Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thu Vũ Vi Lương (Mưa Thu Chớm Lạnh)

Chương 22: Băng sơn mỹ nhân

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tháng tám giữa lòng Đài Bắc, trời nắng như đổ lửa, mồ hôi ướt đầm lưng áo, những việc nhỏ nhặt hàng ngày như ăn cơm, ngủ nghỉ, nhìn Lâm Nhược Thần cười mà ngẩn ngơ, đều đã trở thành một phần cuộc sống của Khưu Thiên, vậy mà không hiểu sao đáy lòng vẫn bất an khó tả, như đã quên mất một điều gì đó, đến hôm nọ vô tình mở tủ lạnh ra mới phát hiện vẫn còn ba phần thịt bò lần trước chưa ăn.

Thế là gọi điện cho cậu, “Tủ lạnh nhà tôi vẫn còn thịt bò hôm trước đấy.”

Lâm Nhược Thần ngạc nhiên “À” lên một tiếng, sau vài giây lại tự lẩm bẩm một mình. “Cứ tưởng đã ăn hết rồi chứ…”

Khưu Thiên rất thích nhìn cậu thi thoảng lại ngơ ngác tự nói chuyện với bản thân như thế này, như vách đá sừng sững dù kiên cố đến mấy vẫn len lỏi đâu đây đôi nhành cỏ dại, sức sống dạt dào, khiến anh không kiềm được mà nở nụ cười.

Lần này Khưu Thiên hẹn tối thứ sáu, Lý Dĩ Thành rất thức thời mà không đi theo hóng chuyện, trên thực tế, hiện tại một nửa thời gian Lý Dĩ Thành đều ở chỗ người yêu, chỉ thứ ba và thứ năm mới về nhà.

“Chuốc say hoa trắng nhỏ rồi cứ thế mà bẻ, nhớ.” Tối thứ năm, trước khi ra khỏi cửa, Lý Dĩ Thành vỗ vỗ vai Khưu Thiên khích lệ.

“Tui mới không giống tên khốn kiếp đê tiện nhà cậu!” (1) Khưu Thiên không thèm nghe hết câu, ‘sầm’ một tiếng đóng cửa lại.

Tối thứ sáu, Lâm Nhược Thần vẫn như cũ ghé qua sau bảy giờ, còn mang theo một hộp bánh dâu tây phủ cà phê mua ở “Chưa đặt chân”.

Lý Dĩ Thành không có đây, cuối cùng Khưu Thiên cũng được thỏa nguyện vào bếp cùng cậu, nhưng việc anh có thể làm cũng chỉ là đi qua đi lại, hâm thức ăn bằng lò vi sóng, hay đứng ngẩn người nhìn Lâm Nhược Thần chăm chú nướng thịt mà thả hồn trên mây.

Lâm Nhược Thần không thích phiền phức, chẳng hạn ăn bằng dao và nĩa, nên cậu cắt thịt bò ra thành từng miếng nhỏ, đặt những món khác đối xứng hai bên mâm, mang ra sô pha vừa ăn vừa trò chuyện.

“Ngày mai tôi định đi triển lãm ảnh, anh có muốn đi cùng không?” Lâm Nhược Thần hỏi.

“Ừ, tiện đường đi lấy cuốn sách tôi đặt, không lại bị trả về.” Khưu Thiên chuyển kênh TV sang chương trình âm nhạc.

Những mẩu đối thoại nho nhỏ về dự định hằng ngày như thế vẫn luôn làm anh hạnh phúc, giống như hai người đã dung nhập vào đâu đó trong cuộc sống của nhau, trải qua năm dài tháng rộng, rồi có lẽ hết cả cuộc đời vẫn sẽ ở bên nhau như thế, vậy thì bất kể Lâm Nhược Thần có yêu anh hay không, cũng không còn quan trọng.

Ăn uống xong Khưu Thiên dọn chén đũa vào bếp, mở tủ lạnh mang ra hai chai bia, đoạn thở dài, chủ quán rượu Tiểu Mã vẫn đang giận nên đành uống bia vậy, thiệt tình, nghĩ sao một NPC bé nhỏ (2) mà lại giận dai như thế, anh mới để người ta leo cây có hai lần thôi mà.

Quay lại phòng khách, Khưu Thiên mở nắp một chai đưa cho Lâm Nhược Thần, thấy cậu đang xem phim, bèn nhìn qua màn hình rồi lập tức la lên: “Á, Đại Thoại Tây Du, bộ này tôi không xem được.”

“Sao thế?” Lâm Nhược Thần nhận bia, ngửa đầu uống vài ngụm.

“Tôi xem phim chưa bao giờ khóc, thế mà có mỗi bộ này, không hiểu sao lần nào xem cũng khóc, không được không được, đổi kênh đi.” Khưu Thiên vội vàng giật lấy điều khiển.

