Chương 1Phấn đấu ba năm, cuối cùng Tô Nam cũng có thể cưới Hà Nhiễm Nhiễm làm vợ. Thời khắc tiếp nhận giấy hôn thú, bởi vì hưng phấn mà tay anh ta run rẩy không ngừng, Hà Nhiễm Nhiễm nhìn thấy hắn như vậy, che miệng cười cười.
Đương nhiên kết hôn ngoại trừ là việc cấp phép chứng nhận cho 2 người được ở bên nhau, còn có một hoạt động trọng yếu hơn một chút.
Hoạt động này… chính là tuần trăng mật…
Nghĩ đến đây, Tô Nam khẽ run, làn da lúa mạch cũng ửng hồng, đỏ lên như ráng chiều vậy, nhưng mới được vài giây lại bị thay thế bằng vẻ mặt ưu sầu. Đúng vậy, tuy đây là chuyện tốt mà mỗi người đàn ông nghe xong đều hận không thể mặc váy nhảy vài điệu cho hả hê, nhưng Tô Nam lại bị chuyện trong lòng lấp mất sự hưng phấn. Hà Nhiễm Nhiễm biết anh ta đang suy nghĩ điều gì, khẽ cười an ủi: “Lo cho Tích Nhan à?”
Được Hà Nhiễm Nhiễm quan tâm làm cho lòng Tô Nam rất ấm áp, gật gật đầu nói: “Uh, là anh chiều hư nó, anh kết hôn, sợ nó chịu không nổi.”
“Cho dù là anh em ruột nhưng làm gì có ai ngang ngược đến mức không cho kết hôn đâu?” Tuy rằng Hà Nhiễm Nhiễm ngoài miệng khuyên bảo Tô Nam, nhưng nghĩ đến dáng vẻ nhõng nhẽo của Tô Tích Nhan, trong lòng không khỏi ớn lạnh. Hiển nhiên Tô Nam cũng cảm giác được cổ hàn khí kia, miễn cưỡng cười cười, lắc đầu: “Không lẽ em còn không biết tính tình bướng bỉnh của nó.”
Cha mẹ mất sớm, ngoài tài sản để lại cho hai anh em số khổ thì suốt bao nhiêu năm, Tô Nam phải vừa làm cha vừa làm mẹ để nuôi lớn em gái. Chỉ cần Tô Tích Nhan muốn, cho dù là mặt trăng Tô Nam cũng mò xuống cho cô. May mắn Tô Tích Nhan cũng không làm cho anh ta thất vọng, bề ngoài trổ mã xinh đẹp không nói, ngay cả tính cách cũng bởi vì tuổi nhỏ gặp khó khăn mà càng thêm kiên cường. Tô Nam luôn rất vừa lòng về điều này, con gái thì sao, kiên cường như vậy tất nhiên có thể từ nay về sau tự bảo vệ bản thân mình thật tốt… Nhưng Tô Nam không ngờ Tô Tích Nhan còn kiên cường mạnh mẽ hơn cả trong tưởng tượng của anh ta, lúc cha mẹ để lại cho họ công ty quảng cáo Tô thị, vốn Tô Nam không hề nghĩ mình có thể làm được gì nhiều hơn, chỉ cần duy trì được nguyên trạng thì đã a di đà phật rồi. Ai ngờ sau khi Tô Tích Nhan tốt nghiệp đại học thật sự bắt tay vào làm, bắt đầu lèo lái Tô thị từ lúc Tô Nam mệt mỏi bỏ của chạy lấy người, cho đến bây giờ đã trở thành một trong những doanh nghiệp cỡ lớn có vài trăm nhân công, khó khăn bên trong như thế nào, sợ là chỉ có một mình Tô Tích Nhan hiểu được.
Suốt bảy năm, Tô Nam hoàn toàn đảm đương chức vụ bà nội trợ trong nhà, hiện giờ anh ta kết hôn, tất nhiên phải có không gian dành cho hai vợ chồng, phải để lại Tô Tích Nhan một mình một nhà, nghĩ như vậy, ánh mắt Tô Nam càng tỏ ra ảm đạm, kết hôn vui sướиɠ thế nào cứ thế mà trôi mất.
