"Ai cho cậu xem phim của tôi hửm."
Đây là câu đầu tiên Khương Nghi Dạng nói khi ngã xuống, nàng vươn tay, câu lấy cổ Giang Đường, nghiêng đầu chăm chăm nhìn vào đôi mắt cô.
Đoạn đối thoại trong phim nhỏ dần, giọng Khương Nghi Dạng lại càng nhỏ hơn, một chữ một chữ, giống như đang làm nũng trách cứ Giang Đường sao lại làm như vậy, muốn Giang Đường phải cho nàng một câu trả lời hợp lý mới chịu thôi.
Giang Đường còn có thể trả lời thế nào, xem thì cũng xem rồi.
Cho nên cô chỉ có thể cúi đầu, dùng chóp mũi cọ lên đầu vai Khương Nghi Dạng, biểu thị lời xin lỗi của mình, nói: "Không được hở?"
Khương Nghi Dạng chưa nói không thể, cũng chưa nói có thể, bỗng nàng nâng vai lên, chóp mũi cô cũng thuận thế trượt trên áo ngủ nàng.
Giang Đường thích loại áo ngủ này của Khương Nghi Dạng vì một nguyên nhân, nó có dây thắt ở eo nàng, dù che đi vài phần, nhưng tôn dáng rất đẹp.
Cứ như vậy trượt dần xuống, Giang Đường thực dễ dàng có thể cắn gỡ dây thắt lưng kia.
Nhưng đã dâng đến tận miệng thì làm sao cô chỉ cắn mỗi dây thắt lưng chứ, thời điểm đó cô còn cắn nhiều thứ khác nữa.
Hàm răng vừa chạm vào, trong không khí truyền đến tiếng cười khe khẽ của Khương Nghi Dạng, mang theo chút nũng nịu, cả người nàng co rụt lại.
"Ngứa~" Khương Nghi Dạng nói.
Giang Đường đương nhiên không thể vì một chữ này mà buông tha cho nàng, cô gắt gao ôm Khương Nghi Dạng chặt hơn.
Cũng nói: "Hửm nói gì thế? Tớ không nghe thấy."
Khương Nghi Dạng lại cười, bất quá dần dần, tiếng cười từ từ biến vị.
Cái dây thắt lưng này không hoàn toàn bị Giang Đường "cắn" mở, không sai biệt lắm chỉ cởi một nửa liền buông ra, làm cho nó trở nên lỏng lẻo treo trên người nàng.
Bộ phim giờ đã chuyển sang cảnh khác, mà cảnh tiếp theo, bối cảnh càng tối hơn.
Giang Đường mở tiếng không lớn lắm, nhưng không quan trọng, hiện tại chẳng ai quan tâm đến nó.
Cô bắt đầu ngậm lấy môi Khương Nghi Dạng.
Cũng phát hiện, mỗi lần hôn sâu như vậy lắc trên chân Khương Nghi Dạng sẽ leng keng vang lên.
Sau nhiều lần, dần đã quen thuộc đối phương, biết trên cơ thể kia đâu là chỗ nhạy cảm hiệu quả nhất để biến tiếng leng keng thành một bản nhạc hay nhất.
Lúc Khương Nghi Dạng không chịu nổi kí©h thí©ɧ mà ngưỡng đầu về phía sau, vật lỏng lẻo theo đó cũng tuột ra, và tay Giang Đường cũng từ từ nâng lên.
"A~."
Không biết vì sao, Khương Nghi Dạng đột nhiên bật cười.
Giang Đường ngẩng đầu lên: "Hửm?"
Khương Nghi Dạng câu lấy cổ Giang Đường, cúi người gần hơn: "Ngửi thấy không? Tôi dùng sữa tắm đó."
Giang Đường đương nhiên ngửi thấy: "Là của tớ."
Khương Nghi Dạng nói: "Tôi thơm quá."
Giang Đường cũng nói: "Cậu thơm quá."
Khương Nghi Dạng khóe mắt càng cong: "Cậu cũng thơm."
Giang Đường như cũ lặp lại: "Tớ cũng thơm."
Giang Đường nói xong lời này, Khương Nghi Dạng bỗng duỗi tay ra, nắm lấy một vật nhỏ bên người Giang Đường.
Là thứ vừa rồi Giang Đường lấy ra từ ngăn tủ.
"Hửm?" Khương Nghi Dạng nhìn đôi mắt Giang Đường.
Giang Đường cũng: "Hửm?"
Khương Nghi Dạng mị hoặc cười, đem vật đó cắn trong miệng, đưa qua.
Thuận thế, Giang Đường cũng cắn một bên, hai người môi cong nhẹ chạm vào nhau, lại chậm rãi rời đi.
Plastic bên phía Giang Đường được xé mở ra trước, Giang Đường cũng nhả ra trước.
Khương Nghi Dạng buông theo, đồ vật nhỏ kia liền rơi ở giữa hai người.
Không biết nó chạm vào quần áo của ai trước, phảng phất như một tín hiệu mới, một âm thanh cọ sát vang lên thực khẽ, Giang Đường giữ lấy gáy Khương Nghi Dạng kéo qua.
Bên kia cũng có thể hiểu.
Giang Đường cách một lớp vải lụa say sưa hôn Khương Nghi Dạng, nơi này một chút, nơi kia một chút.
Vành tai Khương Nghi Dạng giống như giọt nước, mang theo khuyên tai cũng đẹp, không mang khuyên tai cũng xinh đẹp động lòng người.
Những giọt nước không có hương nhưng lại rất thơm ngon, Giang Đường yêu thích không ngừng lại được.
Vẫn như cũ xuyên một lớp vải lụa mềm mại, Giang Đường cúi đầu xuống, nghe được thanh âm của Khương Nghi Dạng đang dần thay đổi.
Phảng phất phát ra từ cổ họng chậm rãi trượt đến khoang mũi, lại khẽ ngân nga, lúc dồn dập lúc nhẹ nhàng, lướt qua không khí truyền vào tai Giang Đường.
Giang Đường vốn đang hưng phấn đến không chịu được, nay lại lần nữa bị làm cho kí©h thí©ɧ không thôi.
Bộ phim kia không biết kết thúc lúc nào, đến khi xuất hiện màn hình chờ trên màn hình, cả phòng khách lúc xanh lúc đỏ.
Thời điểm Khương Nghi Dạng thần hồn điên đảo, gắt gao ôm lấy Giang Đường, những tiếng rêи ɾỉ kí©ɧ ŧìиɧ cùng những lời xin tha mơ hồ truyền bên tai Giang Đường.
Mà biểu tình của Khương Nghi Dạng, mới chỉ nhìn thôi, Giang Đường đã muốn điên lên.
Tối nay, niềm vui thuộc về Giang Đường.
Cũng thuộc về Khương Nghi Dạng.
- ------------
Ngắn dị thôi đó, hông nhìn nhầm đâu 🤣
Mọi người cho mình xin 1 VOTE nhé >3<