạo đã hết, Trương thị vẫn chưa từ bỏ ý định lại tìm kỹ hơn, trong nhà gạo và mì quả thật đều không có.
Trương thị gấp gáp xoay quanh, “Ta nhớ rõ là còn có một chút mà.”
Triệu gia trước kia phần lớn thời gian đều ăn cơm ở tửu phường, cho nên trong nhà mới thiếu lương thực. Hiện tại tửu phường cùng với đồ đạc bên trong đều bị chiếm, gạo mới mua và mì đều ở trong. Đã nhiều ngày đem ra để chiếu cố cho Triệu Thanh Hà, cuối cùng gạo và mì còn lại nấu ăn cũng hết sạch.
Trương thị thấy vẻ mătj kinh ngạc của Triệu Thanh Hà, mặt có chút phiếm hồng, nếu là cho nhi tử biết nhà bọn họ đã nghèo kết hủ lậu đến mức này, không biết nhi tử có thất vọng hay không. Trương thị vội vàng ra cửa phòng bếp tìm Triệu lão hán, “Nhà chúng ta không còn lương thực, ngươi nghĩ xem có thể hay không đi nhà nào mượn một ít?”
Triệu lão hán đang ở bên múc nước, vừa nghe lời này liền trừng lớn mắt: “Đã đến mức này rồi a, chúng ta không phải còn có chút bạc vụn sao?”
Trương thị nhìn Triệu Thanh Hà đang theo bà ra khỏi phòng bếp, không khỏi thấp giọng nói bên tai Triệu lão hán: “Mấy hôm kia dùng tiền mua nhiều thứ, dược cùng với gà vịt đều làm cho Thanh Hà bồi bổ, bạc đã sớm hết nhẵn.”
Triệu lão hán không nghĩ nhà hắn lại trở nên nghèo túng nhanh như vậy. Lúc lão gia tử vừa qua đời, hắn cùng Trương thị bị mẹ kế là Tôn lão thái lập tức tách hộ đuổi khỏi gia môn, khi đó cũng chưa lâm vào hoàn cảnh như hiện nay. Sau đó hắn đi theo lão đông gia làm học đồ, cho nên trực tiếp mang theo vợ lên thị trấn. Hai vợ chồng đều chịu khó, chậm rãi tạo dựng được một phần gia nghiệp. Tuy không tính là đại phú đại quý, nhưng ở thôn trang nhỏ này cũng coi như là một nhà giàu có, mỗi bữa đều có chút thịt nhỏ, không thiếu người hâm mộ. Nay già rồi lại phải đi tìm người mượn lương thực.
Triệu Thanh Hà nhìn đến hai lão mặt giăng đầy mây đen liền đoán được tình cảnh trong nhà như thế nào, nhớ tới mấy ngày trước hắn toàn ăn thịt cá, trong lòng không rõ là tư vị gì.
“Nương, ta tìm được ở phòng bếp chút khoai lang cùng gạo thô, chúng ta hôm nay liền ăn tạm mấy thứ này đi. Chờ ta tìm được việc làm, rất nhanh sẽ có tiền mua gạo và mì.”
Triệu lão hán với Trương thị nghe đến lời này thì trực tiếp ngây dại, trước đây chỉ cảm thấy Triệu Thanh Hà đã thay đổi rất nhiều, không còn ghét bỏ bọn họ, còn có thể thay bọn họ suy nghĩ, nay đến khoai lang và gạo thô đều vui vẻ ăn, đây thực sự là thoát thai hoán cốt. Nguyên thân vốn thanh cao, trước giờ về nhà đều tỏ vẻ ghét bỏ thịt cá làm không ngon, một hai đòi tiền muốn ăn ở bên ngoài.
Lúc này có người ở ngoài kêu cửa, “Đại cữu gia, đại cữu nãi nãi, các ngươi có ở nhà không?”
Trương thị lúc này mới phục hồi tinh thần, “Chúng ta ở đây. Là A Phúc, đến, mau ngồi xuống.”
Tiếu Phúc là tôn tử của em gái cùng một mẹ với Triệu lão hán, so với Triệu Thanh Hà thì nhỏ hơn hai tuổi. Trước kia ở tửu phường Triệu lão hán làm việc, xem như đồ đệ của Triệu lão hán. Trong trí nhớ của Triệu Thanh Hà trước đây cũng có người này, chẳng qua trong trí nhớ đem hắn xem như nô bộc, phi thường không vừa mắt.
