Chương 12

Kho hàng bỗng chốc yên lặng, tôi biết mình đã đoán đúng.

Giây tiếp theo, cái bao tải trên mặt tôi bị người ta thô bạo lấy đi.

Ngoài Bạch Thất Thất, trong kho hàng không còn ai khác.

Ánh đèn chói lóa khiến tôi rơi nước mắt, Bạch Thất Thất vỗ nhẹ vào mặt tôi và cười nhạt một tiếng.

"Nữ phụ này cũng khá thông minh đấy."

Bạch Thất Thất quay người lấy một thùng xăng, và bắt đầu tưới xung quanh tôi.

Trong khi tưới xăng, cô ta còn vô tâm nói.

"Nếu không có sự xuất hiện của cô, tôi đã hoàn thành nhiệm vụ chinh phục và trở về nhà từ lâu rồi."

"Chu Khí Dã không hề có cảm tình với tôi, còn Yến Tử Hành, người mà tôi đã cố gắng chinh phục, giờ đây cảm tình cũng đã giảm xuống 0."

"Dương Thư Ý, cô không biết tôi muốn cô ch/ế/t thảm như thế nào đâu."

Thì ra là như vậy, việc tôi bị đẩy xuống hồ bơi giờ đây cũng có lý do hợp lý.

Có lẽ vì nữ phụ này, không đi theo kịch bản xấu xa ban đầu, nên cô ta đã dựng chuyện vu oan cho tôi, để xây dựng hình tượng nữ chính ngây thơ, trong sáng.

Khuôn mặt dịu dàng của Bạch Thất Thất lúc này đầy ác độc, cô ta cong khóe miệng, châm lửa, và nhẹ nhàng nói.

"Đừng trách tôi, nếu trách thì trách bản thân sao không chọn được một kịch bản tốt, mà lại cản đường tôi."

Nói xong, cô ta nhẹ nhàng ném đi, xăng lập tức bốc cháy, và cùng lúc đó, cửa kho bị đá văng, Chu Khí Dã và cảnh sát xông vào.

Bạch Thất Thất chưa kịp phản ứng, đã bị khống chế ngay trên mặt đất.

Sau tai nạn xe lần trước, Chu Khí Dã đã sắp xếp người theo dõi mọi động thái của Bạch Thất Thất.

Chu Khí Dã không thể chờ cảnh sát, liều mình lao vào biển lửa, khúc gỗ treo trên đầu tôi bị lửa thiêu đốt, tôi hét lên thảm thiết bảo anh ấy mau chạy đi.

Ngay khi khúc gỗ đang cháy sắp rơi xuống, Chu Khí Dã lao đến trước mặt tôi và chắn trên đầu tôi, khúc gỗ nặng nề lăn trên người anh.

Tôi dường như ngửi thấy mùi khét của anh, anh đau đến mức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, nhưng chỉ kêu lên một tiếng, dường như sợ tôi sẽ sợ hãi, vẫn nhẹ nhàng an ủi tôi rằng "không sao".

Sau khi được cứu, chúng tôi lập tức được đưa đến bệnh viện cấp cứu.

Tôi không sao cả, nhưng Chu Khí Dã lại bị bỏng nặng, tôi ngồi bên ngoài phòng phẫu thuật, nước mắt không ngừng rơi.

Sau khi Chu Khí Dã được chuyển vào phòng bệnh, anh ấy rơi vào trạng thái hôn mê.

Tôi không rời khỏi giường bệnh anh ấy trong vài ngày, nhưng anh ấy vẫn không tỉnh lại.

Trong thời gian này, Trần Bách Hào không liên lạc với tôi lần nào, tôi nghĩ có lẽ là do tin đồn trong giới nói rằng tôi bị hủy hoại nhan sắc.

Tôi không quan tâm đến Trần Bách Hào ra sao, chỉ chăm sóc Chu Khí Dã mỗi ngày.

Ngay cả mẹ Chu cũng không nhìn nổi, bảo tôi về nhà nghỉ ngơi một chút.

Tôi lắc đầu kiên quyết muốn ở lại, mẹ Chu bảo tôi nghe lời, về nhà tắm rửa và thay quần áo, bà sẽ đến chăm sóc thay tôi.

Vậy là tối đó tôi về nhà thu dọn một chút, lấy thêm một số quần áo để thay rồi trở lại bệnh viện.