Chương 19: Thật Nổi Giận, Thật Không Được Tự Nhiên

Chương 19

Tô Tích Nhan cũng đang nhìn Hà Tĩnh Mạc, sắc mặt không được tốt lắm, hứ một tiếng ngữ khí khinh bỉ đến cực đại. “Thích loại người thành thục ổn trọng? Chỉ có người ngây thơ mới nghĩ như vậy đi!”

“Cũng không thể nói ngây thơ, em gái của chị a, từ nhỏ đã thích mẫu người như vậy, nói cái gì muốn được người ta bảo vệ.” Hà Nhiễm Nhiễm hiển nhiên không nghe ra mùi ghen tuông trong lời nói của Tô Tích Nhan, cười tủm tỉm nhìn cô giải thích, Hà Tĩnh Mạc khóe môi cong lên, tự nhiên theo đó mà gật đầu.

Gật đầu? Nàng như vậy còn gật đầu?! Tô Tích Nhan trong mắt cơ hồ bốc hỏa, lại lấy một ly nước lạnh, nuốt một ngụm lớn.

“Cậu ấy mà nhu nhược sao? Cao lớn thô kệch lại còn là tuyển thủ TaeKwonDo tiêu chuẩn, một cái tát lên đầu cũng khiến người ta hoa mắt mà bảo nhu nhược ?”

“Em, sao em biết? Em bị đánh rồi hả?” Tô Nam thật lòng nói, Tô Tích Nhan khó ở trong người, trừng mắt nhìn anh trai.

“Em sao tự nhiên lại nổi nóng?”

“Được rồi.”

Hà Nhiễm Nhiễm nói một lời can ngăn hai người, “Đừng có nói lan man, nói chuyện chính a. Chị tính là, trạch nhật bất như tràng nhật*, ngày mai sẽ sắp xếp cho Tĩnh Mạc gặp Ngụy Ninh, thấy thế nào?”

*Trạch nhật bất như tràng nhật: “trạch nhật” tức là tùy ý, thuận theo ý trời, “tràng nhật” nghĩa là liều lĩnh, đâm đầu vào một chuyện gì đó. Ý câu này bảo thay vì chờ mọi chuyện thuận theo ý trời không bằng thử liều lĩnh một phen.

Hà Nhiễm Nhiễm vừa nói xong ra ngoài lấy di động gọi cho Ngụy Ninh, Hà Tĩnh Mạc còn chưa nói gì, Tô Tích Nhan trước nhăn mi lại, không kiên nhẫn nói: “Như thế nào mà lại tự quyết, làm như gả đi ngay không bằng. Con gái phải biết cái gì là rụt rè chứ?”

“Hải, không phải bên nam người ta bộn bề công việc sao? Hơn nữa cũng đã có tuổi, gia đình cũng đang thúc giục. Rụt rè có ích lợi gì, chẳng lẽ rụt rè như em để đến bây giờ cả bạn trai cũng không có.” Tô Nam cười ha hả nói, Tô Tích Nhan trong lòng phiền não thực không muốn cùng hắn đấu võ mồm, “Có tuổi? Vậy là một ông chú? Hai người đói bụng quá nên muốn ăn đại? Lại đi giới thiệu một ông chú cho Tĩnh Mạc? Cậu ấy tuy không tuyệt vời bằng tôi, nhưng cũng phải xứng đáng hứa hẹn với người đồng thanh đồng lứa*.”

*Đồng thanh đồng lứa: độ tuổi gần ngang nhau.

“Em không sao chứ?” Tô Nam kỳ quái nhìn muội muội, “Không phải nói Ngụy Ninh là bạn học của Nhiễm Nhiễm hay sao? Chưa đến 30 sao lại gọi là ông chú?”

“Ha ha, chị thấy Tích Nhan vì chị giới thiệu cho Tĩnh Mạc nên đỏ mắt ghen tỵ đi.” Hà Nhiễm Nhiễm ở một bên cười vui vẻ, Tô Tích Nhan hít sâu một hơi, nhìn về phía Hà Tĩnh Mạc,“Cố lên a, mấy chị, ngày mai tranh thủ đem đại thúc* khiên về nhà.”

