Triệu Thanh Hà cười gượng ha ha, vẻ mặt không kiên nhẫn ngồi một bên ghế than thở, một chân còn gác lên trên tay vịn, ” Ta cái này gọi là tôn trọng sự nghiệp tình ái.”
Thường Đình Chiêu đi ra phía sau bàn, một tay khoát lên lưng ghế dựa cúi đầu hơi nghiêng, thân thể cao lớn đem ánh sáng che khuất hơn phân nữa, khiến Triệu Thanh Hà cảm thấy áp bách thật lớn, không tự nhiên di chuyển mông, ánh mắt lâp a lấp lánh.
Đáy mắt Thường Đình Chiêu mang theo ý cười, hoàn toàn không phải Triệu Thanh Hà thất lễ mà tức giận, thanh âm trầm thấp dễ nghe, ” Thanh Hà quả nhiên nhạy bén trách nhiệm, không hổ là người ta nhìn trúng.”
Hảo hảo một câu vừa phóng liền lộ ra ái muội mười phần, thư phòng bị hai người đóng cửa, cô nam quả nam lại không phải thẳng nam, không khí đều trở nên dồn dập.
Trong lòng Triệu Thanh Hà không được tự nhiên, cúi đầu uống trà tránh đi ánh mắt sáng quắc của đối phương, không còn bộ dáng lười nhác mà thu chân đang gác lên tay vịn lại, một bên đem trường bào nằm ngửa một bên nhẹ nhàng nói: ” Trong viện này không có người nào đáng tin sao?”
Thường Đình Chiêu liễm khởi tươi cười, một bên ngồi xuống ghế dựa, ánh mắt u ám, ” Như thế cũng tốt, đỡ phải cân nhắc một đám.”
Thường Đình Chiêu từ kinh thành đến đây không mang theo nô bộc. Biệt viện này là của Định Quốc Công phu nhân cũng chính là mẫu thân Thường Đình Chiêu đã qua đời mười mấy năm, người làm từ trước đều bị thay thế, sớm đã cảnh còn người mất.
Triệu Thanh Hà ninh mi, Thường Đình Chiêu mặc dù chưa nói tỉ mỉ cho hắn nhưng cũng đoán ra được bảy tám phần. Thường gia không phải ai cũng chung một lòng, đều có bàn tính riêng của mỗi người, Thường Đình Chiêu bên ngoài tuyên bố chỉ thú nam thê nguyên nhân lớn bởi vì không muốn so đo. Đại gia tộc thì càng phiền toái, tranh đấu càng gay gắt không được một ngày yên tĩnh.
Triệu Thanh Hà càng ngày càng cảm thấy đầu mình đập phải đá mới cùng Thường Đình Chiêu phối hợp diễn trò. Nguyên bản nghĩ biểu diễn chính là kiên cường hán tử kiến công lập nghiệp đầy nhiệt huyết, kết quả đúng là ngược luyến tình thâm thế thân hào môn trạch đấu y như phim truyền hình lúc tám giờ, trong lòng chênh lệch a… [ Ex: Ta mắc cười mỗi lần tiểu Thanh Hà tự bổ não quá ]
Duy nhất tương thông ở chỗ hắn biến thành bia ngắm, khác biệt là người trước hiện ra khí phái anh hùng, người sau cẩu huyết nhiều đến mức bồn cũng chứa không nổi. Hắn một cái đại nam nhi đi làm việc này thật sự rất là bẩn thỉu!
Càng nghĩ càng không ra được tư vị, Triệu Thanh Hà trong lời nói đầy oán khí, ” Ta cảm thấy chủ ý của ngươi ngu cực kỳ, ta không phải là đại mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành, cũng không phải là đại tài tử tài hoa hơn người. Giả bộ mối tình thắm thiết với ta đến mức nhà cũng không muốn về, ai tin chính là lũ đầu đất.”
Thường Đình Chiêu ở đây bên ngoài lấy cớ là đào hôn, thật chất là có tính toán khác. Hai người hợp tác còn cho nhau thời hạn tìm hiểu, còn không đạt được mục đích thẳng thắng thành khẩn giải bày, cụ thể vì sao thì Triệu Thanh Hà chỉ có thể hiểu đại khái, đoán chừng là về đại sự cửa sông Cửu Đoạn.
