Chương 10

Khi tôi và Chu Khí Dã đang nhìn nhau không lời, không khí trầm lặng bị Bạch Thất Thất xuất hiện ở cửa phá vỡ.

"A Dã."

Giọng nói của Bạch Thất Thất ngọt ngào, Chu Khí Dã đứng chắn trước mặt tôi đến nỗi Bạch Thất Thất không nhận ra sự hiện diện của tôi.

Chu Khí Dã ghé mắt, mí mắt anh mỏng, mi dài rủ xuống đậm và sậm màu.

Gió nhẹ thổi qua, chỉ có ánh trăng loang lổ chiếu vào nửa khuôn mặt anh, làm anh trông càng thêm xa cách và lạnh lùng.

Bạch Thất Thất mím môi, cẩn thận nói.

"Nghe A Hành nói anh rất thích ăn món Hương Cảng, gần đây em học được hai món, có rảnh ghé nhà em không? Coi như báo đáp lần trước anh giúp em thoát khỏi rắc rối ở quán bar."

Tôi ung dung ngồi trên xích đu, quan sát màn kéo co mập mờ giữa nữ chính và nam phụ.

Chu Khí Dã giữ vẻ mặt không đổi, nhưng lời nói lại lạnh lùng và sắc bén, không hề nể tình.

"Không phải tôi thích ăn món Hương Cảng, mà là Thư Ý thích ăn, tôi chỉ đi theo ăn cùng mà thôi."

"Lần ở quán bar trước cũng chỉ vì mặt mũi của Yến Tử Hành, còn cô lúc đó cố tình dựa vào tôi, chẳng lẽ không nghĩ đến suy nghĩ của Yến Tử Hành sao?"

"Và những tin nhắn hàng ngày cô gửi cho tôi qua WeChat công việc, thực sự đã gây ra rất nhiều phiền phức cho tôi đấy, cô Bạch."

Khuôn mặt Bạch Thất Thất lúc đầu đỏ hồng, nghe những lời này bỗng trở nên tái nhợt, những giọt nước mắt to như hạt đậu lưu luyến trên hàng mi, đẹp đến nỗi tôi không khỏi cảm thấy thương xót.

"A Dã, sao anh có thể..............."

"Xin lỗi đã làm phiền mọi người."

Một giọng nam cắt ngang tiếng nấc của Bạch Thất Thất, Yến Tử Hành dựa vào cửa phía sau cô ta.

Anh ta nhìn Bạch Thất Thất với vẻ mặt u ám, không chớp mắt, không rõ đã đến từ bao giờ, nghe được bao nhiêu.

Bạch Thất Thất lập tức hoảng loạn, ngơ ngác nhìn Yến Tử Hành bất ngờ xuất hiện ở cửa.

Chu Khí Dã lấy miếng dán cá nhân từ tay tôi, cúi xuống, nắm lấy mắt cá chân tôi và dán lên.

Khi Chu Khí Dã cúi xuống, Bạch Thất Thất lập tức nhận ra sự hiện diện của tôi.

Cô ta đứng yên không nhúc nhích, khuôn mặt trắng bệch như tượng.

Vẻ đẹp dịu dàng của cô ta hơi méo mó, đôi mắt đẹp đầy xấu hổ và bối rối.

Chu Khí Dã cởϊ áσ khoác vest của mình ra, phủ lên vai tôi lạnh lẽo, dẫn tôi rời khỏi sân thượng.

Trước khi đi, tôi mơ hồ nghe thấy Yến Tử Hành nói một câu.

"Bạch Thất Thất, cô được lắm."

"Nghe nói gần đây thiết lập nhân vật của Bạch Thất Thất sụp đổ, Yến Tử Hành đã theo lời gia đình đi xem mắt."

Lâm Dao nằm hút trà sữa trên ghế sofa trong phòng ngủ của tôi, nói một cách mơ hồ.

Tôi đang đắp mặt nạ, đáp lại một cách vô tâm.

"Có thể chỉ là cãi nhau vài ngày là hòa giải mà thôi."

Lâm Dao suy nghĩ một lát, đột nhiên nhiệt tình lại gần hỏi tôi.

"Này, gần đây anh Chu đang theo đuổi cậu mạnh mẽ thế, cậu nghĩ sao?"

"Ba mẹ tớ khá thích Trần Bách Hạo, chỉ có anh trai tớ là không mấy thích anh ấy."

Lâm Dao cong môi.

"Tớ cũng không thích Trần Bách Hạo, luôn có cảm giác anh ta giả tạo, hoàn toàn là người ích kỷ."

"Cậu còn nhớ chuyện lần trước cậu rơi xuống bể bơi không? Thấy cậu rơi xuống, anh Chu như không còn muốn sống nữa, lập tức nhảy xuống cứu cậu đấy."

Khi nhận ra điều đó, tôi đột nhiên dừng tay đang thoa sản phẩm chăm sóc da.

"Không phải Trần Bách Hạo đã cứu tớ sao?"

"Tất nhiên là không, hơn nữa gia đình tớ với anh ta còn có giao dịch kinh doanh, không hiểu sao, tớ cứ thấy người này..."

Tôi không chú ý nghe những gì cô ấy nói tiếp, bởi vì tôi luôn nghĩ là Trần Bách Hạo đã cứu mình.

Lần trước hỏi, anh ta cũng không phủ nhận, hóa ra là Chu Khí Dã?