*Tích Nhan nói năng kiểu châm chọc nên mình để nguyên ở một số câu là đại thúc (thay vì dịch sang là ông chú) cho đúng biểu tình của em nó.

Hà Tĩnh Mạc nhìn nàng, trong mắt mỉm cười, không nói chuyện. Tô Tích Nhan xem nàng còn có thể cười được, trong lòng lại chui ra một cỗ hỏa*, Tô Tích Nhan tiếp tục uống nước, ngửa đầu, nuốt nước đi xuống.

*Tức giận, nóng trong người.

“Nóng!!!”

Tâm trạng kém làm cho thần trí không tỉnh táo, Tô Tích Nhan cầm ly nước nóng trực tiếp uống xuống, bị nóng đến nước mắt đều chảy ra, Hà Tĩnh Mạc không còn cười, bước đến bên người Tô Tích Nhan, một phen kéo lấy cô, đồng tử nhìn chằm chằm cô, lớn tiếng hỏi: “Làm sao vậy ?!”

“Nóng chết tôi ……” Miệng Tô Tích Nhan đỏ bừng lên, ủy khuất nhìn Hà Tĩnh Mạc, ngay cả uống nước mà cũng bị nóng, hôm nay trở về nhà thật không hay ho gì. Hà Tĩnh Mạc tinh tế nhìn chằm chằm miệng của cô, xác định không có sao, nàng thở dài, “Vào phòng đi, để tôi chườm lạnh cho cậu một chút.”

“Ân.” Ngoan ngoãn đáp , Tô Tích Nhan như điên để tay Hà Tĩnh Mạc đặt lên tay mình, để nàng dắt mình vào phòng ngủ. Trong quá trình này, ở một bên đồng dạng lo lắng Tô Nam cùng Hà Nhiễm Nhiễm hai người hoàn toàn bị xem nhẹ, thẳng đến phòng khách chỉ còn lại hai người, Tô Nam thế này mới chậm rãi mở miệng.

“Vợ, vợ ơi –”

“Ân?” Hà Nhiễm Nhiễm cũng có chút không yên lòng đáp, Tô Nam nuốt nước miếng vào miệng, quay đầu nhìn nàng, “Hai em không phải không hợp nhau sao.”

“Đúng vậy, vừa rồi chúng ta không nhìn lầm đâu, tay cầm tay đi.” Hà Nhiễm Nhiễm cũng cảm giác chính mình như từ trong mộng đi ra, tuy rằng hồi đại học Tĩnh Mạc và Tích Nhan ở chung vô cùng hòa hợp, nhưng bởi vì tính tình khác nhau, hai người cơ hồ mỗi ngày đều gây gỗ, không giống như hiện tại, tay nhỏ nắm lấy nhau.

“Ha ha, xem ra hai ta nên ra ngoài thường xuyên để cho hai em có thời gian bồi dưỡng cảm tình.”

Tô Nam cười kề sát vào Hà Nhiễm Nhiễm, Hà Nhiễm Nhiễm vỗ bờ vai của hắn một chút, có chút thẹn thùng, theo sau, hai vợ chồng vô tâm vô phế* liền ôm nhau vào phòng.

*vô tâm vô phế: không tim không phổi = vô tâm vô tình ~ chỗ này ý nói vợ chồng này không buồn quan tâm hai trẻ như thế nào đó ~

Bên trong phòng ngủ, Tô Tích Nhan quyệt miệng để cho Hà Tĩnh Mạc lấy khối đá chườm lạnh lên môi cô, vẻ mặt không vui. Hà Tĩnh Mạc nửa quỳ ở bên giường, cầm trong tay đá, thật cẩn thận chườm lên môi, nhìn đôi môi mỏng bị phỏng đến nổi bọt nước, đau lòng vô cùng nhịn không được oán giận, “Cậu lớn đến như vậy, mà tay chân vẫn hậu đậu.”

“Cưới đại cũng không nên đi tìm ông chú a.” Tô Tích Nhan đánh trả Hà Tĩnh Mạc, Hà Tĩnh Mạc xem thường, không để ý cô, tiếp tục chườm lạnh.

“Thiết, chột dạ đi.” Tô Tích Nhan nhất quyết không tha, miệng sắp biến thành cục giò hun khói còn không chịu bỏ qua.