Cửa sông Cửu Đoạn nằm trên đường tiến kinh, nhưng lại ngắn hơn từ Hồ huyện đến kinh thành hơn một nữa thời gian. Nhưng địa thế phức tạp, đầu sóng lốc xoáy vô cùng nguy hiểm. Người đi thuyền không quen địa hình sẽ dễ dàng lật thuyền. Hải tặc ở đó hung hăng ngang ngược, cho nên đại bộ phận thà rằng đi một vòng lớn cũng không nguyện đi qua đó.
Mà khoảng thời gian trước cửa sông Cửu Đoạn đã xảy ra ác hải tặc cướp thuyền quan, ở Tân Hồ huyện truyền ra ồn ào huyên náo. Hải tặc tuy rằng hung hăng ngang ngược cũng không muốn cùng quan gia đối nghịch, nhất là quan thuyền phải đi ngang qua cửa sông Cửu Đoạn. Thuyền quan đa số có việc quan trọng sốt ruột lên kinh mới đi hướng đó, phần lớn trên thuyền mang theo phần đông tinh binh, đánh cướp như vậy rõ ràng là muốn chết. Cho dù có thành công, ngày sau sẽ bị quan binh vồ đến, mất nhiều hơn được. Nếu chỉ là án bình thường, quan phủ không tận tâm như vậy, nhưng đây là thuyền quan bị cướp lại là chuyện khác.
Chiếu chỉ ban ra hải tặc toàn bộ bị tiêu diệt một người sống cũng không lưu, mà vật phẩm lúc trước bị cướp cũng không có cách mang về. Nghe nói thủ lĩnh hải tặc chật vật chạy trốn không cẩn thận bị cuốn vào lốc xoáy, cả chiến thuyền cũng người lẫn vật liên quan tất cả đều chìm nghỉm.
Việc này thật sự kỳ quái, lúc đó cũng có quan viên lại đây kiểm chứng đều không phát hiện cái gì. Mà Thường Đình Chiêu lại đến thì chỉ sợ không đơn giản là tra hàng hoá bị mất tích.
Thường Đình Chiêu cười nói: ” Thanh Hà không cần tự coi nhẹ mình, Đại Hữu triều cao thấp so y thuật với ngươi không phải không có người cao minh hơn, nhưng lại chẳng có ai tuổi trẻ mà có tài nghệ này, ngươi tuyệt đối là độc nhất.”
Triệu Thanh Hà tức giận lườm hắn một cái, ” Thì tính sao, mà ngay cả nếu là nhân y thì đối với đám đệ tử quý tộc các ngươi cũng không trộn vào được, huống chi chúng ta là thú y làm bạn với súc sinh. Nếu là nhân y thì trọng thương được cứu rồi sinh ra ái mộ. Thú y, nhiều nhất là kiếm chút bạc vụn thôi, những người các ngươi thì làm sao thiếu chút tiền ấy.”
Thường Đình Chiêu nháy mắt, ” Ngươi cũng đã cứu ta hai lần.”
Triệu Thanh Hà vừa nghe lời này liền nhịn không được chụp tay mạnh xuống bàn, ” Ngươi không tuyên dương chuyện này ra ngoài, có cái lông gì dùng a! Cứu ngươi hai lần, một đồng tiền cũng chưa may mắn có, lần trước cho một thỏi bạc cũng vào bao của tên mập mạp. Thật sự là làm người ta đau khổ thất vọng, bởi vậy ta không khỏi hoài nghi mấy cái chiến công của ngươi là cọ tới.”
Thường Đình Chiêu bình tĩnh nhìn Triệu Thanh Hà, đôi mắt thâm u như muốn cuốn hút hắn sâu vào. Ta thao, lại muốn dùng mỹ nam kế! Triệu Thanh Hà kiên định tựa đầu quay sang một bên. [ Ex: ta nói a, có muốn mỹ nam kế cũng do Thanh Hà ngươi háo sắc thôi (= ̄∇ ̄)ノ ]
Khoé miệng Thường Đình Chiêu hơi hơi cong lên, ” Tin hay không cũng không quan trọng.”
Triệu Thanh Hà quay đầu, híp mắt nói: ” Nếu không quan trọng, làm sao ra được như thế? Chớ không phải sự thật là ngươi bên ngoài có tiểu tình nhân, sợ có người đối với hắn bất lợi nên dùng ta làm bia ngắm?”
