- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- Thú Y
- Chương 37: Thương lượng
Thú Y
Chương 37: Thương lượng
Sáng sớm ngày thứ hai, Dương quản sự đã đợi sẵn ngoài cửa, gặp Thường Đình Chiêu cùng Triệu Thanh Hà trong phòng đi ra, trên mặt lộ ra sắc mặt vui mừng thật xa cũng cảm nhận được.
Dương quản sự khẩn cấp đi lên phía trước: ” Tứ gia, Triệu đại phu, cá so với hôm qua tốt lên không ít.”
Triệu Thanh Hà nghe nói như thế trong lòng thở phào một cái, cũng không nói nhảm thêm liền muốn đi nhìn xem cá lại bị Thường Đình Chiêu ngăn cản: ” Gấp cái gì, ăn điểm tâm rồi nói sau.”
Dương quản sự cũng vội vàng nói: ” Đúng đúng, không vội không vội, Tứ gia, Triệu đại phu các người dùng đồ ăn sáng trước. Ta sáng sớm đã đi nhìn cá mới tới đây báo tin vui không có ý gì khác.”
Dương quản sự tuy là nói như vậy, Triệu Thanh Hà nào có không hiểu nội tâm của hắn đang gấp gáp. Tuy nói nhìn cá đã tốt hơn không ít nhưng không khiến trong lòng Triệu Thanh Hà có chút không yên tâm. Nhìn hai con mắt Dương quản sự đen như gấu trúc, chỉ sợ cả đêm qua luôn canh giữ bên cạnh ao cá không dám ngủ.
Ao cá này liên quan đến sinh tử tính mạng của bọn hắn, phải cẩn thận như vậy, nếu làm việc không chu toàn thì khó mà cứu nỗi.
Triệu Thanh Hà cũng nóng lòng nhìn đến thành quả, ” Không sao, khoảng cách từ đây đến ao cá cũng không xa, ta chỉ đi nhìn một cái sẽ không chậm trễ điểm tâm.”
Dương quản sự mừng thầm nhưng trên mặt không dám lộ ra nửa phần, chủ trộm liếc về phía Thường Đình Chiêu. Thường Đình Chiêu cũng để tâm đến cá, thấy canh giờ còn sớm nên đáp ứng.
Triệu Thanh Hà đi đến phát hiện tình huống so với hắn tưởng tượng tốt lên nhiều lắm, trên cơ bản không hề xuất hiện hiện tượng tập thể ‘ phi ngựa’, cá bất ngờ lao ra so với hôm qua tốt hơn không ít. Nhánh lá cây khổ luyện quả nhiên hữu dụng!
Trong lòng Triệu Thanh Hà hoàn toàn ổn định xuống, không quên dặn dò một lần nữa: ” Tiếp tục ngao thêm ba ngày thuốc tát vào trong ao cá, về sau thì giống như ta đã nói trước đó, dùng lá cây khổ luyện ngâm trong ao phòng ngừa bệnh lần nữa tái phát. Bất quá đây chỉ là chữa trị phần ngọn, muốn trị tận gốc cần phải thường ngày chăm sóc cẩn thận hơn, không thể vì cái trước mắt mà nuôi quá nhiều cá, còn phải tăng lớn lượng nước lưu động nếu không còn có thể xuất hiện bệnh khác. Khi đó chưa biết có vận khí như hiện nay không khó nói trước.”
Dương quản sự hiện giờ đối với Triệu Thanh Hà tâm phục khẩu phục nào có không nghe theo, liên tục gật đầu vâng dạ.
Bệnh cá không còn đáng ngại, Thường Đình Chiêu cùng Triệu Thanh Hà ăn xong điểm tâm liền kỵ mã rời đi.
Thời điểm đến thị trấn, canh giờ vẫn sớm, Triệu Thanh Hà không trì hoãn trực tiếp đi bệnh mã giam bắt đầu làm việc. Hôm qua hai người ban ngày ở dã ngoại hoang đường một phen, buổi tối ngủ sớm không gây sức ép cho nên mặc dù kỵ mã bôn ba nhưng tinh thần vẫn rất tốt.
