Về đến nơi, cả người đã ướt đẫm, Khưu Thiên vội vàng tắm rửa thay quần áo, hiện tại anh chỉ có một mình, không thể bị bệnh.
Tắm xong, cho đồ ướt vào máy giặt, pha một ly trà nóng, lên MSN thấy Thái hậu đang onl, bèn lập tức thượng tấu.
“Ông trời cuối cùng cũng cho câu chuyện nhạt nhẽo của tôi chút tình tiết hấp dẫn, gặp nhau trong mưa giông sấm giật, mỉm cười chào nhau, chậc chậc chậc.” Khưu Thiên vẫn còn để bụng việc Thái hậu nói anh ngày ấy chia tay quá đỗi bình thường.
“Lúc Fu Manchu bảo mọi chuyện vẫn còn tiếp diễn, hôm đó cũng sét đánh trời mưa.”
(Fu Manchu: nhân vật trong series Fu Manchu)
“Ý chị là, chuyện của tôi và hoa trắng nhỏ còn có tập tiếp theo?”
“Khó nói lắm, từ lúc Fu Manchu ra game, cũng không thấy truyện có thêm phần mới, chắc đã ngưng phát hành rồi.”
“Tôi cũng đi chơi game đây, Thái hậu, bao giờ chị về?”
“Thứ năm tuần sau, thứ bảy đi ăn tối với chị, nhớ đừng ăn lẩu, gần đây chị ăn lẩu nhiều lắm rồi, cũng đừng đi quán cay Tứ Xuyên, cậu xem rồi sắp xếp đi.”
“Chả nhẽ tôi lại xuẩn đến độ rủ chị ăn đồ Tứ Xuyên! Hải sản nướng thì sao?”
“Ai biết được, lần trước chị về, có một tên bạn ngốc mời chị ăn món cay Tứ Xuyên đấy, chỉ số thông minh của hai người cũng không chênh lệch là bao.”
“… Vi thần xin cáo lui đi đánh boss.”
“Nếu truyện còn có tập 2, nhớ mang hoa trắng nhỏ đến cho chị chơi đấy, thôi đi đi.” Thái hậu phất tay bãi triều.
Mưa vẫn rơi khi mau khi nhạt, bầu không khí ẩm ướt, hơi nước lãng đãng, Khưu Thiên mở game lên chém chém gϊếŧ gϊếŧ suốt hai giờ, sóng lòng cuồn cuộn vẫn chẳng thể nào nguôi, cuối cùng anh xuống bếp khui hai chai bia, mượn men say chìm vào giấc ngủ.
Anh tỉnh giấc giữa cơn mộng còn đang dang dở, những hình ảnh của Lâm Nhược Thần chập chờn hiện ra trước mắt, trong mơ, cậu mỉm cười đứng ở một nơi xa, nói gì, làm gì, anh cũng đã quên, chỉ nhớ được bản thân mình giữa cơn tuyệt vọng gào khản tên cậu mà tỉnh lại. “Tôi hết sức lực rồi,” trước khi hoàn toàn thanh tỉnh, Khưu Thiên thì thào với ảo ảnh của Lâm Nhược Thần, nghe được vực thẳm trong lòng mình càng nứt sâu thêm, hun hút.
Mở điện thoại lên xem đồng hồ, đã hơn bốn giờ sáng, ngoài cửa sổ mưa như trút nước, đèn đường vàng võ âm u, gợi nhắc đến đêm trăng lạ lẫm mà huyền hoặc nơi thành phố núi, hình ảnh Cầu Vồng lặng lẽ đứng ở nơi xa, cảnh trí trong cơn mộng cũ mà từ lúc gặp lại Lâm Nhược Thần đến nay anh không còn thấy nữa.
Tiếng mưa rơi bên ngoài dần dần nhạt đi, trong phòng, Khưu Thiên vẫn chưa bình tâm lại.
Thật ngu ngốc. Anh thầm mắng bản thân. Tâm tưởng ào ạt quay trở về với dòng hồi ức nơi thành phố núi, với bức hình chụp vội, chân cầu nước chảy, trăng treo đỉnh đầu, Cầu Vồng, và bờ vai bên cạnh.
Một lần thôi, chỉ nhìn lại một lần cuối cùng thôi. Khưu Thiên tự nhủ với bản thân, rồi đứng dậy, mở máy tính lên.
