Phiên ngoại 1: Đây là mối tình đầu của tôi!

Lễ tang tập thể diễn ra sau đó hơn hai tháng.

Không biết có phải trùng hợp hay không, ngày đó tình cờ là ngày tế điển 16 tháng 11, tiếng chuông tang của Yadorote vang lên suốt một ngày, đây là năm đầu tiên tế điển không chào đón bất kỳ du khách hay phóng viên nào, chỉ có thợ săn mặc âu phục đen, mỗi người yên lặng cầm hoa đứng một bên, đồng loạt ngã mũ.

Những con sóng biển nhẹ nhàng vỗ vào vách núi, sức nước vẫn dịu dàng như cũ.

Mọi thứ dường như đã trở lại bình lặng, cho đến khi quay đầu nhìn người bên cạnh, mới kinh ngạc phát hiện gương mặt đã thay đổi, phát hiện những người cùng đùa giỡn với mình năm trước đã không còn nữa.

Gaer đến thương tật cũng chưa lành đã vội vã tiếp nhận vị trí của ngài Gudrun, điều này làm anh trở thành đại giáo chủ kế nhiệm trẻ tuổi nhất trong ba trăm năm trở lại đây —— nhưng mà Ardo nói đúng, so với Louis trầm mặc chậm rãi, Gaer đúng thật thích hợp với chức vị yêu cầu giao tiếp với rất nhiều chính khách hơn.

Đáng tiếc chính là, anh vẫn không kịp viết xong cuốn sách của mình.

Gaer đứng ở bàn diễn thuyết bên cạnh tế đàn, cầm bản thảo không biết ai chuẩn bị cho anh, trầm mặc nhìn từ đầu một lần, sau đó cuộn lại nhét vào túi, rốt cuộc cái gì cũng chưa nói.

Anh chỉ ngẩng đầu nhìn những bia mộ khắp núi đồi Yadorote, cuối cùng cúi mình vái chào, đặt hoa lên sau đó xoay người đi xuống.

Carlos đến tương đối trễ, cậu thoạt nhìn gầy đi một vòng, nhưng cũng may tinh thần không tệ lắm, áo gió màu đen treo trọng kiếm, nhận một đóa hoa từ người trông mộ già.

Người trông mộ vẫn luôn cúi đầu đột nhiên ngẩng lên, nhìn cậu, đột nhiên chậm rì rì nói: "Yadorote đã đợi ngài hơn một ngàn năm, tôi thật là may mắn."

Carlos ngẩn người: "Ông nhận ra tôi?"

Người canh mộ không trả lời, chỉ cố hết sức cong lưng hành lễ với cậu, ho khan hai tiếng: "Ông của tôi nói, cho dù ngài lưu lạc đến nơi rất xa, nhưng khi đại nạn buông xuống ngài vẫn sẽ gấp gáp trở về, xem ra là sự thật."

Người trông mộ đã quá già rồi, ông khom lưng thoạt nhìn cũng không khác bình thường mấy, mặt đày nếp nhăn, nhìn không ra vẻ mặt ông, nhưng Carlos đột nhiên cảm thấy ông lão này dường như biết rất nhiều chuyện.

Carlos chưa kịp trả lời, ông đã chậm rãi bước đi, cầm lẵng hoa đưa cho người đến sau.

"Carl," Ardo vội vàng chạy đến, cau mày nhìn cậu, "Gặp quỷ, đáng lẽ anh nên đến đón em —— chẳng lẽ anh không có nói với em, thời tiết lạnh lẽo kiểu này phải mặc nhiều quần áo một chút sao?"

Hắn một bên oán giận, một bên không màng Carlros kháng nghị, cởϊ áσ khoác của mình trùm lên người cậu.

"Em biến thành một quả bóng rồi." Carlos nhỏ giọng thể hiện sự bất mãn.

Gaer đi đến, đánh giá cậu một chút: "Cậu cảm thấy thế nào?"

"Không tốt lắm," Carlos khó khăn nhấc cánh tay lên, "Ở khoa trị liệu giống như ngồi tù ấu, khắp nơi đều có mùi thuốc, một..."

Khi Carlos thấy Louis đứng ở phía sau gật đầu với cậu, nửa câu sau bị cậu cứ thế nuốt trở vào —— khắp nơi đều có mùi thuốc, một chút mùi nước hoa cũng không ngửi được... chẳng sợ mùi của nó thật sự có chút gay mũi.

Gale thở dài, dẫn cậu đi về phía trước: "Lối này."

Carlos và Ardo trầm mặc đi theo anh.