“Tĩnh Mạc, tôi biết cậu đã trưởng thành, vô luận là phương diện tâm lý hay sinh lý cũng cần kiếm cho mình một người, nhưng cho dù như thế nào, cậu cũng phải tìm loại người tốt chút đi, loại đại thúc gặp cũng chưa gặp qua này, cậu đừng lãng phí thời gian.” Tô Tích Nhan hảo tâm khuyên bảo Hà Tĩnh Mạc, Hà Tĩnh Mạc nhíu mày, mắt liếc cô một cái, kiên nhẫn giải thích: “Trước đây chị tôi đã từng nhắc đến Ngụy Ninh.”

“Nga.” Tô Tích Nhan cảm thấy đau ở trong lòng, bĩu môi nói:“Nhắc qua một lần liền ăn sâu vào trong não cậu sao. Này không phải ứng với một câu ca sao, đơn giản là ở trong đám người nhìn, liếc mắt một cái cũng không thể quên dung nhan dáng điệu của người.” Tô Tích Nhan nói xong liền xướng* lên, bởi vì miệng bị bỏng, ca từ xướng mơ hồ không rõ, giọng ngang ngang đều đều, nghe như là vịt chết kêu. Hà Tĩnh Mạc nghe xong nhíu mày, cũng như cũ không có cản trở, mặc nàng tự do phát huy, thậm chí Tô Tích Nhan xướng đến phút cuối, Hà Tĩnh Mạc thích thú cười lớn thành tiếng.

*xướng: hát, ngân nga

Nguyên bản tưởng chèn ép được Hà Tĩnh Mạc, Tô Tích Nhan thấy người ta thiên quân vạn mã đại đao bổ tới mình bộ dáng cười ha hả*, lòng như bị đè nén, liền đẩy tay Hà Tĩnh Mạc, không cho nàng chạm.

*Ý nói khí thế áp bức của Tĩnh Mạc ~

“Không dám làm người nhọc công, ngày mai phải đi xem mắt, người còn không chạy nhanh đi dưỡng dung nhan nghỉ ngơi một chút, để thân như nước trong veo* đi gặp ông chú hèn mọn kia.”

*Thân như nước trong vong: Tinh khiết, sạch sẽ, hoàn mỹ.

Ngụy Ninh vô tội, mặt một lần cũng chưa gặp qua lại bị gọi là ông chú, lại còn bị nói “Hèn mọn”. Trên đầu như đang đội mũ to*, Hà Tĩnh Mạc xem bộ dáng Tô Tích nằm oằn trên giường không được tự nhiên, lặng lẽ mỉm cười, cầm cục đá, đứng dậy đi rửa mặt.

*đầu đội mũ to: ý ám chỉ nɠɵạı ŧìиɧ, nặng đầu.

Nguyên bản nghĩ đến kiêu ngạo như vậy có thể đổi lấy sự đối đãi ôn nhu của Hà Tĩnh Mạc, Tô Tích Nhan nằm ở trên giường buồn bực, càng nghĩ càng khổ sở. Tĩnh Mạc thích loại người ôn nhu, săn sóc, thành thục? Cô không ôn nhu, không săn sóc, cũng không thành thục, Ngụy Ninh kia có gì tốt, đã bao nhiêu tuổi còn chưa có vợ, nam nhân như vậy có gì để yêu?

Trong lúc Tô Tích Nhan trằn trọc tức tối xoay người qua xoay người lại, Hà Tĩnh Mạc một thân thơm ngát, thật nghe theo lời Tô Tích Nhan, đắp mặt nạ dưỡng nằm bên cạnh Tô Tích Nhan.

Tô Tích Nhan bị bộ dạng đắp mặt nạ dưỡng của Hà Tĩnh Mạc dọa đến phát run, “Cậu làm gì?”

“Nghe lời cậu đắp mặt nạ dưỡng a.” Hà Tĩnh Mạc nhắm mắt lại trả lời, tay ở trên mặt Tô Tích Nhan nhẹ nhàng vuốt ve, Tô Tích Nhan xem bộ dạng thích ý của nàng, cắn môi, hung tợn hỏi: “Cậu làm sao mới chịu nghe lời?”