Thường Đình Chiêu liếc mắt, vẻ mặt ghét bỏ, ” Rốt cuộc trong óc ngươi có chứa cái gì vậy?”
Triệu Thanh Hà giả khụ một tiếng, cẩu huyết trên tivi đã thấy nhiều.
Thường Đình Chiêu nói: ” Có cơ sở, việc không thể truyền ra bên ngoài liền phải tạo cái giả. Huống hồ, luôn luôn có người sẽ tin, hoặc là nói có người nguyện ý tin tưởng.”
Triệu Thanh Hà quay đầu lại, thấy trong mắt Thường Đình Chiêu có sự trào phúng. Trên chiến trường đánh đâu thắng đó thì như thế nào, lại không thể sử dụng lôi đình chấn nhϊếp một phương, cái thời điểm này chỉ có thể mặc người loan loan nhiễu nhiễu hư hư thật thật.
” Ngươi không sợ ta là thám tử, tố giác mục đích của ngươi?”
Thường Đình Chiêu chọn mi, ” Ta có Hà lão còn sợ bị ngươi tố giác?”
Triệu Thanh Hà nổi giận, trong tay quả thật không có tin tức nào giá trị. Hắn biết đạo, địch nhân của Thường Đình Chiêu so với hắn rõ ràng hơn nhiều.
Thường Đình Chiêu lại nói: ” Huống hồ ta tin tưởng ngươi là người thông minh, tin tưởng những kẻ ẩn nấp không quang minh chính đại không bằng tin tưởng ta đường hoàng tên tuổi nổi danh, ít nhất có chuyện xảy ta còn biết tìm ai mà báo thù.”
” Vì sao là ta?”
Thường Đình Chiêu cười đến hs vị thâm trường, ” Ở Tân Hồ huyện dám lớn mật tuyên dương mình thích nam nhân, truy đuổi nam nhân chạy khắp nơi, lại có gia thế trong sạch còn có chút năng lực, chỉ sợ chỉ có một người Thanh Hà ngươi.”
Triệu Thanh Hà thiếu chút nữa hộc máu, không biết là có nên cảm tạ Thường Đình Chiêu thẳng thắng thành thật hay buồn bực vì hắn chém thêm một phát lên vết sẹo. Cái lý do này khiến hắn còn yên tâm hơn là bảo hắn tin do hắn cứu mạng hai lần.
” Lịch sử đen tối thỉnh chớ nhắc lại!” [ =)) ]
Thường Đình Chiêu ha ha cười kiê ngạo, bị Triệu Thanh Hà âm trầm liếc mắt như chém đao mới thu liễm lại một chút, ” Nguyên nhân lớn là vậy, nhưng ta cũng tò mò, bất quá là bệnh nặng một hồi như thế nào liền tính cách đại biến, còn hoá ra một cái thú y. Đọc sách học được loại lý do này chỉ có thể lừa phụ nữ vô tri và trẻ em, sách tham khảo cũng sẽ không cho ngươi chẩn trị và hạ châm lưu loát như vậy. Nếu không thì y thuật này tuỳ tiện một người cũng có thể học.”
Bị ánh mắt u ám của Thường Đình Chiêu làm cho hoảng hốt, Triệu Thanh Hà như bị nhìn thấu một nữa, ” Ta…”
Thường Đình Chiêu vung tay đánh gãy, ” Không muốn nói lời thật cũng không cần tìm cái lý do lung tung cho có lệ, ngươi của ta có thể chấp nhận giấu diếm nhưng không thể lừa gạt. Chỉ cần ta cong tâm cong phế muốn quan tâm, dù sao bọn họ cũng nhàn rỗi tìm một chút việc cho bọn hắn làm.”
Trên đời này không có cái gì tra không ra được!
Triệu Thanh Hà vẫn như cũ không hiểu nhiều lắm nhưng cũng không hề rối rắm, nếu như đã đồng ý diễn trò cùng Thường Đình Chiêu cũng đã suy nghĩ cẩn thận, hiện giờ không còn đường lui nữa. Mà Thường Đình Chiêu đã nói sẽ giữ lời, theo hắn mà nói tuy có phiêu lưu lại có thể hướng tới mục đích của mình không vô tâm vô phế như trước kia.