Lâm Nhược Thần vừa cười vừa né tới né lui, cuối cùng mới trả điều khiển cho anh, “Thế xem đoạn nào thì anh khóc?”

Chuyển vội sang kênh dạy nấu ăn, Khưu Thiên mới bắt đầu nói. “Lúc tiên nữ Tử Hà bay đi, Tôn Ngộ Không níu kéo không được, trong lòng đau thương, động thất tình lục dục nên bị vòng kim cô siết chặt, anh ta ôm đầu rống lên từng tiếng a a a đè nén, nói chung chỉ một hai khung hình thôi, nhưng tôi xem bao giờ cũng thấy đau lòng, chậc.” (3)

Uống một ngụm bia, Khưu Thiên tiếp. “Nói chung là một cảnh chia ly, chẳng biết lúc phải rời xa người mình yêu nhất, cảm giác có giống như vậy không…”

Lâm Nhược Thần ngạc nhiên hỏi. “Anh từng quen rất nhiều người cơ mà, sao lại không biết cảm giác chia tay?”

Làm sao Lâm Nhược Thần biết anh từng quen rất nhiều người? Nhịp tim Khưu Thiên hẫng lại trong giây lát, sai rồi, anh sai lầm rồi, bản thân lăn lộn trong giới này bao nhiêu năm như thế, chỉ cân Lâm Nhược Thần và người trong giới có chút liên hệ, tất cả chuyện tốt của anh nào có gì khó biết?

“Có phải… cậu hay một số việc của tôi không?” Khưu Thiên hít một hơi, ngẩng đầu nhìn cậu, cẩn trọng hỏi sau khi bản thân đã bình tĩnh lại.

Lâm Nhược Thần biết mình vừa nói hớ, mặt không đổi sắc, mắt đối mắt với Khưu Thiên.

Một lúc sau, Lâm Nhược Thần bất đắc dĩ chào thua. “Ừ, một ít.”

Tim Khưu Thiên như bị ai đó siết lại. “Việc nào?”

“Còn nhớ lần đầu chúng ta đi xem phim không? Lúc trở lại quán cà phê, bạn tôi có ghé, cậu ấy còn dẫn theo một người bạn nữa, người đó nhận ra anh nên mới không vào quán.”

“Khoan đã khoan đã khoan đã.” Khưu Thiên bắt đầu choáng váng. Lần đầu xem phim? Cậu biết chuyện của anh ngay từ lúc đó? Khưu Thiên dùng sức hít vào một hơi, mới trấn định mà hỏi tiếp. “Được rồi, tiếp tục, người kia là ai?”

“A Chấn, cậu ấy bảo từng là bạn trai anh.”

A Chấn? Ai cơ? Khưu Thiên đần mặt ra một lúc, vẫn không có ấn tượng.

“Cậu ấy cũng nói có thể anh sẽ không nhớ, với những người quen chưa đến một tháng, anh sẽ không nhớ được.” Lâm Nhược Thần thương tình bổ giúp anh thêm một đao, “Cậu ấy bảo hai người quen nhau qua Mộng Cầu Vồng.”

Mộng Cầu Vồng? Khưu Thiên chợt nhớ ra, A Chấn, cậu trai thanh tú đó… Khoan đã, “Cậu biết Mộng Cầu Vồng?”

“Biết, tôi là design admin ở đó mà.”

Khưu Thiên bỗng nhiên bật dậy, bung cửa cuốn, vọt ra sân thượng hét lên “A A A” một tràng như điên, xong lại vác bộ mặt thản nhiên ung dung trở về sô pha ngồi xuống. “Không sao rồi, tiếp tục đi.”

Lâm Nhược Thần ban đầu là nghệch mặt ra, sau đó là cười nghiêng ngả.

“Cứ cười cho thỏa đi, đợi tôi sắp xếp lại thông tin cái đã,” Khưu Thiên nhanh chóng đem toàn bộ sự việc chắp nối lại. “Nếu cậu là admin, vậy cũng biết Tiểu Thành và Võ Đại Lang nhà nó đúng không?”

“Võ Đại Lang!” Lâm Nhược Thần rất ngạc nhiên, “Hai người họ là một đôi sao? Tôi và anh ta chỉ có quan hệ công việc, ngoài ra rất ít liên lạc.”

Tốt, nếu tên khốn kia nhận ơn mà không biết báo, cứ đợi đấy đại gia ta xử ngươi.

“Vậy vậy vậy vậy vậy cậu biết chuyện nào của tôi?” Khưu Thiên cắn răng hỏi, vấn đề này trốn kiểu gì cũng không thoát.

“À thì, A Chấn bảo với tôi nick của anh là Tiểu Lam, làm tôi có hơi giật mình, lúc trước từng nghe nói về anh, thời ấy tiếng tăm của anh khá lớn …” Lâm Nhược Thần nhìn Khưu Thiên lại vọt ra sân thượng rống còn to hơn lúc nãy, đợi anh quay lại mới cười hỏi: “Không sợ hàng xóm phàn nàn sao?”