Carlos đặt hoa xuống, nhìn một loạt bia mộ kia —— ngài Gudrun, Luke, James, rất nhiều cái tên cậu không biết, và... Amy Berg. (huhuhu tui mê ẻm nhất luôn á)

Tên thật của Amy là "Emy", giấy chứng minh và khai sinh đều viết như thế, nhưng cuối cùng mọi người đều chọn khắc "Amy" lên bia mộ, sao phải làm hắn không thích chứ? Dù sao... Cho dù hắn có không thích, cũng sẽ không đội mồ sống dậy kháng nghị.

"Đáng ra tôi phải đến nâng linh cửu cho cậu." Carlos nâng tay áo lau lau trên bia mộ, nghĩ như thế. Ngày Amy hạ táng cậu vẫn đang hôn mê, không thể đến được.

Khi đến thế giới này, người đầu tiên cậu nhìn thấy là Amy —— người này lột sạch quần áo cậu, cắm trên người cậu mấy câu kim và ống kỳ lạ, vẫn luôn miệng đùa giỡn, chiến tiện nghi, không để yên cho cậu, miệng lại rất xấu...

Nhưng hắn là một trị liệu sư giỏi.

Carlos lùi lại một bước, lặng lẽ nhìn thoáng qua bóng dáng Louis đứng bên cạnh, cảm thấy lưng anh hơi cong xuống.

Nhưng mà người đã về với đất mẹ.

Trị liệu sư không phải nhân viên chiến đấu, cho dù có chiến tranh, tỉ lệ tử vong cũng thấp nhất, Carlos nhìn phần mộ mới trên đất, đột nhiên rất muốn nắm cổ áo tên này mắng một phen —— trên thế giới có trị liệu sư nào như cậu chứ?

Ardo đặt hoa xuống, nhẹ nhàng vỗ vai Louis.

Vẻ mặt của Louis rất bình tĩnh —— hai tháng đã qua đi, miệng vết thương sâu cũng đã chậm rãi ẩn dưới làn da, người sống điên cuồng khốn khổ thế nào, người chết cũng sẽ nhìn không thấy.

"Sao ngài có thể chịu đựng được?" Louis đột ngột hỏi.

Ardo đương nhiên biết lời anh có nghĩa là gì, hắn suy nghĩ một hồi, lắc đầu nói: "Tôi không biết... Khi đó vết thương trước mắt, thánh điện, châu Sarah thậm chí là cả đại lục đều hãm trong tình trạng đổ nát sau chiến tranh, trùng kiến thánh điện và trấn an lòng người đã chiếm lĩnh toàn bộ tâm trí tôi... Mà sau khi tất cả trở về quỹ đạo, tôi lại rơi vào trạng thái nghiên cứu cấm thuật thời gian, cho đến khi phát hiện điều đó là không thể."

Hắn nhìn về Carlos đang thấp giọng nói gì đó với Gaer ở xa, cảm thấy bản thân tựa như yếu ớt đi không ít, đại khái mỗi người chỉ có thể có năng lực thừa nhận nỗi đau mất mát chỉ một lần, không có ai có thể chịu nổi sự khốn khổ khi mất đi tìm lại được, rồi lại mất đi lần nữa.

Có đôi khi không có hy vọng, so với hy vọng rách nát ở trước mắt, thật ra dễ dàng tiếp thu hơn một chút

"Tôi rất tiếc."

Đối với sự mất mát của anh —— tôi đều hiểu, suy cho cùng... Chúng ta đã từng đi qua cùng một con đường.

"Tôi nên làm gì đây?" Louis hơi ngẩng đầu lên, anh tình nguyện thay Ardo bảo vệ kết giới, biết làm thế nào để mình cùng kết giới rơi vào giấc ngủ sâu, năm lần bảy lượt ban đêm không ngủ được, anh đều một mình mang pháp trận làm ngủ sâu đến địa cung, nhưng mỗi lần đều chỉ ngồi một mình cả đêm rồi rời đi —— anh vẫn là tư tế, còn có công việc anh buộc phải hoàn thành.

"Tự hỏi bản thân minh." Ardo nhẹ nhàng nói, ánh mắt nhìn về phía biển, "Có thể anh sẽ không bao giờ quên được cậu ấy, thậm chí sẽ có lúc làm những điều dại dột, nhưng trong lòng anh vẫn luôn có câu trả lời."

"Tôi không vĩ đại bằng ngài, các hạ." Louis gần như ép những lời nói ra khỏi cổ họng.

"Không ai trong chúng ta vĩ đại cả," Ardo nói, "Chỉ là có rất nhiều việc phải làm."

Cuối cùng hắn nhìn Louis: "Sống cho thật tốt, chàng trai."

Sau đó hắn xoay người đi về phía Carlos.

