Giang Đường lập tức thu nụ cười kia lại, cũng không trả lời Khương Nghi Dạng, sợ hãi vội vàng ném điện thoại sang một bên.
Giang Đường thực ra là người rất ương ngạnh, cô không cần mẹ nhắc nhở, cô tự biết, những chuyện trước kia thì không nói, chỉ nói hiện tại.
Tắm xong, cô không biết phải như thế nào, càng nghĩ càng không cam lòng, càng nghĩ càng thấy sai.
Giống như trong ngực có gì đó chặn lại, thở không ra nuốt xuống càng không trôi.
Đều do Khương Nghi Dạng.
Vốn dĩ thời gian còn sớm, hơn nữa mai là cuối tuần, nếu như Khương Nghi Dạng đã không cho cô ăn cay, không cho uống rượu thì cô sẽ...
Giang Đường tóc không thèm sấy, tùy tiện quấn khăn bông đi ra mở cửa tủ lạnh.
Tìm một hồi cũng không thấy đồ cay, nhưng rượu thì nhà ai cũng có sẵn.
Nên mười phút sau, cô một thân một mình ngồi ở ban công phòng khách, chân bắt chéo, gió lạnh thổi, chậm rãi nhâm nhi uống rượu.
Hai tin nhắn của Khương Nghi Dạng, cô không thèm nhắn lại nhiều, giả ngu nhắn một tin không mặn không nhạt, chuyện này tới đây kết thúc.
Mùa đông lạnh lẽo, rượu cũng lạnh, từng ngụm từng ngụm như muốn cào xé cổ họng cô.
Đang quay cuồng trong luồn suy nghĩ bỗng bị một cuộc điện thoại đánh thức, là một tiểu phóng viên bên tòa soạn, cô vừa nghe máy bên kia liền rối rít nói xin lỗi, do ở công ty bận rội bây giờ mới sửa xong tư liệu của Khương Nghi Dạng.
"Rất xin lỗi Giang tổng, xin lỗi đã muộn như vậy còn quấy rầy cô."
Giang Đường lúc này mới nhớ, hôm qua khi buổi phỏng vấn kết thúc, cô cùng tổ của mình muốn lấy tư liệu về Khương Nghi Dạng, có dặn là không vội hôm sau lấy cũng được.
Tiểu phóng viên ngữ khí có chút sợ hãi, tựa hồ đang sợ vì mình làm chậm trễ công việc Giang Đường mà bị quở trách.
Vốn là công tác tự ý thêm vào, Giang Đường ngữ khí ôn hòa nói không sao, lại quan tâm đối phương thêm vài câu, nói cảm ơn rồi cúp điện thoại.
Thư điện tử về tư liệu vừa lúc cũng tới, Giang Đường cũng bừng tỉnh từ cơn căn bản không say, bắt đầu cảm thấy mình thật ngốc.
Bất quá cô vẫn đem vài ly cuối cùng uống cạn.
Dọn dẹp ban công sạch sẽ rồi đi vào, Giang Đường lúc này mới hậu tri hậu giác thấy bên ngoài lạnh như vậy, tóc không thèm sấy, cô rốt cuộc đang làm gì vậy?
Giang Đường ở trong phòng tắm thu thập một chút xong trở về phòng, lúc đặt chân lên giường thời gian đã điểm quá 12 giờ, sinh nhật Khương Nghi Dạng đã qua.
Tưởng chính mình có thể chứng minh bản thân không để ý, Giang Đường lăn tới lăn trong chăn, cuối cùng mới đem tư liệu kia mở ra.
Vì vừa đến làm việc ở tòa soạn, tiểu phóng viên kia làm đặc biệt cẩn thận, Giang Đường muốn gì, Giang Đường nghĩ gì, cô ấy đều sửa sang cẩn thận mới gửi qua.
Nội dung không nhiều lắm, cùng lắm chỉ tầm nửa tờ giấy, nhiều điều Giang Đường đã biết, nhưng cô vẫn cẩn thận xem lại từ đầu đến cuối.
Bên trong còn có vài tấm hình thời đại học Khương Nghi Dạng, chụp chung với lớp học, nên mờ mờ thấy được toàn thân nàng, không phải quá rõ, nhưng chính là xinh đẹp, còn rất ngây ngô.
Giang Đường ngủ thϊếp đi lúc nào không hay, ấn tượng cuối cùng hình như cô đang phóng to Khương Nghi Dạng trong bức ảnh kia.
Lại lần nữa cô bị tiếng điện thoại đánh thức.
Người mà sáng thứ bảy 8 giờ có thể gọi điện cho cô, ngoại trừ mẹ cô chắc chắn không có người thứ hai.
Cô cài cho mẹ tiếng chuông riêng, cho nên không cần mở mắt, Giang Đường từ trong ổ chăn mò ra lấy điện thoại bắt máy.
"Dạ?" Giang Đường cả người vô lực, đau nhức toàn thân.
Mẹ cô bên kia tinh thần phấn chấn: "Tuần này mẹ không có lên, con của anh họ kết hôn, vợ anh ấy kêu mẹ qua phụ giúp."