Hắn tuy rằng nhiều năm an phận, nhưng tâm lý vẫn có nhiệt huyết khát khao thích mạo hiểm tinh thần, chẳng qua kiếp trước mấy cái nhiệt huyết cùng mạo hiểm tinh thần chỉ có thể thể hiện trên trò chơi internet. Nếu thượng đế cho hắn đi vào cái dị thế xa lạ này, sao không thử sức một phen, dù sao cái hố cha dự bị này thời gian cũng rất dài.
Thường Đình Chiêu là một kim chủ hào phóng, cấp an bài trụ sở cho Triệu Thanh Hà hết sức xa hoa lại thanh lịch khác biệt, giống như cảm giác tiến vào nhà bảo tàng lịch sử.
” Này là vô yên nhạn ngư đồng đăng*?” Ánh mắt Triệu Thanh Hà trợn tròn, cái này hắn từng thấy qua ở viện bảo tàng, cấp bậc này so với cái nhìn được lúc đó tinh xảo hơn nhiều.
* Vô yên nhạn ngư đồng đăng: l*ng đèn có in hình điêu khắc cảnh vườn có chim, cá, cây cảnh.
Bọn nha hoàn trong phòng không khỏi hé miệng cười trộm, quả nhiên là cái nhà quê, bất quả chỉ là một cái đăng mà thôi có gì phải ngạc nhiên kinh hô.
Đại nha hoàn của Triệu Thanh Hà là Thanh đại quét mắt liếc tiểu nha hoàn một cái, nhất thời không có ai dám cười nhạo. ” Công tử, có vừa lòng không? Nếu có gì không ổn thoả, nô tỳ liền bỏ cũ thay mới.”
Triệu Thanh Hà giả khụ một tiếng, hai tay chắp lại sau đít, nghiêm trang khẽ gật đầu, ” Coi như thông qua đi, dù sao ta cùng gia ở Tân Hồ huyện cũng không lâu, nơi này dù sao làm sao so sánh được với kinh thành.”
Cái này ngay cả Thanh Đại cũng nhịn không được cảm thấy hèn mọn, thật sự cho là bản thân mình cao sang sao. Tứ gia bên kia đầy người trên làm sao có thể coi trọng hắn, bất quá chỉ là cái đồ chơi còn tự đem mình quý trọng. Trên mặt không biểu hiện ra cái gì, chính là thản nhiên ứng.
” Công tử cần phải rửa mặt chải đầu?”
Triệu Thanh Hà hưng phấn gật đầu, còn không quên căn dặn, ” Gia nói đem cho ta không ít quần áo, giúp ta mang trang phục mùa hè lấy ra, phải nhẹ nhất mỏng nhất.”
Lời nói vừa ra, nha hoàn trong phòng đều đỏ mặt. Tuy không nói rõ nhưng ai cũng biết bàn tính trong lòng Triệu Thanh Hà, ngày hè xiêm y mỏng nhìn xuyên thấu, vừa mới đến liền phát tình!
Nhìn phản ứng của bọn nha hoàn, Triệu Thanh Hà thiếu chút nữa muốn huýt sáo, hắn thật sự là rất con mẹ nó chuyên nghiệp! Mới một chút công phu đã dựng thành hình tượng yêu nghiệt bao cỏ nam sủng đi lên.
Triệu Thanh Hà đi vào phòng rửa mặt nhịn không được sờ sờ mũi, hưng phấn hô to gọi nhỏ, lần này không phải là giả bộ, hắn trăm triệu không nghĩ là nơi này có ôn tuyền! Đời trước hắn xem như có chút gia sản cũng không có trình độ tạo cái phòng tắm ôn tuyền a, đây mới thật sự là thổ hào!
Trên thanh trì nổi lơ lửng vô số cánh hoa, khoé miệng Triệu Thanh Hà giật giật, trong lòng có chút dự cảm xấu. Quả nhiên, hắn đem bọn nha hoàn đuổi ra ngoài, cởi sạch sẽ mới bắt đầu phao tắm, bên ngoài liền có động tĩnh khác thường.
Triệu Thanh Hà vểnh tai, loáng thoáng nghe được thanh âm Thanh Đại.
” Gia… Triệu công từ đang tắm rửa trong phòng…”
————– Chương sau yêu cầu chuẩn bị khăn giấy và khăn lau…
Ex: Chương này ta cười ngoắc cả mồm với màn nam sủng yêu nghiệt thế thân cẩu huyết của tiểu Thanh Hà =]]