Sau khi tạm biệt Lâm Nhược Thần, anh đã không còn vào blog của cậu nữa, qua hơn một tháng, lần thứ hai mở lại, đập vào mắt là một bài viết mới, Khưu Thiên run rẩy hít sâu một hơi, nhìn bài viết không có tiêu đề, ngày đăng là ngày cậu biến mất trên MSN lần đó. Trấn tĩnh lại, đọc từng con chữ mà sóng lòng cuộn dâng.
“Tôi từng mong một đôi cánh dẫn đường cho anh, chẳng ngờ lại khiến anh đau khổ như vậy, là lỗi của tôi, là tôi ích kỷ không muốn thay đổi quyết định của mình, lại vẫn tham lam tình bạn của anh, đều là tôi sai cả rồi.”
“Không! Là lỗi của tôi! Là lỗi của tôi!” Khưu Thiên đột nhiên đập bàn, hét lớn trong đêm.
Anh đã biết cậu dễ mềm lòng, anh rõ ràng không muốn cậu khó xử, rõ ràng không muốn can thiệp vào cách sống của cậu, lại ngu xuẩn cho rằng tình yêu của mình và cuộc đời cậu vốn chẳng hề liên quan, sẽ không trở thành gánh nặng.
Thảo nào anh Cường lại bảo anh ngây thơ khờ dại, thảo nào Thái hậu lười phát biểu ý kiến, với một kẻ ngu ngốc thì nhiều lời có tác dụng gì? Anh tất tả xông vào cuộc sống của cậu, khuấy động mặt hồ yên tĩnh của cậu, rồi quay lưng chạy mất, còn tự cho là mình làm rất tốt, nào biết đâu lại khiến cậu khổ sở tự trách bản thân như thế này, ngu ngốc, quá ngu ngốc, mày còn có thể rồ dại hơn nữa không hả Khưu Thiên? Tại sao lại làm tổn thương cậu ấy vì sự xuẩn trí của mày?
Hối hận chồng chất hối hận, Khưu Thiên một lần nữa đọc lại bài đăng, ánh mắt dừng ở câu đầu tiên.
“Tôi từng mong một đôi cánh dẫn đường cho anh.”
Khưu Thiên chầm chậm chớp mắt, anh không hiểu được những lời này là có ý tứ gì, nhưng cảm giác mà nó đem lại cho anh thật sự ấm áp, khiến hai viền mắt nóng lên, tuyến lệ tưởng khô hạn lại trào dâng như thác, nước mắt tuôn rơi ào ã, chảy qua gò má, thấm ướt cổ áo, khiến anh phải lấy tay liều mạng lau đi.
Có những lời này là đủ rồi. Khưu Thiên tự nhủ. Như vậy là đủ rồi, vốn chẳng cần hy vọng những thứ xa vời, thực sự yêu một người, hãy để họ được sống như mong đợi, nguyện ước ban đầu, nguyện ước ban đầu, nguyện ước thực sự ban đầu chỉ là làm bạn với cậu mà thôi, sao lại thành ra như thế này, ngu ngốc, quá ngu ngốc.
Khưu Thiên lau sạch nước mắt, ngồi yên trong chốc lát, chẳng hiểu sao lại bật cười thành tiếng, cười xong, hai mắt đau đớn, nước mắt lại hoảng hốt tuôn rơi, anh chạy vào phòng tắm vắt khăn lông che mặt, đợi đến khi lệ đã ngừng, mới trở về phòng tắt máy tính, lên giường ngủ.
Anh phải ngủ thật sâu, thật mau, phải dùng liệu pháp ngủ đông để chữa khỏi thật mau, để còn lật trang sách tiếp theo với cậu, để tiếp tục làm bạn với cậu, cùng nhau đi về phía trước, bình thản vượt qua cả đời này.
Thứ sáu, chín giờ tối, Khưu Thiên lại theo thường lệ đến LB trình diện.
“Hai ly ‘Sờ rồi Xuyên’,” Khưu Thiên bảo với bartender, “Tôi sắp khỏi rồi, phải nhanh nhanh giải quyết hết u sầu còn sót lại.”
“Đừng vui mừng quá sớm.” Bartender cười tà ác, “Đại boss bao giờ cũng xuất hiện cuối cùng.”
“Bớt cái miệng quạ đen đi!” Khưu Thiên run lên một cái, “Tôi với anh không thù không oán…”
Lời còn chưa nói hết, di động đã rung lên.
Khưu Thiên rút điện thoại ra, trong nháy mắt bỗng ngây người nhìn chằm chằm vào màn hình đang chớp sáng tên người gọi, dòng chữ ấy như một khe nứt, dần dần mở rộng ra thành động sâu không đáy, cuốn Khưu Thiên vào. Là “Nhược Thần đang gọi”, ngón tay Khưu Thiên run run trên phím nhận, quên cả hít thở.