Tiếu Phúc nhìn đến Triệu Thanh Hà sắc mặt liền có chút mất tự nhiên, tay đưa ra cái rổ, “Bà nội bảo ta mang trứng gà đưa tới, gà nhà chúng ta chỉ vừa bắt đầu đẻ trứng, không có nhiều nên mong ngài đừng ghét bỏ.”
Trương thị nào dám nhận, “Nhà các ngươi phải dựa vào trứng gà này để kiếm tiền, sao có thể đưa qua nhiều trứng gà đến vậy? Mau mau mang về, nhà các ngươi đã giúp chúng ta quá nhiều rồi.”
Tiếu Phúc đã sớm dự đoán được sẽ như vậy, rất quen chân trực tiếp xông vào phòng bếp, đem trứng gà đặt ở nơi thích hợp. Tiếu Phúc thường xuyên lui tới nên đối với nhà này rất quen thuộc: “Cửu nãi nãi, ta đem trứng gà đặt trên ngăn tủ nha.”
Trương thị thấy vậy liền ngăn cản, “Ai yêu, ngươi đứa nhỏ này sao lại nói không nghe a. Nhà các ngươi nhiều người như vậy đều chỉ dựa vào cái này để sống, ngươi, này này…”
Trương thị nhìn về phía Triệu lão hán, Triệu lão hán cũng mang vẻ mặt rối rắm, trong lòng băn khoăn, nhà Tiếu Phúc hàng ngày cũng không dư giả. Thế nhưng không thể không cần, nhà bọn họ hiện tại thật sự là đang đói, nhất là Triệu Thanh Hà cả người mới hồi phục, cần phải bồi bổ nhiều.
Tiếu Phúc cười nói, “Đều là của nhà có sẵn, không có gì đáng giá. Trước kia nếu không có các người giúp đỡ, nào có ta của ngày hôm nay. Hơn nữa, cữu gia không chỉ là cữu gia của ta mà còn là sư phụ, ta nên hiếu thuận mới phải.”
Tiếu Phúc nói lời này này thì vô tình liếc mắt nhìn Triệu Thanh Hà một cái, tuy là cảm thấy có gì đó không rõ ràng, nhưng có thể nhìn ra trong lòng đối với Triệu Thanh Hà không có hảo cảm, thậm chí còn mang theo chán ghét. Nếu không phải do Triệu Thanh Hà, hai vợ chồng Triệu lão hán cũng không phải rơi vào tình cảnh như thế này, gia gia nãi nãi mỗi khi nhắc đến hắn đều lắc đầu thở dài. Triệu lão hán một nhà trước đây xem như là giàu có, hiện giờ so với nhà bọn hắn còn chẳng bằng.
Triệu lão hán đem thùng nước để qua một bên, “Nhận lấy đi, chúng ta nhớ kỹ ân tình này, về sau sẽ báo đáp.”
Tiếu Phúc chỉ cười cười, nói sang chuyện khác: “Đại cữu gia, các ngươi định thời điểm nào cày bừa vụ xuân?”
Triệu lão hán hiểu được ý tứ Tiếu Phúc, khoát tay, “Nhà của chúng ta có hai mẫu đất, một mẫu ở trên vùng núi, ta với cữu nãi ngươi vẫn có thể tự làm được”
“Nhà ta thiếu đất, dù sao cũng nhàn rỗi, đến lúc đó ta sẽ lại đây phụ một tay.”
Triệu lão hán ngẩn người, “Ngươi không ở tửu phường làm việc nữa?”
Nhắc tới điều này thì Tiếu Phúc liền một bụng lửa giận, trên gương mặt non nớt lộ ra phẫn nộ, “Hừ, ta mới không thèm làm việc cho bọn hắn.”
Triệu lão hán không khỏi nhíu mày, Tiếu gia bốn đời đều nghèo khó, người nhiều đất ít, phần công việc này của Tiếu Phúc phải nói là quan trọng, hiện tại không làm nữa thì biết tính sao?
“A Phúc, ta biết ngươi cho là lão đầu tử ta phải chịu ủy khuất, nhưng ngươi không thể hành động theo cảm tính, ngươi về sau cưới vợ sinh con đều phải cần đến tiền. Nhà các ngươi nhiều người, phần của ngươi không tính là gì, ngươi phải vì mình, vì cả nhà ngươi mà suy nghĩ.”