“Nếu là đề nghị tốt thì sẽ nghe.” Hà Tĩnh Mạc hôm nay bình tĩnh đến ngạc nhiên, đối với Tô Tích Nhan lần nữa khıêυ khí©h tỏ ra nghe không hiểu, vẫn duy trì tâm trạng vui vẻ.

Xem nàng như vậy, Tô Tích Nhan tức giận không thể tiêu tan, cô cắn răng một cái duỗi chân ra, bắt đầu đá chăn, Hà Tĩnh Mạc thoải mái nằm cạnh cô, mặc cậu làm trò núi đao biển lửa*, tôi cứ đắp mặt nạ dưỡng.

*Ý nói làm trò quằn quại các kiểu.

Tô Tích Nhan đợi nửa ngày, thân mình đầy mồ hôi thở hổn hễn chậm rãi lấy đi mặt nạ dưỡng của Hà Tĩnh Mạc, nhìn trán nàng tóc dài phân tán hòa với khuôn mặt thanh tú, trong lòng có chút khó chịu.

“Uy, cậu thực muốn đi?”

“Bằng không thì sao?” Hà Tĩnh Mạc quay đầu nhìn cô, vừa ý không thèm để ý bộ dáng. Tô Tích Nhan bĩu môi, “Mình cảm thấy tính tình của cậu như con trai, không thích hợp tìm một người lớn tuổi hơn?”

“Tại sao?”

“Lớn hơn cậu nếu nói cậu có chịu nghe không, mỗi ngày ong ong, không cho làm này không cho làm kia, đúng rồi, cậu cũng có xem qua Tây Du Ký, trong phim có Đường Tăng, hắn –”

“Tôi thấy cậu mới chính là Đường Tăng đó!” Hà Tĩnh Mạc không thể nhịn được Tô Tích Nhan cứ nói đâu đâu, Tô Tích Nhan hừ một tiếng, “Như thế nào, tôi nói cái gì cậu liền ghét bỏ cái đó, tôi nói với cậu, loại đàn ông này đã bao nhiêu tuổi còn muốn yêu như vậy, đông nói một câu, tây nói một câu.*”

*ý ám chỉ việc nhờ giới thiệu, mai mối.

“A, tôi thích người nói chuyện ôn nhu.”

“Nam nhân lớn tuổi thì có chuyện gì để tán gẫu?”

“A, tôi thích người nặng chủ nghĩa phong kiến.”

“…… Thật không.” Cái này, Tô Tích Nhan không đáp, cúi đầu cắn môi, đầu lật lại quá khứ, trong một khắc, nghĩ đến lời nói của Hà Tĩnh Mạc, cảm xúc thống khổ bị đè nén trong lòng từng đợt nẩy lên, khiến cô ủy khuất không thôi, khiến cô muốn rơi nước mắt. Trong đầu Tô Tích Nhan nghiễm nhiên tự biên tự chế ra hình ảnh tốt đẹp của cặp đôi này, Hà Tĩnh Mạc cùng một người đàn ông tuổi trung niên tay trong tay mặc áo cưới mỉm cười nhìn nhau, biểu tình hạnh phúc không cần nói cũng biết. Nghĩ như vậy, hô hấp của Tô Tích Nhan có chút trầm trọng, ánh mắt cũng có chút chút ướt, lòng tràn đầy chua xót mãnh liệt mà đến. Đúng lúc này, cơ thể ấm áp kia dán sát vào người cô, hai cánh tay quen thuộc quấn quanh cơ thể cô, Hà Tĩnh Mạc nhẹ nhàng ôm lấy Tô Tích Nhan. Hơi hơi nhắm mắt lại, Tô Tích Nhan ngửi được mùi hương quen thuộc, cắn môi, đáng thương hề hề từ trong lòng nói ra, “Tĩnh Mạc, có thể không đi gặp vị Đường Tăng lớn tuổi kia được không.”

“Vì cái gì?” Hà Tĩnh Mạc nhìn nàng, hai mắt long lanh. Tô Tích Nhan nghĩ nghĩ, bĩu môi, “Rất già, khó coi, không xứng với cậu.”