Khi hai người họ đi khuất, Ivan vẫn đang lẩn quẩn một mình mới đi đến trước mặt Gaer, ấp úng nói: "Thầy, thầy hướng dẫn."

Gaer quay đầu lại nhìn cậu, phát hiện trên tay cậu có một văn kiện, vẻ mặt ôn hòa nói: "Cậu đã thông qua kỳ thực tập, về sau có thể gọi tôi là Gaer —— làm sao vậy?"

"Tôi... tôi tôi tôi tôi tôi..." Ivan "tôi" nửa ngày, làm Gaer có ảo giác, phảng phất như bản thân đột nhiên biến thành Louis huấn luyện viên ác mộng của mọi người.

"Tôi muốn... muốn nộp đơn xin xuất ngoại." Ivan cuối cùng cũng nói được trọn vẹn một câu —— Gaer nghi hoặc nhìn cậu, kinh ngạc cho rằng cái này có gì khó mở miệng chứ, trực giác của anh cho rằng Ivan có chuyện khác muốn nói, nhưng cũng không có truy cứu, nhận lấy lá đơn của cậu.

"Xuất ngoại" chính là đến công tác ở phòng làm việc cấp dưới của thánh điện, tiếp nhận điều hành khoa điều hành, phụ trách an ninh toàn bộ khu vực đó.

Những nơi đặt văn phòng cấp dưới, thường là vì lý do địa lý, kết giới tương đối yếu, dễ bị địch hủ tinh linh lẻn xâm nhập, nói chung điều kiện khí hậu và điều kiện sống rất khắc nghiệt... tất nhiên, mặc dù rất khổ cực, nhưng là con đường tôi luyện cực kỳ tốt, rất nhiều Kim chương được thăng lên từ phòng cấp dưới.

Gaer tɧẩʍ ɖυyệt đơn của cậu, thuận miệng hỏi: "Cậu đặt mục tiêu là Kim chương hả?"

"Vâng!" Ivan thẳng thắn thừa nhận.

Gaer không ngờ cậu học trò nhỏ của mình bất tri bất giác đã có dã tâm như thế... Nhưng mà đây đương nhiên là biến hóa tốt, anh rất vui cho Ivan.

Ánh mắt của Gaer dừng lại trên dòng chữ "thị trấn Chamomond", hơi không yên tâm hỏi: "Cậu chắc muốn đến thị trấn Chamomond sao? Văn phòng dưới núi Tuyệt Ảnh là chúng ta mới vừa quyết định thiết lập, bên kia hết thảy phải bắt đầu lại từ đầu, cậu chắc chắn không muốn suy xét những nơi khác sao? Hoặc là khả năng thấp một chút..."

Ivan kiên định lắc đầu.

"Được rồi," Gaer thở dài, quyết định tôn trọng sự lựa chọn của cậu, ký tên, "Chúc may mắn, nếu cậu cần hỗ trợ, có thể gọi trực tiếp cho tôi."

Anh vỗ cánh tay Ivan: "Chúng tôi đều tin rằng có một ngày cậu sẽ biến thành một người phi thường."

Cho dù cậu biết, mười thầy hướng dẫn —— trừ huấn luyện viên Megeert khó tính, có chín người sẽ cổ vũ học trò của mình như vậy, nhưng Ivan vẫn kích động đến đỏ mặt, cậu thanh thanh cổ họng một hồi, giống như muốn nói gì đó, nhưng đáng tiếc nói lắp nửa ngày, rốt cuộc đến rắm cũng không đánh được đã chạy trối chết dưới anh mắt nghi hoặc của Gaer.

Lúc này Ardo đang ngồi trong xe thấp giọng hỏi Carlos: "Nếu như em không muốn về khoa trị liệu sớm, chúng ta có thể đến thăm nhà mới —— Gaer vừa chuyển hết đồ đạc của em qua nhà mới, Mike và Lily còn tặng quà cho em —— em có muốn về nhà nhìn thử không?"

Carlos hai mắt sáng lên: "Vậy em có thể xuất viện hả?"

"Không." Ardo nói nhẹ nhàng nhưng chắc như đinh đóng cột.

"Vậy không đi." Carlos giận dỗi nói.

"Mỗi tối anh đều đến khoa trị liệu với em." Ardo nói.

"Tịch thu đồ ăn vặt của em, còn bắt em trời chưa tối đã đi ngủ, hạn chế thời gian chơi game của em, trông chừng không cho em ra ngoài, còn có động tay động chân lung tung!" Carlos liệt kê hết tội trạng của hắn, giận xù lông, "Em nghĩ anh vẫn nên tha cho em đi, Rio, thật ra anh không cần đến mỗi ngày đâu."