“Được rồi, đừng nghĩ ngợi nữa.” Hà Nhiễm Nhiễm cầm tay Tô Nam, mỉm cười nhìn anh ta, “chỉ là cô nhóc tính tình thích nhốn nháo thôi, có lẽ nóng nảy một chút rồi cũng thôi.”
Nóng nảy một chút rồi cũng thôi….Tất nhiên Hà Nhiễm Nhiễm và Tô Nam quá xem nhẹ trình độ “quấn” anh trai của Tô Tích Nhan.
Đối với Tô Tích Nhan mà nói, anh trai chính là thân nhân duy nhất trên thế giới này, là thần bảo hộ từ nhỏ đến lớn của mình, nên việc Tô Nam kết hôn không khác gì sấm sét giữa trời quang, trực tiếp đánh trúng đầu cô.
“Ai cho phép anh kết hôn!?”
Giọng nữ cao rát cổ theo đúng tiêu chuẩn vang vọng cả phòng khách, hai tay Tô Tích Nhan chống nạnh, khuôn mặt luôn tươi cười bởi vì tức giận mà đỏ bừng, ngực đánh trống phập phồng, đạn trong mắt bắn ra tứ phía, đúng là hình mẫu sinh động cho Dạ Xoa thời hiện đại.
Tô Nam cúi đầu, giống như đã làm chuyện gì bại hoại nên không dám ngẩng lên nhìn em gái, Hà Nhiễm Nhiễm nhìn thấy bộ dạng uất ức của anh ta chỉ biết thở dài, xem ra nàng lại phải ra tay.
“Tích Nhan, em không thể trói anh em theo em cả đời được.”
“Ai nói tôi muốn đem theo anh hai cả đời?! Tôi chỉ hy vọng anh ấy có thể nhìn rõ sự thật, con gái xinh đẹp chẳng có gì tốt lành cả!”.
Tô Tích Nham lập tức rút ra ánh mắt oán hận từ trên người Tô Nam rồi bắn sang cho Hà Nhiễm Nhiễm, mà Hà Nhiễm Nhiễm vẫn tươi cười không giảm, híp mắt nhìn Tô Tích Nhan.
“Ồ, có thể xem như em đang khen ngợi tôi không? Con gái xinh đẹp không có gì tốt, cái cớ này mà cũng lấy ra được?”
Đối với Tô Tích Nhan, Hà Nhiễm Nhiễm vừa thương lại vừa ghét. Từ lúc cô học đại học thì bắt đầu quen biết Tô Nam, nếu không phải bảy năm nay Tô Tích Nhan cố tình khuấy động, có lẽ Tô Nam và cô đã có con rồi cũng nên. Nói nàng không hiểu chuyện, nhưng nếu không có Tô Tích Nhan, có lẽ Tô thị mấy năm gần đây cũng không thuận lợi như vậy, một cô gái yếu đuối phải chống đỡ cho một doanh nghiệp lớn, về điểm ấy trong lòng cô và Tô Nam đều rất quý, cũng có thể coi là nàng đã vực dậy Tô thị, nhưng cũng không phải vì thế mà nàng có quyền trói buộc Tô Nam cả đời theo nàng, chẳng lẽ ngay cả kết hôn cũng không được?
“Chị bớt diễn trò với tôi đi.” Tô Tích Nhan nhíu mày, buồn bực nhìn Hà Nhiễm Nhiễm, “Tôi chỉ biết, đối với người thật thà như anh hai, nhất định không có chuyện không thèm nói với tôi tiếng nào đã đem người khác về nhà, chắc chắn đã bị chị, hồ ly tinh này mê hoặc.”
Đây không phải là lần đầu tiên Hà Nhiễm Nhiễm được thưởng thức công phu nói lời ác độc của Tô Tích Nhan, mặc dù là vậy, cô vẫn tức giận đến xì khói.
Trong chớp mắt, hai người lập tức giương cung múa kiếm hầm hè lẫn nhau, làm cho bạn Tô Nam vốn ở một bên giả vờ nhu nhược không thể không khởi động sóng lưng, đi ra chủ trì công đạo, “Tích Nhan, sao em lại nói chuyện với chị dâu như thế? Nếu cô ấy là hồ ly tinh thì anh thành cái gì?”
