Buổi tối đầu tiên ở Thành Đô, Khưu Thiên có cảm giác cuộc đời mình vừa được cứu rỗi, nồi lẩu cay với vị ớt cháy bỏng trên đầu lưỡi và mùi tiêu hăng nồng đã gột rửa Khưu Thiên từ đầu đến chân, khiến anh bây giờ chỉ còn lại cảm giác sung sướиɠ dễ chịu.
“Chúng ta có thể được cứu vớt mỗi ngày không?” Khưu Thiên vẫn đang lâng lâng hạnh phúc, hỏi Thái hậu.
“Nghiệp chướng của cậu quá nặng nề, tự mình sám hối đi.” Thái hậu phẩy tay xem thường.
Hai người trở về chỗ ở của chị, vén bức rèm phòng khách lên, bên ngoài ban công tầng 22 là một thành phố về đêm rực sáng.
“Khu vực này là nơi cao nhất Thành Đô, ban công ở đây không bị những tòa nhà khác chắn tầm nhìn, sao, đẹp chứ?” Thái hậu mang vài lon bia cho Khưu Thiên, bày ra vài thứ đồ nhắm rồi nhàn nhã ngồi vào sô pha. “Có việc thượng tấu, vô sự bãi triều.”
Khưu Thiên bật nắp lon, uống một ngụm lớn rồi quẹt miệng thở dài. Tất cả tâm sự bị nồi lẩu cay Thành Đô đẩy khỏi tâm trí bây giờ quay lại trào lên miệng.
“Thật ra thì… tôi cũng không biết mình làm sao nữa. Tôi thích hoạch định dự án, nhưng chỉ xem đó là công việc, không giống Tiểu Thành yêu thiết kế như mạng. Điểm này tôi cũng thấy lạ, rõ ràng Tiểu Thành là một đứa chẳng hề nhiệt tình với điều gì. Tôi muốn đổi việc, lại không biết nên làm gì, loay hoay mãi vẫn chưa tìm được công việc mình thật sự yêu thích.”
“Thật ra ban đầu tôi cũng không nghĩ nhiều đến thế, nhưng hai tuần trước sư phụ tôi bảo muốn chuyển công tác khác… Anh ấy đã chỉ dạy tôi rất nhiều, trong công ty nếu không có anh ấy dìu dắt chắc tôi cũng bỏ cuộc lâu rồi… Này này không phải tôi thích anh ấy nhé, anh ấy chỉ là sư phụ tôi thôi!” Khưu Thiên trợn mắt phản đối ý tưởng vừa nhen nhóm trong đầu Thái hậu.
“Chị biết không, ngày nào cũng như ngày nào, tôi ngồi trong ngăn làm việc nho nhỏ giữa gian phòng lớn nhất lầu ba, vào cửa bấm thẻ, có line điện thoại riêng, sau mười giây nếu không ai nhấc máy sẽ tự động chuyển sang hộp thư thoại, mỗi ngày vào phòng sau khi triển khai công tác sẽ trả lời ba câu cố định, em gái cùng phòng hỏi anh muốn trà hay cà phê, thư ký bộ phận hỏi anh muốn đặt cơm gì, thịt kho gà kho hay cá, đồng nghiệp than thở sao cậu vẫn chưa chịu kết hôn, sau lưng là mấy chị em với những đề tài chồng con, cổ phiếu, hôm nay ăn gì, hai bên trái phải là mấy cô trẻ trẻ bàn về mỹ phẩm, quần áo, bạn trai… đột nhiên tôi cảm thấy không hiểu mình đang ở đây để làm gì, giống như mình đã ngồi vào sai vị trí…” Khưu Thiên nói một hơi dài không nghỉ, Thái hậu ngồi trên sô pha chỉ lẳng lặng nghiêng đầu.
“Thái hậu, tôi đang nói với chị đó, làm ơn chuyên tâm chứ! Người ta thì rầu rĩ thế này mà chị cứ phây phây ra!”
“Vị thịt thỏ ướp ngũ vị hương, thử một miếng xem.” Thái hậu ném một túi giấy sang chỗ Khưu Thiên, bên trong là mấy miếng snack hình đầu thỏ.