Triệu Thanh Hà cũng không muốn mỗi lần đều lấy cớ không đi làm, cứ như vậy chỉ sợ dưỡng thành thói quen. Từ trước không phải là tự mình chạy tới chạy lui, làm sao có thể yếu ớt như vậy, động một chút liền phải nghỉ ngơi. Thường Đình Chiêu tuy rằng đau lòng hắn, nhưng cũng không ngăn trở.
Mọi người ở bệnh mã giam đều biết hắn đi trị cá, bởi vậy vừa thấy hắn liền xôi nổi xông tới. Hầu ca nhi nhìn bộ dáng Triệu Thanh Hà đã biết đã trị xong, ánh mắt cười híp thành đường chỉ, thanh âm dương cao: ” Triệu đại ca, cá đã chữa khỏi hết?”
Triệu Thanh Hà vẻ mặt tự tin cười nói: ” Đương nhiên a.”
Nói xong đem trái sơn trà trên thôn trang chia cho mọi người, bệnh mã giam một mảnh náo nhiệt.
Chu Lộ vội vàng dẫn tiến vào, cặp mặt toát ra ánh sáng mong chờ: ” Triệu đại phu, ngươi trị được bệnh cá sao?”
Ở Đại Hữu chỉ có một bộ phận cực nhỏ thú y có thể trị liệu các loại thuỷ sản cá, đại bộ phận chủ yếu là trị mã ngưu heo dê chó cùng gia cầm. Tuy ở đây không có << Nguyên Hanh liệu mã tập >> nhưng cũng có cùng loại ” Tự dư lấy trì ngưu, dân lấy hữu canh giả vô tính “. Điều này cũng giống đời sau dạy y học giống nhau, như uống thuốc cùng cảm thụ lượng tính dược vật trị liệu, lấy ngựa làm tiêu chuẩn, mặt khác động vật uống thuốc đều dựa theo thể trọng ngựa như vậy mà tăng giảm. Chỉ có ngưu dê dùng thuốc phải lớn hơn cùng trọng lượng ngựa so sánh, bởi vì ngưu dê có dung tích dạ dày phân biệt lớn.
Mà loại động vật thuỷ sản cùng ngựa rất bất đồng, cũng không thể dùng ngựa làm tiêu chuẩn kê đơn, cũng khiến cho thú y ở Đại Hữu thông thạo rất ít. Thêm nữa là không có giống đời sau sản nghiệp hoá nuôi trồng thuỷ sản, chủ yếu mà đánh bắt cá hoang dã là chính cho nên cứ đi một đường như vậy càng thiếu có thú y. Tại Tân Hồ huyện, hiểu biết của thú y sợ so với ngư dân không bằng. Không phải bọn họ không muốn học, mà là không có chỗ để học, ngày thường áp dụng cũng không có nên liền không để ý nữa. Mà Triệu Thanh Hà từ lúc bắt đầu học đại học, bọn họ đã vây quanh trại nuôi cá mải miết chờ, mà ông ngoại lại vừa lúc không am hiểu phương diện này cho nên lúc Triệu Thanh Hà học đại học, bộ môn này đặc biệt quan tâm, nghĩ về sau bù lại khuyết điểm cho ông ngoại. Phương diện này Triệu Thanh Hà dụng không ít công phu nên có sự hiểu biết nhất định, vì thế so với mấy người trong khoa còn lợi hại hơn nhiều, ông ngoại còn chưa biết hắn có chiêu này đâu.
Triệu Thanh Hà cười gật đầu: ” Quả thật biết một tay.”
Nếu trước đó hắn sẽ không khiêm tốn như vậy, phải biết là đời trước ngay cả mấy hộ nuôi cá nơi khác đều tìm hắn đi chẩn bệnh, không chỉ cá nước ngọt hay hải ngư cũng đều giỏi mấy tay, còn có lần chữa trị bệnh cho cá heo. Chỉ tiếc thời điểm hắn học tập quá mức dựa vào tây dược, nên hiện tại cho dù hắn có bổn sự hơn người nhưng không có thuốc thì chỉ có thể giương mắt nhìn.
Nguỵ Viễn Chí nghe được kích động không thôi, thanh âm có chút run rẩy, ” Triệu đại phu, ngài có thể dạy ta sao?”
Nguỵ Viễn Chí chăm chỉ hiếu học nhất, có cái gì mới mẻ hắn là người đầu tiên muốn nếm thử, ở phương diện học tập y thuật cũng rất thông minh. Mặt khác không nói, như lần trước trị liệu bệnh hỗn tình trùng, Nguỵ Viễn Chí trong ngày đã có thể xuống tay được liền nhìn thấy thiên phú.