“Đại boss xuất hiện rồi?” Bartender nhìn bộ dạng sắp chết của anh, hả hê cười.
Khưu Thiên gần như không thể nghe thấy bartender nói gì, vụt đứng lên đi ra ngoài, tìm một chỗ thật yên tĩnh, mới nhấn nút nghe điện.
“A lô…” Thanh âm của anh run khe khẽ.
“Thiên Thiên… Tôi đói…” Lâm Nhược Thần trả lời đứt đoạn, giọng cậu vô cùng yếu ớt.
“Đói? Em ở nhà sao? Xảy ra chuyện gì?” Khưu Thiên nhảy dựng lên.
“Tôi sốt…”
“Anh tới ngay!” Khưu Thiên cúp máy, bay vào quán uống sạch nửa ly ‘Sờ rồi Xuyên’ còn lại trong nháy mắt, quay sang mắng bartender một câu “Miệng quạ đen”, rồi trong tiếng cười hô hố đầy sung sướиɠ của bartender mà bắn ra ngoài gọi taxi.
Sốt ruột nhấn chuông, mãi một lúc lâu mới thấy Lâm Nhược Thần ra mở cửa, cả người cậu lảo đảo, cửa vừa đóng, đã muốn ngã lên kệ giày bên cạnh, Khưu Thiên vứt vội túi đồ trên tay xuống bàn, lao đến đỡ cậu.
“Uống thuốc chưa?” Anh sờ lên vầng trán nóng rực của Lâm Nhược Thần, lòng đau như bị đánh.
“Rồi, mới cặp nhiệt xong, 38 độ,” Cậu từ từ nhắm hai mắt lại, giọng mũi nghèn nghẹt như hờn tủi. “Tôi đói.”
“Đi nằm trước đã.” Khưu Thiên nửa ôm nửa dìu cậu lên giường, lần trước đến đây, nơi này vốn nằm khuất sau tấm rèm che, giờ mới thấy bên trong chỉ có một chiếc giường đơn, bàn nhỏ cạnh giường đặt một xấp giấy và một gói thuốc. Anh đỡ cậu ngồi tựa lên đầu giường, quay ra cửa cầm túi cháo vừa mua dưới lầu, múc một muỗng, cẩn thận thổi nguội rồi đưa đến bên miệng cậu.
“Tự tôi ăn.” Lâm Nhược Thần giơ tay muốn cầm muỗng.
“Không được,” Khưu Thiên trừng mắt, “Em làm đổ thì sao? Giặt quần áo ga giường rất mệt đó, có biết không?”
Lâm Nhược Thần yếu ớt trừng lại, cuối cùng chỉ “Ừ” một tiếng, ngoan ngoãn để Khưu Thiên đút cho từng ngụm, chén cháo vơi dần xuống đáy, hai người không ai nói câu nào, ăn xong cậu lại nằm xuống giường, Khưu Thiên vắt khăn lạnh đắp lên trán cậu.
“Cảm ơn.” Cậu nhỏ giọng nói, chẳng bao lâu lại thϊếp đi.
Khưu Thiên ngồi bệt xuống sàn, dựa vào một bên mép giường nhìn gương mặt say ngủ của cậu, ngực lại bắt đầu quặn lên, cậu ngủ rất sâu, cánh tay trái đặt hờ bên gối, mu bàn tay phải dán kín băng cá nhân.
Gói thuốc trên bàn ghi là buổi chiều hôm nay, Khưu Thiên không cần đoán cũng biết đêm qua cậu nhất định gặp mưa sinh bệnh, kéo dài đến chiều nay mới đi khám, về đến nơi lại sốt, thân thể vô lực không thể ra ngoài mua thức ăn, nên mới gọi cho anh.
Nghĩ đến việc cậu bị tiêm thuốc, còn đói bụng, Khưu Thiên chợt thấy đau lòng, nhưng đâu đó lại lâng lâng vui sướиɠ, vào những lúc như thế này, cậu lại gọi cho anh mà không phải ai khác, ha ha ha.
Vừa yêu thương vừa đau lòng vừa sung sướиɠ, tâm tình rối loạn dồn vào một chỗ khiến bụng quặn lên từng hồi, như đồng hồ quả lắc đong đưa sang trái, rồi sang phải, sang trái, rồi sang phải…
Mẹ nó, đau khổ như vậy, thất hồn lạc phách như vậy mà lại cảm thấy thật sung sướиɠ, mình đúng là quá M! Khưu Thiên rút ra kết luận.