Khưu Thiên nhìn túi snack, bất lực thở dài. “Thật ra tôi rất hâm mộ Tiểu Thành… Chị có biết tại sao tôi với nó hợp nhau không? Vì hai đứa hoàn toàn trái ngược. Tôi và nó chính là hai mặt của cuộc sống, nên ghép lại với nhau rất hoàn hảo.”
Tính cách Lý Dĩ Thành lãnh đạm và thờ ơ, chỉ biết dồn toàn tâm toàn ý vào những thứ mình cho là quan trọng, một thiết kế, hai du lịch, và ba là yêu đương. Tất cả nhiệt tình của Lý Dĩ Thành đều đặt vào duy nhất ba thứ đó, như con đường một chiều khi đã đặt chân lên thì mãi mãi không có ngày trở lại.
Khưu Thiên, ngược lại, là kẻ mang lòng nhiệt thành với mọi thứ nhưng lại chẳng thể yêu thích thứ nào được dài lâu. Con người anh thực sự rất “cả thèm chóng chán”, như con đường dẫn đến nhà ga hai tầng của Đài Bắc, chẳng phải anh đi lạc, mà là anh không biết mình phải lên tầng nào.
Thái hậu ném gói snack đầu thỏ đã ăn hết vào sọt rác. “Ngành nghề của Tiểu Thành nếu không đam mê thì không đời nào làm được, còn cậu cũng đâu có gì không tốt. Ít nhất cậu vẫn thích công việc hiện tại của mình, nghĩ xem, thời đại bây giờ người ta làm việc chỉ để mưu sinh, đếm được mấy ai thật sự yêu thích công việc của họ. Chẳng qua là cậu không tìm được những lợi ích ngoài lề của công việc mà thôi.”
“Lợi ích ngoài lề?”
“Ừ, lợi ích ngoài lề. Ví như chị, làm việc ở đây chị được ăn lẩu cay và ngắm cảnh đẹp mỗi ngày.” Thái hậu nhấp một ngụm bia, tiếp tục. “Chị đã từng kể cậu nghe về thời niên thiếu của mình, còn nhớ bố chị khi ấy làm việc gì không? Là nhân viên vệ sinh. Cậu nghĩ ông có yêu việc đó không? Không đời nào, nhưng lợi ích ngoài lề của việc đó chính là một người không học hành, chỉ biết lái xe như ông đã nuôi lớn một đứa trẻ như chị.”
Khưu Thiên im lặng uống hết lon bia, tiện tay vứt vỏ lon vào sọt rác. Những lời của Thái hậu khiến anh nghiệm ra điều gì đó.
“Nói trắng ra là cậu chẳng có nơi nào để bấu víu.” Thái hậu trực tiếp nói ra ý nghĩ trong đầu Khưu Thiên.“Trên thế giới này chẳng điều gì có thể khiến cậu vì nó mà hy sinh. Tình yêu, gia đình, đam mê, mơ ước, chẳng có gì.”
Khưu Thiên trầm ngâm một lát, lại khui tiếp một lon bia, uống một hơi dài mới mở miệng. “Thái hậu, chị nhắc mấy chuyện đó làm tôi thấy đời mình thật thê thảm. Chị biết không, tôi đã từng quen 16 người bạn trai, 16 người lận đó! Người nào tôi cũng thích rất thật lòng rồi mới tiến đến làm quen, thế nhưng tất cả đều không thành! Thật sự là chưa có người nào khiến tôi rung động… Rốt cuộc đời tôi là cái thể loại gì?”
Khưu Thiên cúi đầu chôn mặt vào giữa hai tay, uể oải khôn cùng. Anh biết cảm giác thích một người là như thế nào, biết làm sao để theo đuổi đối phương, biết nắm mọi thế chủ động trong một mối quan hệ, thậm chí còn biết chia tay làm sao cho khéo nhất. Chỉ là anh chưa thực sự yêu một người nào, bao nhiêu lần hẹn hò của anh cũng chỉ để vùi lấp nỗi cô đơn mà thôi.
“Vậy đi tìm đối tượng để yêu đi…” Thái hậu thản nhiên ném cho một câu.