“Không đâu, họ cũng chẳng biết là ai, tiếp đi.”

“Ừ, sau đó bọn tôi đi LB, gặp một số bạn bè của A Chấn ở đấy…”

“Đợi một chút! LB?” Tôi đi chết đây! Đi chết luôn đây!

“Đúng thế, anh biết bar đó? Nói ra thì mấy người bạn kia đều biết anh cả, có hai người trong số ấy còn từng qua lại với anh, bọn họ kể khá nhiều chuyện về anh, có điều tôi thấy trong thực tế lại không giống lắm.”

Cái gì cái gì đây? Một đao sáu đoạn, máu đổ dầm dề? Hội-những-người-từng-là-bạn-trai-cũ của Khưu Thiên? Người nào đó nghe xong chỉ có thể ôm đầu phục xuống sô pha, hai tay cào cào tóc, hết thảy mọi chuyện đã trở nên quá sức tiếp nhận.

Lúc đó anh Cường đã nói gì? “Khi cậu ngưng mắt nhìn vực sâu, thì vực sâu đã ngưng mắt nhìn lại”. Trời ơi trời ơi cái này mà là ngưng mắt nhìn cái gì, là án mạng đó! Tiểu Thành ơi cứu tui! Thái hậu ơi cứu con a a a!

“Đợi tí, tôi… đi rửa mặt.” Khưu Thiên vọt vào phóng tắm, cấp tốc mở điện thoại nhắn tin cho Lý Dĩ Thành: “Hoa trắng nhỏ chính là design admin của Mộng Cầu Vồng! Những chuyện hư hỏng trước kia của tui cậu ấy đều biết cả! Tui sắp chết rồi!”

Lý Dĩ Thành gần như trả lời ngay tức khắc: “Ôi mẹ ơi cái gì cái gì cái gì! Đại Võ bảo cậu gửi lời hỏi thăm tới Phát Phát kìa.”

Phát Phát, Phát cái đầu nhà người, ai cho tên khốn kiếp ngươi gọi cậu ấy tình tứ thế!

Khưu Thiên giận bốc khói đầu, đang định soạn tin chửi lại thì thấy Lý Dĩ Thành nhắn tiếp: “Bình tĩnh! Hoa trắng nhỏ đã biết mà vẫn làm bạn với cậu, nhất định không để tâm mấy chuyện đó đâu, không được trốn trong phòng tắm, đi ra ngay!”

Khưu Thiên câm nín, quả nhiên là anh em mà, đến cả việc anh đang trốn trong phòng tắm cũng đoán được luôn.

Lấy khăn mặt lau qua loa vài cái, chuẩn bị đi ra ngoài thì tin nhắn lại tiếp tục gửi đến: “Đại Võ bảo lúc đó Phát Phát nổi tiếng là băng sơn mỹ nhân thần bí, không ai theo đuổi được, cậu ấy vừa ý cậu cũng coi như kiếp trước cậu tích đức đó!”

Hứ, kiếp trước tui mà tích đức thì kiếp này đã chẳng gặp phải nhà cậu với nhà Thái hậu! Khưu Thiên nổi điên chửi thầm một trận.

Cái gì mà băng sơn mỹ nhân thần bí… băng sơn… Fafa!

Khưu Thiên nhớ đến người mang nick Fafa, năm xưa nổi danh trên Mộng Cầu Vồng là vị admin thần bí nhất, chưa từng công khai lộ diện trước quần chúng, cách nói chuyện lạnh lùng có tiếng, từng có rất nhiều người theo đuổi nhưng chưa ai thành công. Mà lúc đó cái tên Tiểu Lam của anh như sấm nổ bên tai, được mệnh danh là kẻ chưa từng gục ngã trước đối thủ nào, rất nhiều người từng xúi giục Tiểu Lam đi cưa cẩm Fafa để xem trận quyết đấu huyền thoại này ai sẽ thắng.

Hiện tại thì sao đây thì sao đây? Khưu Thiên bắt đầu quýnh quíu tay chân, cố hít sâu mấy hơi, tránh cho não bộ thiếu dưỡng khí không chừng ngất xỉu, mới ngẩng đầu ưỡn ngực đi ra ngoài.

——————–

(1) Năm xưa Lý Dĩ Thành và vị kia nhà cậu cũng vì xỉn quá mà đưa nhau lên giường =))

(2) NPC – non player character: là nhân vật mặc định trong game, ở đây ý Khưu Thiên là Tiểu Mã chỉ là nhân vật nền, không quan trọng.

(3) Đại Thoại Tây Du – phiên bản Tây Du Ký làm lại của Châu Tinh Trì (1994) trong đó Tôn Ngộ Không yêu tiên nữ Tử Hà.
« Chương TrướcChương Tiếp »