Ardo nâng cánh tay ôm lấy cậu không nói lời nào, tùy ý để cậu phát giận, chờ đến khi Carlos thao thao bất tuyệt liệt kê hết tội xong, hắn mới chôn mặt trên vai Carlos cọ cọ, ở bên tai cậu nhẹ nhàng thở dài: "Em biết không? Ngày đó ở khoa trị liệu, nh đứng bên ngoài phòng bệnh của em, bọn họ không cho anh đi vào, chỉ có thể đứng nhìn em cách một cánh cửa sổ... Anh liền nghĩ, nếu em lại vứt bỏ anh, anh sẽ không đợi nữa."

Carlos hoảng sợ: "Anh muốn làm gì?"

Ardo đột ngột mỉm cười, màu xám trong đôi mắt lại giống như có tĩnh mịch chợt lóe qua.

"..." Carlos nhất thời mềm lòng, "Được rồi, anh vừa nói chúng ta đi đâu?"

Ngay sau đó Ivan thở hổn hển đi tới gõ cửa sổ: "Carl Carl, tôi có vài lời muốn nói với cậu!"

Carlos kéo cửa sổ xuống: "Làm sao vậy?"

"Cậu ra đây đi, tôi muốn đơn độc nói chuyện với cậu." Vẻ mặt của Ivan cực kỳ trịnh trọng, nếu không phải quen biết cậu, carlos còn tưởng cậu muốn tìm mình đấu tay đôi.

Cậu và Ivan xuống xe, đi đến một bên, Ardo thấy Ivan vẫn luôn cúi đầu, giống như sám hối mà nhanh chóng nói một tràn dài, Carlos càng nghe càng mê mang.

Cuối cùng đầu Ivan càng ngày càng thấp, gần như muốn đυ.ng trên mặt đất, mặt đỏ như quả cà chua chính, rốt cuộc sau khi nghẹn một hồi, mới nói một câu gì đó, biểu cảm của Carlos trở nên vô cùng cổ quái.

Sau đó cậu không nói hai lời, xoay người đi về phía xe, Ivan đi theo cậu như cái đuôi nhỏ.

"Mơ đi, tôi sẽ không đồng ý!" Khi Carlos đóng cửa vào trong xe dường như muốn quăng luôn cánh cử, Ardo nghe thấy cậu giận không kiềm chế mà nói.

Ivan đáng thương níu lấy cửa xe: "Tôi còn tưởng rằng chúng ta là bạn..."

"Nếu chúng ta không phải, cậu sớm đã bị đánh." Carlos nheo mắt, đằng đằng sát khí.

Ivan tiếp tục đáng thương ôm cửa xe.

"Lái xe." Carlos lạnh nhạt nói, hai tay khoanh trước ngực.

Người lái xe quay lại nhìn cậu, Ivan hét lên: "Ôi không không! Carl, cậu đợi đã! Tôi nghiêm túc, rất nghiêm túc!"

Carlos mắt điếc tai ngơ.

"Đây là mối tình đầu của tôi!" Ivan nói lớn.

Cái gì? Tai Ardo hơi giật giật, mang theo chút địch ý ngẩng đầu lên.

Carlos không nhịn nổi nữa mắng Ivan: "Cậu thích anh ấy sao lại đến tìm tôi thổ lộ? Cậu có cái tật xấu quái quỷ gì thế?"

Ivan thì thầm nói: "Cậu... cậu... cậu là trưởng bối..."

"Tôi không ép duyên, cảm ơn." Carlos cười lạnh một tiếng, cậu lớn đến chừng này, chưa từng gặp ai có phương thức thổ lộ kì lạ như thế, cậu bắt bẻ liếc nhìn Ivan, "Mặt khác hiện tại tôi thấy cậu phi thường, vô cùng, đặc biệt không vừa mắt, Grado tiên sinh, loại người đến thổ lộ cũng không dám như cậu không xứng với anh ấy."

Ivan hít một hơi thật sâu, biến thành một củ cà rốt bơm hơi.

Carlos gắt gỏng nói với người lái xe: "Lái xe, chẳng lẽ anh muốn khám phá xem một người bị đánh rốt cuộc trông như thế nào hả?"

Ivan bám cửa sổ chạy theo xe vài bước, lớn tiếng nói: "Nhưng tôi sẽ mạnh hơn!"

Manh hơn thật sự đi rồi lấy bản lĩnh đó gào với tôi! Carlos khó chịu nghĩ, sau đó cậu quyết đoán vươn tay ra khỏi cửa sổ, giơ ngón giữa với Ivan kiên định đứng tại chỗ.

Ivan Grado tiên sinh đáng thương, tương lai còn nhiều chông gai, xin hãy cố gắng lên.