“Thái hậu! Chị… chị có biết từ năm 25 tuổi đến giờ, sinh nhật năm nào tôi cũng chỉ ước một điều duy nhất là gì không?”
“Muốn yêu chứ gì.” Thái hậu đang gặm cánh gà, sung sướиɠ phủ phê.
“Đúng thể, chỉ cần có thể yêu, dù sau đó thất tình thê thảm hay đau đớn cỡ nào, tôi cũng muốn được thử một lần. Chẳng phải chị đã nói yêu chính là đem sinh mạng mình ra đặt cược sao, tôi thật sự muốn cược một lần.”
“Thế có chết cũng cam lòng à?” Thái hậu gặm gà đến bóng nhẫy hai tay, vừa nhai vừa hỏi.
“Tôi đã 30 tuổi rồi, Thái hậu. Năm 18 tuổi còn bừng bừng khí thế muốn có một mối tình kinh thiên động địa, giờ đã 12 năm rồi, đến một kẻ chẳng chút duyên trần như Tiểu Thành mà cũng đã cuồng si hai lần, trong khi tôi một miếng tình rách vắt vai cũng không có, muốn khóc cũng không biết phải khóc với ai.” Khưu Thiên khổ sở cắn môi.
“Như Tiểu Thành và thằng khốn nhà nó, năm xưa vì thằng đó mà đau đến tim gan, tôi phải vì nó đi đánh người. Vậy mà bây giờ nó với tên kia yêu đương tình tứ, thật tình không hiểu nổi.”
“Năm đó cậu đi đánh tên kia cũng đâu phải vì Tiểu Thành, còn dám lớn tiếng.”
Khưu Thiên khẽ run lên, nhìn Thái hậu. “Chị biết?”
“Xùy! Chị còn lạ gì cậu. Cậu cảm thấy đó là lỗi của mình, nếu cậu không quen anh bạn trai lúc đó thì sẽ chẳng phát sinh ra nhiều chuyện như vậy, dù Tiểu Thành ngốc nghếch đến đáng đánh, cậu cũng chẳng nỡ nào đánh được, càng không thể đánh chính mình, thế là phải đi đánh tên kia để xả giận chứ gì. Đó là đánh vì bản thân cậu, nào phải vì Tiểu Thành.”
“Thái hậu anh minh! Nhưng chuyện này chị biết tôi biết là đủ rồi.” Khưu Thiên quỳ xuống tạ ơn.
“Xùy! Mà nói, ông thầy tướng số năm xưa coi bộ bói lộn quẻ rồi nhỉ, đúng ra cậu mới là người muốn xuất gia?” Cuối cùng Thái hậu đã ăn no.
“Thái hậu!”
“Này đừng nóng, việc gì chị cũng khuyên bảo cậu được, nhưng chuyện duyên phận này thì chị bó tay à. Chỉ có thể nói người nên gặp đến một lúc sẽ gặp, duyên đến thì không tránh được, duyên đi chẳng thể cưỡng cầu. Cứ đối mặt với nó, chấp nhận nó, nắm lấy, rồi buông tay…”
“Thà tôi ở nhà xem phim còn hơn.”
“Người yêu cũng giống như công việc, có thể tìm được đối tượng để yêu thì còn gì bằng. Nhưng cậu nghĩ xem, bao nhiêu người tìm cả đời cũng không thấy? Sống thì nên biết tự hài lòng.”
Khưu Thiên biết Thái hậu nói đúng, từ lúc còn thanh xuân bừng bừng dốc hết tâm tư ra khao khát, đến lúc rã rời mệt mỏi như hiện tại, có rất nhiều người trong giới cũng giống anh, tìm mãi tìm mãi vẫn không thấy một nửa của đời mình, cứ thể để tuổi xuân lặng lẽ trôi đi. Nhưng anh đã sống bao nhiêu năm, đã nhìn bao nhiêu thứ, thấy bao nhiêu điều, chỉ đơn giản muốn tìm cho mình một bàn tay để nắm suốt cuộc đời, lẽ nào cũng là quá tham lam hay sao?