Giang Đường thấp giọng đáp: "Oh."
Mẹ cô thở dài một tiếng: "Đã mấy giờ rồi còn chưa chịu rời giường, vừa lúc dậy ăn sáng đi."
Giang Đường: "Con biết rồi."
Mẹ cô nghi hoặc hỏi: "Giọng con làm sao vậy? Bị cảm sao?"
Giang Đường hít hít mũi: "Không có, chắc do mới dậy thôi."
Mẹ: "Mẹ nghe không giống đâu, chắc là bị cảm rồi, trời lạnh thế này, con chắc lại..."
Me cô càng nói càng nhiều, âm thanh như thôi miên, Giang Đường vì thế dần dần nhắm mắt lại, di động cũng không cầm chặt, rơi trên giường.
Không nghĩ tới mẹ cô bên kia không nghe được cô trả lời, liền trực tiếp cúp máy, gọi lại lần nữa.
Giang Đường đau đầu vô cùng, ở trong chăn than thở tiếp điện thoại: "Làm sao vậy mẹ?"
Mẹ: "Con tự nghe thử giọng mình đi, ngày hôm qua đã làm gì?"
Giang Đường: "Con thật không sao mà, mẹ bận rộn đi, con buồn ngủ quá, cho con ngủ một chút nha mẹ."
Giang Đường cuối cùng phải dùng chiêu thức làm nũng, mẹ cô bên kia mới dịu lại: "Được rồi được rồi, nhớ phải ăn nha, phải nhớ nấu thuốc uống đấy, đừng kéo dài để quên."
Giang Đường: "Con biết rồi."
Mẹ cô rốt cuộc cũng tha cho cô, ngay khi cúp máy Giang Đường cả người héo úa, vô cùng mệt mỏi, lần nữa ngủ thϊếp đi.
Nhưng giấc này cô ngủ không an ổn được, giống như chưa ngủ được bao lâu, nửa tỉnh nửa mơ, điện thoại lại vang lên.
Giang Đường giật mình bắt lấy điện thoại, vừa nhìn thấy trên màn hình một chuỗi số xa lạ, cô lần đầu tiên thấy số lạ không nghĩ ngợi mà trực tiếp tắt máy.
Qua vài giây điện thoại lại vang lên.
Giang Đường khẽ rên lên, mắt không nhìn màn hình, dùng sức ấn vào nút nghe.
"Ai vậy?"
Bên kia nói: "Là tôi."
Giang Đường dừng một chút, lửa giận trong mắt vơi hơn phân nửa, dù vậy cô vẫn cố hỏi: "Tôi là ai?"
Khương Nghi Dạng thế nhưng không tự giới thiệu, mà hỏi Giang Đường: "Bị cảm sao?"
Giang Đường mày nhăn lại: "Mẹ tôi nói cho cậu sao?"
Khương Nghi Dạng hỏi: "Nghiêm trọng không?"
Giang Đường đưa điện thoại ra xa nhìn thời gian, đã hơn 10 giờ.
Tạm tha thứ một chút đi.
Đưa điện thoại lên tai, lại nghe Khương Nghi Dạng nói: "Giọng nghe không tốt lắm, giọng mũi rất nặng."
Sáng sớm tinh mơ, thanh âm của Khương Nghi Dạng rất ôn nhu.
Giang Đường cả người mềm nhũn: "Chắc là vậy, lát nữa tôi sẽ uống thuốc, cảm ơn cậu, tôi không sao."
Khương Nghi Dạng: "Thuốc cảm cùng thuốc trung y có thể uống cùng sao?"
Giang Đường bất đắc dĩ nói: "Bà ấy như thế nào cả cái này cũng nói cho cậu."
Khương Nghi Dạng: "Chắc bữa sáng còn chưa ăn."
Giang Đường bật cười: "Cho nên chị à," dù đầu óc không tỉnh táo lắm nhưng Giang Đường vẫn còn có thể đi trêu chọc: "Hỏi nhiều như vậy là chị định đến đây chăm em sao?"
Khương Nghi Dạng nói: "Đúng vậy."
Giang Đường nghe không hiểu: "Đúng vậy cái gì?". Xin hã𝘆 đọc 𝐭𝘳u𝘆ện 𝐭ại # 𝐭𝘳ù 𝐦𝐭𝘳u𝘆ện﹒𝓥𝖭 #
Giọng khàn đi, chợt Giang Đường nghe được tiếng chuông cửa vang lên.
Âm thanh này không chỉ ở trong nhà, nó còn phát ra trong điện thoại cô.
Ngay sau đó, cô nghe Khương Nghi Dạng nói: "Là tôi."
- ------------
Góc phiên ngoại nhỏ chút xíu:Giang Đường: Dạng Dạng, cậu đến chăm tớ được hông?
Khương Nghi Dạng: Không được
Giang Đường: Chị Dạngggggg Dạnggggg
Khương Nghi Dạng: Đến ngay
Mọi người cho mình xin 1 VOTE nhé >3<