Tiếu Phúc oán hận nói: “Đại cữu gia, A Phúc không phải lỗ mãng, thật sự là… Nhị cữu gia bọn họ một tháng chỉ cho ta một trăm đồng tiền liền coi như xong, còn muốn ta nhưỡng ra rượu như ngươi nhưỡng trước đây, nếu không xong thì không những không trả tiền, nếu rượu bán không xong bọn họ còn bắt ta phải bồi thường.”
Triệu lão hán vừa nghe liền không nói nữa, loại sự tình này hoàn toàn là chuyện mà tên đệ đệ kia có thể làm được. Tiếu Phúc tuy rằng tuổi không lớn lắm, song hắn rất chịu khó lại là người có năng lực. Ở tửu phường tự giác chưa bàn tới, về đến nhà còn lo quét dọn, nấu nước. Triệu lão hán lúc còn ở thời điểm dư dả mỗi tháng đều cấp cho Tiểu Phúc 1 lượng bạc, tiền công này phải nói là phi thường cao. Người như Tiếu Phúc, nếu ra bên ngoài làm việc kiếm sống thì một tháng kiếm được ba trăm văn tiền không phải là khó.
Trương thị lo lắng nói: “Đây cũng là quá hà khắc rồi, vậy ngươi hiện tại đã tìm được việc mới chưa?”
Tiếu Phúc lắc đầu, “Ta tính toán cày bừa vụ xuân rồi sau đó lên huyện kiếm thử xem, ai, đáng tiếc ta kiến thức không nhiều, nếu không việc làm cũng không khó kiếm.”
Người biết chữ vốn không nhiều, hơn nữa bọn họ ở vùng nông thôn, cơm không có mà ăn thì làm gì có dư tiền để đến trường.
“Ngươi nếu muốn học, ta có thể dạy ngươi.” Âm thanh mềm mại của Triệu Thanh Hà ở giữa sân vang lên.
Tiếu Phúc trực tiếp trừng lớn mắt, ai cũng biết đứa con này của cữu cữu rất thanh cao, đừng nói dạy người khác biết chữ, người khác muốn nhận thức hắn đều bị ghét bỏ. Lúc trước Tiếu Phúc cũng không phải không nghĩ đến chuyện nhờ hắn dạy học, kết quả bị hắn nói lời mấy lạnh nhạt trào phúng rồi bỏ đi, làm hại Tiếu Phúc lúng túng đỏ bừng cả mặt, hôm nay thế nhưng lại chủ động dạy hắn?
Tiếu Phúc lúc này mới cảm nhận được, Triệu Thanh Hà nhìn trông rất nhu hòa, cười tủm tỉm làm hòa, không còn như ngày xưa khinh thường hắn hèn mọn.
Triệu lão hán cùng Trương thị mới vừa trải nghiệm qua, tuy rằng có chút kinh ngạc nhưng cũng không giống như trước quá kinh hách. Ngoài miệng không nói song trong lòng thực mừng rỡ, Triệu Thanh Hà chủ động làm hòa với người thân bọn họ cầu còn không được. Con người sống trên đời sao có thể không cần thân thích giúp đỡ, nếu như có thể lôi kéo làm quen thì thực tốt.
Triệu Thanh Hà thấy hắn không biểu hiện gì, nghĩ nghĩ nói: “Chính là thời gian có chút chậm trễ, bất quá cũng không cần quá gấp, chúng ta nếu an bài tốt sẽ không bị chậm trễ nhiều.”
Tiếu Phúc vẫn như cũ không dám tin tưởng, “Ngươi, ngươi thật sự muốn dạy ta biết chữ?”
Triệu Thanh Hà cười nói: “Đúng vậy, nếu có ai muốn học cũng có thể lại đây, dạy một người cũng là dạy, dạy hai người cũng là dạy. Nếu cảm thấy ngại ngùng, cho nhà chúng ta ít gạo và mì hoặc là củi để nấu nước là được. Dạy cho các ngươi đi thi Trạng Nguyên thì ta không làm được, thế nhưng dạy cho các ngươi học vài thứ để biết viết khế ước như thế nào cùng với tính sổ sách thì cũng không phải là khó.”
Tiếu Phúc ánh mắt toả sáng, “Còn có thể dạy chúng ta tính sổ?”
Triệu Thanh Hà cười gật đầu, hắn tốt xấu cũng học toán nhiều năm, bàn tính chính mình cũng đã từng đánh qua, dạy chút phương thức tính toán dễ hiểu liền không thành vấn đề.
