Tôi mở to mắt, sống lưng cứng đờ, không thể tin được nhìn anh.
Trương Hằng hào hứng vỗ một cái vào bàn, cười to.
Tiếng "Ồ" vang lên khắp nơi.
Chỉ có Bạch Thất Thất là tái mặt.
Câu hỏi tiếp theo của anh, hoàn toàn không theo luật lệ, như pháo liên hoàn bắn vào tôi.
"Anh đã gửi trợ lý đặc biệt đến chăm sóc em, khi anh xử lý xong công việc ở công ty và đến bệnh viện thì bác sĩ nói em đã xuất viện."
"Lần trước anh mời em đến nhà ăn cơm, em cũng tránh né."
"Em đang tránh né anh à?"
Từ nhỏ đến lớn, ai đã từng nghe Chu Khí Dã, người luôn tiết kiệm lời nói, nói liền một hơi nhiều từ như vậy đâu.
Dù giọng điệu của anh rất bình tĩnh, nhưng ai cũng nghe ra sự bất mãn không thể giấu được trong lời nói của anh.
Tôi ngây người nhìn Chu Khí Dã đang nhíu mày chờ câu trả lời từ tôi.
Ánh mắt tò mò và dò xét của Trương Hằng cùng mọi người khiến tôi không thể trốn tránh.
Tôi đứng dậy, kéo Chu Khí Dã ra khỏi phòng riêng, vừa tới nơi vắng người, tôi liền hỏi to.
"Anh điên à? Anh đang làm gì vậy?"
Anh cong môi, nhưng mắt không hề cười.
"Thực ra điều anh muốn hỏi nhất là, hôm đó em đã nhầm anh thành ai?"
Tôi há mồm nhưng không nói được gì.
Anh ấy tiếp tục nói.
"Em đã sờ soạng khắp người anh, mà bây giờ không muốn chịu trách nhiệm sao?"
"Em coi anh là đồ chơi gì đó để em có thể tự do làm đùa cợt sao?"
"Trả lời anh, Dương Thư Ý."
Tôi đứng yên tại chỗ, đây còn là Chu Khí Dã mà mình biết không? Những lời lang sói này là do Chu Khí Dã nói sao!
Ngày tôi bị đưa vào tù, khuôn mặt lạnh lùng và xa cách của anh ấy dần chồng lên vẻ mặt tủi thân đang cố gắng đòi công lý cho mình này.
Kết quả cuối cùng là, tôi bỏ chạy trong hoảng loạn.
Tôi ngồi trên giường trong phòng ngủ, nhìn ra ngoài cửa sổ mà chỉ thấy thế giới này càng lúc càng kỳ quái.
Cảm giác vô thực khiến tôi như đang bước đi trên bông.
Vậy, ý của Chu Khí Dã là gì? Là ý tôi đang nghĩ đấy chứ?
Tôi suy nghĩ lại một chút, không lẽ là vì anh ấy cho rằng chính tôi đã đẩy Bạch Thất Thất xuống nước, nếu như tôi không thức tỉnh lại cốt truyện thì tôi vẫn là cô gái mù quáng, anh ấy có thể trả thù một cách dễ dàng.
Tôi hiện tại hoàn toàn không liên quan đến nhóm chính diện, vậy mà hiệp sĩ nam phụ của nữ chính lại chọn cách này để trả thù tôi sao?
Rõ ràng tôi đã rời bỏ nhóm chính diện và bắt đầu lại cuộc sống của mình.
Sao nhóm chính diện vẫn không chịu buông tha cho tôi!
Càng nghĩ tôi càng không ngồi yên được, nếu anh ấy cố tình trả thù, thì với tâm cơ của tôi chắc chắn không thể đối phó được với Chu Khí Dã.
Tôi đã gửi tin nhắn cho anh trai đang công tác ở nước ngoài, bảo anh ấy cẩn thận với Chu Khí Dã.
Đi qua đi lại trên sàn nhà một hồi lâu, cuối cùng tôi cũng gửi tin nhắn cho Chu Khí Dã.
"Tôi không đẩy Bạch Thất Thất, nếu không tin anh có thể xem camera giám sát!"
Sau đó tôi chặn và xóa liên lạc với anh, lúc này tôi mới cảm thấy lòng mình bình tĩnh hơn một chút.
Ngày hôm sau, ngay từ sáng sớm, tôi đã bị Chu Khí Dã bất ngờ ghé thăm và chặn ngay tại nhà.
“Có lẽ giữa chúng ta có hiểu lầm, chúng ta có thể nói chuyện được không.”
Tôi đi đến khu vườn, khoanh tay và quay lưng lại với anh ấy, không khí này khiến tôi cảm thấy hơi bất an, nên tôi thúc giục.
“Anh cứ nói đi.”
“Anh và Bạch Thất Thất không có quan hệ gì cả.”