Triệu Thanh Hà phi thường thưởng thức Nguỵ Viễn Chí, cười nói: ” Có gì không thể.”
Nguỵ Viễn Chí kích động đến nỗi không biết phải nói gì, hướng tới Triệu Thanh Hà bái tạ thật sâu, hết thảy đều không nói.
Hầu ca nhi cùng Chu Lộ vẻ mặt cũng hi vọng nhưng lại lo lắng Triệu Thanh Hà khó xử, lẩn quẩn không biết phải nói ra sao. Triệu Thanh Hà nói thẳng: ” Hai người các ngươi muốn học cũng tụ tập lại, bất quá hiện tại bệnh tình ta không biết dùng dược như thế nào, xác thực là không biết thuốc này bình thường chúng ta dùng là gì, cần cùng nhau thảo luận học tập tìm phương pháp chữa khỏi.”
Hầu ca nhi cùng Chu Lộ nghe xong mặt mày hớn hở, liên tục nói cảm tạ. Chu Lộ đáy lòng bội phục nói: ” Triệu đại phu ngài chỉ mới bấy nhiêu tuổi lại biết nhiều thứ như thế, thật là làm chúng ta hổ thẹn.”
Triệu Thanh Hà lắc đầu nói: ” Tạm thời các ngươi bất quá không học được nhiều điều, một khi có cơ hội, bằng vào tư chất các ngươi tuyệt đối so với ta không kém.”
Những lời này không phải Triệu Thanh Hà khiêm tốn, con người ở đây so với thời đại của hắn phải nghiên cứu khắc khổ hơn nhiều. Thời đại kiếp trươc của hắn còn có vài người nguyện ý làm công việc nhỏ, sau đó từ từ chậm rãi bắt đầu học nghề. Kiên trì học thuốc cố gắng mấy năm, ngày thường làm mệt chết mệt sống còn bị người xem thường sai bảo. Nếu là kiếp trước thì đại bộ phận người phủi tay mặc kệ, nơi này thì không thể tự mình quyết định. Được lựa chọn cùng với nhiều đường lui, cũng khiến người ta ôm hi vọng đập nồi dìm thuyền quyết tâm đi học tập tài nghệ.
Triệu Thanh Hà nhớ tới đề nghị trước đó của Thường Đình Chiêu, đem mấy người mang sang một bên, cùng bọn họ nói chuyện này. Ba người đều nhất thời mở to mắt, bọn hắn không hoàn toàn nghĩ tới lên kinh thành thi vào làm đệ tử Thái Bộc Tự.
Hầu ca nhi lắc mạnh đầu xua tay: ” Ta mới học vài ngày, làm sao có thể thi đậu, không thể nào đâu.”
Chu Lộ cùng Nguỵ Viễn Chí trừ bỏ khϊếp sợ ban đầu rất nhanh liền tỉnh táo suy nghĩ. Hai người tuổi không còn nhỏ, dù chưa xuất sư cũng đã đem tài nghệ phụ thân học được bảy tám phần, chính là kinh nghiệm không đủ cần phải lịch lãm.
Mà bọn họ rất rõ ràng, phụ thân hai người bọn họ không phải rất cao minh, bọn họ có khả năng đi theo học được gì đó đã có thể thoả mãn nhu cầu hiện tại. Nếu có cơ hội tiến vào Thái Bộc Tự, không nói trước tương lai quang minh như thế nào, bọn họ cũng có thể học được nhiều tài nghệ. Mà còn có thể tiếp tục ở bên người Triệu Thanh Hà, bộ phận tài phú như vậy cũng muốn đủ cả đời tiêu xài.
Nếu sau này học thành có thể ở lại kinh thành làm thú y Thái Bộc Tự, vậy cũng làm rỡ mặt mũi tổ tiên, khi đó không chỉ là mỗi thú y mà còn là có phẩm cấp quan viên, là cửu phẩm! Cho dù không ở lại kinh thành, tiến vào địa phương bệnh mã giam cũng không đồng nhất bàn. Khác không nói, tiền lương tháng có thể nhiều hơn không ít.