Tô Tích Nhan lạnh lùng nhìn Tô Nam, không tình cảm gì nói: “Em chỉ biết, con trai gả đi như bát nước hắt ra ngoài, bây giờ anh bắt đầu nói tốt cho người ngoài đúng không?”
“Cô ấy là chị dâu của em!” Tô Nam trợn tròn mắt, tuy anh ta bình thường nuông chiều Tô Tích Nhan, nhưng thời khắc này nhất định phải tỏ ra khí phách nam tử hán đại trượng phu chủ trì đại cục.
Tô Tích Nhan khẽ nheo mắt, lời nói ra vẫn lạnh như băng, “Chị dâu? Bộ ngủ chung giường, đưa ra tờ hôn thú rách nát kia là có thể trở thành chị dâu sao? Còn em gái thì sao? Cả đời anh có mấy người em gái, nói nghe xem?”
Cơ hồ ngay lúc Hà Nhiễm Nhiễm tức đến mức tắt thở thì thì cửa bị đẩy ra, ba người đồng loạt quay đầu nhìn, thiếu chút nữa Hà Nhiễm Nhiễm đã ứa ra nước mắt, rốt cuộc “phe” của mình đã đến.
“Em gái!”
“Ân.”
Vừa đáp lời, cô gái từ ngoài cửa chậm rãi bước vào phòng. Tóc đen dài phủ ở bờ vai, nổi lên trên làn da trắng như tuyết, toàn thân nàng trang phục trang nhã, cả người từ trong ra ngoài toát ra cảm giác xa cách. Nàng không lộ vẻ gì, chỉ là nhàn nhạt nhìn lướt qua Tô Tích Nhan đang hùng hổ doạ người, rồi đi đến bên cạnh Hà Nhiễm Nhiễm.
“Tĩnh Mạc, sao em lại đến đây?” Tô Nam ở một bên mồ hôi lạnh chảy đầy đầu, sao lại đến thêm một người nữa, đây là tình huống gì vậy, chiến tranh gia đình sao?
Hà Tĩnh Mạc liếc mắt nhìn anh ta, mặt không thay đổi nói: “Tôi không đến thì chị ấy làm sao bước vào hàng ngũ loài người.”
Chỉ một câu đã làm cho Tô Nam mắc nghẹn gần chết, chỉ biết thở dài.
“Cô tưởng cô đến đây thì tôi sẽ lùi bước sao?” Tô Tích Nhan không phải là Tô Nam, muốn khi dễ thì khi dễ, cô khıêυ khí©h nhìn Hà Tĩnh Mạc, sao nào, chỉ một tiểu nha đầu mà muốn áp đảo cô sao?
Hà Tĩnh Mạc lẳng lặng nhìn Tô Tích Nhan, thở dài, “Cô ầm ĩ đủ chưa?”
“Còn chưa tới lượt cô dạy tôi?” Tô Tích Nhan khẽ nheo mắt, bây giờ tới phiên nàng muốn lấy tư cách thông gia giáo huấn người khác sao?
Hà Tĩnh Mạc không để ý đến lời Tô Tích Nhan khıêυ khí©h, cô lắc lắc đầu, nhìn chằm chằm Tô Tích Nhan từ trên xuống dưới, từ trái qua phải, nửa ngày sau mới cười nhẹ nhàng nói, “Giám đốc Tô, nhìn cô như vậy, chẳng lẽ là loại cả ngày quấn quýt lấy anh trai đòi uống sữa? Nữ nhân xinh đẹp đều là hồ ly tinh? Ồ, vậy không biết sao mà tối hôm qua tôi bắt gặp cô ở dưới lầu vừa cười tươi như hoa vừa sờ mông hồ ly tinh nào đấy?”
….
Tô Nam hít một hơi khí lạnh, khϊếp sợ nhìn Hà Tĩnh Mạc.
Hà Nhiễm Nhiễm ở một bên cũng không còn bộ dáng bi tráng lúc nãy, mắt mở to, miệng trương tròn, não bộ vì tin tức đặc sắc này làm cho nở đầy hoa.