Sau khi tạm biệt Trần Mặc, Tiểu Ngư vội vã trở về ký túc xá, vừa mở cửa bước vào thì đã bị một vài người bạn cùng phòng nhìn chằm chằm. Tin tức cô đang yêu đã được lan ra khắp nơi Hơn mười ngày qua, mỗi ngày Trần Mặc đều nắm tay cô trở về kí túc xá, làm sao giấu được mấy người bạn cùng phòng nhiều chuyện này chứ.
"Tiểu Ngư, hôm nay về sớm thế, không đi cùng bạn trai sao?"
Lý Nhược Hi nở nụ cười bát quái.
“Hắn có việc phải làm nên đưa ta về trước."
Tiểu Ngư đáp.
"Bạn trai của ngươi quên mình cứu ngươi, nhân phẩm tốt, lại có lòng cầu tiến, đều đáp ứng được những điều kiện tốt nhất để lựa chọn bạn đời."
Vương Hiểu Lan đeo mắt kính, sau đó nhìn vóc dáng của bản thân qua gương: "Sao ta không có may mắn như vậy chứ?
"Ngươi bỏ cái kính quê mùa kia đi, đổi lại một cái kính trendy hơn, rồi thay quần áo, đánh phấn tô son, làm một kiểu tóc mới, ta cam đoan không đến vài ngày thì ong bướm bu đầy ngươi luôn."
Lý Nhược Hi nói đùa.
"Ta chỉ quan tâm cây cải trắng tốt nhất phòng chúng ta ăn có ngon không?"
Chu Đồng Đồng mặc váy ngủ, đang ngồi xem phim trên máy tính cũng nhìn về phía Tiểu Ngư, ánh mắt hiện lên một tia hóng chuyện. Hai cô gái còn lại cũng nhìn về phía Tiểu Ngư.
"Không có."
Sắc mặt Tiểu Ngư đỏ bừng, trở về chỗ mình rồi bật máy tính. Những người bạn cùng phòng nhiều chuyện như vậy thật khiến cô ăn không tiêu.
"Các ngươi hỏi chuyện này làm gì?"
Lý Nhược Hi mắng: “Mấy đứa sắc nữ này."
Lý Nhược Hi nắm lấy một cái USB, từ giường trên tụt xuống, chạy lại ôm Tiểu Ngư từ phía sau. Hành động của Lý Nhược Hi khiến Tiểu Ngư cảm thấy có gì sai sai.
"Tiểu Ngư, tương lai hai người nhất định sẽ làm những việc vui vẻ đúng không?"
Lý Nhược Hi cười xấu xa:
“Ta đã sưu tầm vài bộ phim hành động, tất cả đều lưu ở trong USB này. Ngươi nhớ xem để mở rộng tầm mắt, sẵn tiện học thêm vài kỹ năng trước nhá.”
Há há...
Lý Nhược Hi vừa nói xong, ba cô gái còn lại thiếu chút nữa phụt máu mà chết.
"Lý Nhược Hi, đồ sắc nữ nhà ngươi, đừng có mà dạy hư Tiểu Ngư."
Chu Đồng Đồng tức khắc dừng xem phim truyền hình, chạy đến phía sau Tiểu Ngư bắt cô ấy lại: "Buông Tiểu Ngư ra, để cho ta tới."
"Dạy hư Tiểu Ngư này, ngươi đừng có trách."
Vương Hiểu Lan cũng mặc đồ ngủ chạy đến phía sau Tiểu Ngư.
"Đừng... Đừng mà."
Cánh tay Tiểu Ngư bị Chu Đồng Đồng và Vương Hiểu Lan ôm chặt, khiến cô không thể động đậy, máy tính cũng bị Lý Nhược Hi đoạt lấy.
"Đang copy, sẽ nhanh thôi."
"Có phải xuất hiện virus không?" Vương Hiểu Lan hỏi.
"Không thể nào."
Lý Nhược Hi đáp:
"Đây là USB ta mới mua mà, bộ phim hành động đó ta đã xem qua rồi mới lưu vào. Tiểu Ngư đừng vội, để tỷ tỷ cho cưng xem mấy thứ “xinh đẹp" nào.”
“Không xem không được sao?"
Nghĩ đến chuyện có thể xảy ra tiếp theo, mặt Tiểu Ngư như muốn nhỏ ra máu. Đám bạn cùng phòng này thật đáng sợ, nhưng cô không thể nào thoát khỏi ma trảo của bọn họ.
"Mọi người đều là người trưởng thành, nếu biết được những kỹ xảo này, ta cam đoan ngươi sẽ hạnh phúc mỹ mãn về sau.”
Lý Nhược Hi nói đầy ẩn ý.
"Sau này học được không?"
Tiểu Ngư muốn thoát khỏi trò đùa của Lý Nhược Hi, nhưng hai tay lại bị hai cô gái còn lại giữ chặt lấy, chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi tại chỗ.
"Sớm hay muộn cũng giống nhau, vừa hay bây giờ có thời gian. Ta đâu bảo ngươi phải cho hắn ngay giờ, đàn ông bây giờ phải cẩn thận cân nhắc mới được, tốt nhất là sau khi kết hôn ngươi mới nên cho hắn."
Lý Nhược Hi cười xấu xa: "Máy tính của ngươi có chút đơ."
Sau một phút copy, Lý Nhược Hi dứt khoát mở video ra.
"Bắt đầu rồi, hai người các ngươi giữ lấy Tiểu Ngư, đừng để cô ấy chạy, đeo tai nghe vào cho cô ấy.”
"Đừng chạy nhé."
Mặt Tiểu Ngư đỏ đến mức như muốn máu.
"FBI gì đây? Đều là tiếng Anh, có phải nhiễm virus rồi không?"
Chu Đồng Đồng ngây người, chớp chớp mắt.
"Chắc là phần mô tả thôi! Từ từ để ta tua nhanh, Mèo Con, đừng có gấp."
Lý Nhược Hi mỉm cười, nắm lấy con chuột và nhấp một cái.
Tạch tạch…
Ngay sau đó, một âm thanh kì lạ phát ra, khiến cả phòng ký túc xá rơi vào im lặng.
Lý Nhược Hi nhìn màn hình máy tính một lúc, vẻ mặt Vương Hiểu Lan và Chu Đồng Đồng cũng không thể tin nổi.
Tai nghe không tiếng động, ba người cũng không nói chuyện, Tiểu Ngư đang nhắm mắt lại chậm rãi mở mắt, ngây người khi nhìn màn hình máy tính.
"Đây là bị nhiễm virus rồi sao?”