Tiếu Phúc trực tiếp đứng lên, lao ra cửa vừa chạy vừa kêu: “Ta trở về nói với cha mẹ.”
Trương thị xem Tiếu Phúc chạy như bay, cười lắc đầu, “Đứa nhỏ này, thật đúng là tính tình hấp tấp.”
Triệu Thanh Hà lại cảm thấy đứa nhỏ này không thích so đo, hắn chẳng qua chỉ tuỳ tiện ném ra cành ô-liu vậy mà lập tức hóa giải hiềm khích lúc trước, trong trí nhớ của Triệu Thanh Hà thì Tiếu Phúc cũng không khách khí như vậy. Đem đối phương cho là nô bộc, có khả năng khách khí sao?
Triệu lão hán biết nguyên do trong đó, “Nhà bọn họ hiện tại nuôi hơn một ngàn con gà, nếu không biết chữ cũng không biết đếm số, về sau buôn bán chỉ sợ bị người ta lừa.”
Hắn không phải bởi vì biết ít chữ nên mới bị lừa kí khế ước sao. Bình thường còn không cảm thấy được gì, thời điểm này mới biết tầm quan trọng của việc biết chữ. Tiếu Phúc chắc đã bị tình cảnh của nhà bọn họ dọa tới rồi, cho nên so với trước đây hắn càng bức thiết muốn học đếm số.
Trương thị lại nghĩ đến việc khác, “Nhà bọn họ cũng đủ can đảm, nuôi nhiều gà như vậy, nếu nhỡ có bệnh dịch… Phi phi, nhìn ta nói những thứ gì đâu không! Thần tiên đi ngang không nghe thấy được, A di đà phật.”
Trong trí nhớ của nguyên thân cũng không có ghi chép. Triệu Thanh Hà hiếu kỳ nói: “Nương, có rất ít người nuôi nhiều gà vịt như vậy sao?”
Trương thị thở dài: “Gia tài bạc triệu, mấy cái vụn vặt không tính. Gà vịt đúng là đáng giá, nếu như nhuốm bệnh thì coi như xong. Cho nên trong thôn có mấy nhà nuôi nhưng cũng chỉ dưỡng hơn hai mươi con, thiếu thì dưỡng thêm vài con lấy trứng kiếm thêm tiền, thời điểm lễ mừng năm mới thì làm một bữa ngon.”
Việc Tiếu gia nuôi nhiều gà như vậy trong thôn cũng từng nổi lên sóng to gió lớn, bọn họ là người đầu tiên phá lệ ở trong thôn. Xem cuộc vui có, lo lắng có, tóm lại không ai xem trọng. Trước kia gần thôn cũng có người nghĩ làm vậy phát tài, kết quả một trận gà ôn dịch trực tiếp khiến hộ kia lâm vào cảnh nhà tan cửa nát.
Hiện tại gà của Tiếu gia bắt đầu lục đυ.c đẻ trứng, chính là tiền vốn vẫn chưa kiếm trở về, ai cũng không biết sau này sẽ như thế nào. Mùa xuân là thời điểm dễ dàng phát sinh bệnh dịch, hiện tại Tiếu gia bắt đầu nơm nớp lo sợ, hầu hạ đàn gà không khác gì hầu hạ tổ tông mình. Phải biết là bọn họ chết hay sống đều phải dựa vào nó, nếu gặp chuyện không may thì thật phải tán gia bại sản.
Triệu Thanh Hà là bác sỹ thú y, hơn nữa không phải làm việc ở bệnh viện sủng vật thú y, hắn là tốt nghiệp đại học nông nghiệp, ở các trang trại nuôi dưỡng chăn nuôi bôn ba làm việc, hiểu nhất tính phiêu lưu trong đó. Chớ nói ở đây lạc hậu, ngay cả y học, khoa học kỹ thuật phát triển kiếp trước giúp cho việc nuôi dưỡng trong ngành sản xuất cũng tràn ngập phiêu lưu. Triệu Thanh Hà trước khi xuyên đến đây một năm, chính là vào thời điểm tàn sát bừa bãi, khi đó không biết có bao nhiêu hộ nuôi dưỡng buộc phá sản, nợ ngập đầu.
Dệt hoa trên gấm thì dễ, đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi mới khó. Chỉ bằng rổ trứng gà này của Tiếu gia, Triệu Thanh Hà cảm thấy chính mình cũng nên vì họ làm những chuyện nằm trong khả năng của bản thân. Mà cái cơ hội này rất nhanh đã đến.