Có thể tiến vào Thái Bộ Tự học tập nói dễ hơn làm, cũng giống như so với học sinh thi vào Quốc Tử Giám, nếu không bọn họ đã sớm đi thi.
Tân Hồ huyện chỉ có một người đào tạo bài bản ở Thái Bộc Tự học tập là Chung lão đại phu đã là rất nhiều năm trước. Khi đó Đại Hữu không có coi trọng thú y như vậy, rất nhiều người khinh thường không học, thẳng đến thời điểm đánh giặc kỵ binh Đại Hữu nhân mã ăn mệt, lúc này mới chịu coi trọng. Còn chuyên môn đến nước khác mời thú y về giảng bài, có thể học được gì đó cũng không bình thường.
Chu Lộ cùng Nguỵ Viễn Chí thập phần động tâm, Chu Lộ gan lớn, nếu Triệu Thanh Hà không nhắc tới thì qua vài năm nữa hắn cũng lên kinh đi thi, hiện tại nhắc tới lại nói thẳng: ” Ta đi thử một lần, thi đậu thì tốt nhất, thi không đậu thì xem như đi kinh thành chơi một chuyến. Lớn như vậy còn không biết kinh thành là cái dạng gì đâu, nghe người ta nói trên đường đều có vàng bày ra.”
Nguỵ Viễn Chí nghĩ nghĩ nói: ” Ta cũng muốn đi, chính là việc này còn phải cùng gia phụ thương lượng.”
Hầu ca nhi thấy Chu Lộ cùng Nguỵ Viễn Chí đều nói như vậy, trong lòng bỗng ngứa nhưng cũng biết bản thân cùng hai người này khác nhau rất lớn, than thở bĩu môi nói: ” Các ngươi đều đi cả, liền còn mỗi một mình ta.”
Triệu Thanh Hà đáy lòng cũng luyến tiếc, Hầu ca nhi là mầm móng tốt đáng giá bồi dưỡng. Nhưng toàn Đại Hữu chỉ chiêu danh một trăm đệ tử, Triệu Thanh Hà không có biện pháp cam đoan lấy được. Thường Đình Chiêu tuy nói hỗ trợ, tin cậy người không bằng tự vận động, cuối cùng phải để bọn họ dựa vào bản lãnh thật sự mới có thể được công nhận. Danh ngạch nhiều như vậy, đi cửa sau khác gì đem người khác bỏ ra, thế thì không khỏi có chút thiếu đạo đức.
Triệu Thanh Hà nghĩ nói: ” Không bằng như vậy, nếu ta thi đậu thú y, ngươi liền lên kinh làm trợ thủ của ta? Đối đãi đến khi ngươi học nắm chắc thì lại đi ghi danh.”
Đôi mắt Hầu ca nhi ảm đạm nháy mắt phát sáng, ” Thật vậy chăng? Ta thật sự có thể làm trợ thủ của ngươi sao?”
Triệu Thanh Hà cười nói: ” Ngươi bây giờ không phải trợ thủ của ta sao, có gì mà không được?”
Hầu ca nhi ngượng ngùng vò đầu, ” Đến lúc đó ngươi chính là thú y Thái Bộc Tự trong kinh, làm sao có thể giống hiện tại.”
Triệu Thanh Hà thật lòng nói: ” Chỉ cần ngươi nguyện ý, bản tâm không đổi, luôn giống như hiện tại hiếu học hướng về phía trước, ngươi vĩnh viễn là trợ thủ đắc lực của ta.”
Hầu ca nhi nhất thời mừng rỡ, ánh mắt rưng rưng, ” Triệu ca, ta lần này cùng đi kinh thành với ngươi được không?”
Triệu Thanh Hà nhíu mày khó xử, hắn thi đậu thì hoàn hảo, nếu là không thì sinh kế bản thân đều là vấn đề, làm sao có thể mang theo Hầu ca nhi.
Hầu ca nhi thấy hắn như vậy đều sáng tỏ, ” Ta có tay có chân có thể nuôi sống chính mình, ta sẽ không thành trói buộc ngươi.”
Triệu Thanh Hà nghe nói như thế nào còn có thể cự tuyệt, tức thời đồng ý. Khiến cho Hầu ca nhi mừng rỡ như điên, ở đó kêu to ‘ ta muốn lên kinh thành, ta muốn đi lên kinh thành!’
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- Thú Y
- Chương 37: Thương lượng