Anh muốn biết cảm giác đau đến tim gan là như thế nào. Muốn biết nỗi cô đơn trong khôn cùng trong tình yêu ra sao. Muốn cảm nhận hạnh phúc đến tràn đầy trong ***g ngực. Muốn nắm tay chỉ duy nhất một người đã cảm thấy cuộc đời viên mãn. Chỉ như vậy là được rồi. Chỉ vậy thôi, anh không cầu gì hơn.
Anh chỉ là, muốn được nếm cảm giác yêu mà thôi.
“Dù là thế, khi gặp được người để yêu rồi, cậu có biết cách yêu không đó?”
Lời của Thái hậu làm Khưu Thiên đứng hình hoàn toàn.
“Cậu đến đây để giải sầu, suy nghĩ nhiều như vậy làm gì. Cứ vui chơi cho đã đi, biết đâu vui xong lại thấy mọi việc chẳng có gì. Chờ khi nào cậu về lại Đài Loan, chúng ta tiếp tục thảo luận.” Thái hậu hạ chỉ.
Khưu Thiên bất đắc dĩ tiếp chỉ. Hai người bắt đầu ngồi chuyện phiếm, Khưu Thiên kể cho Thái hậu nghe tình hình Lý Dĩ Thành hiện tại. Anh từng dẫn Lý Dĩ Thành đến gặp Thái hậu vài lần, lúc đó chị từng đánh giá cậu là một “quyển sách không tái bản”. Chị giải thích “Mọi việc xảy ra với cậu ấy chẳng phải ai cũng gặp được, giống như một quyển sách, dù đau đớn khổ sở thế nào, khi gấp sách lại thì tất cả đều thành chuyện đã qua. Cậu ấy vĩnh viễn cũng không mở lại.”
Khưu Thiên lớn tiếng phản đối. “Chị nói nó là sách chỉ in một lần, vậy mà nó với thằng khốn kia rốt cuộc quay lại với nhau rồi đấy.”
“Cái đó giống như ngoại truyện tác giả thêm vào thôi. Không phải in lại một quyển khác, mà là phần kết của quyển này còn dang dở. Tên khốn kia quay lại xin lỗi cậu ấy, thế là cậu ấy lại trở thành thiêu thân.” Thái hậu điềm nhiên giải thích.
Khưu Thiên biết, anh vĩnh viễn cũng không thắng được Thái hậu.
Mấy lon bia cuối cùng đã rỗng ruột, hai người chuẩn bị đi nghỉ. Đột nhiên Thái hậu nói một câu không đầu không cuối. “Nơi này có rất nhiều công viên, mai cậu dậy sớm đến công viên nhìn thử xem.”
Khưu Thiên đoán không ra dụng ý của Thái hậu, thôi thì chị mãi mãi là người đúng, nói gì làm gì cũng đều có mục đích nhất định… Cứ coi là vậy đi!
Nằm trong phòng khách trằn trọc, dù trải thêm một lớp chăn dày cũng không đủ ấm, Khưu Thiên chợt nhớ đến lời của Thái hậu. Năm đó, khi chị gọi Lý Dĩ Thành là một “quyển sách không tái bản”, anh đã chỉ vào bản thân và hỏi. “Còn tôi là một quyển sách thế nào?”
Thái hậu dùng ánh mắt thâm thúy nhìn anh một lượt, rồi lộ ra nụ cười bí hiểm. “Không phải sách, cậu chính là mùa thu.” Lúc đó anh đã bám lấy Thái hậu đòi giải thích, nhưng chị chỉ nói một câu “Sau này cậu sẽ biết”, rồi lập tức chuyển sang đề tài khác.
Rất nhiều năm sau đó, cuối cùng anh đã hiểu, mình chính là mùa thu. Không phải mùa hè gắt gay bỏng lửa, không phải mùa đông lạnh lẽo cô liêu, càng không phải mùa xuân ấm áp cho vạn hoa nở rộ, mà là mùa thu. Dưới cảnh sắc đẹp đẽ và dịu dàng, là hồn thu cô đơn, u tịch, đa tình mà vô tâm.
———————–
Rin: Tâm sự của Khưu Thiên, sao mà giống tâm sự của mình đến thế. Giống đến ngỡ ngàng. Mùa Thu à, cho Rin ôm anh một cái coi T^T