Chương 73: Lại Một Năm Nữa (7)

Tháng Mười lại tới.

Giữa tháng Mười, lần thứ hai Tô Thâm Tuyết đến gõ cửa nhà Lục Kiêu Dương, vẫn tranh thủ lúc đi dự sự kiện.

Tính chất của sự kiện lần này là nhằm thúc đẩy phong trào xanh cho tất cả mọi người. Tháng trước, Goran đã trở thành quốc gia đầu tiên trên thế giới có ngân hàng khí carbonic (CO2).

Ngân hàng khí carbonic nhằm thống kê mức tiêu thụ điện, khí thải xe hơi, v.v, và lưu các số liệu tồn dư vào trang web. Sau đó, ngân hàng khí carbonic sử dụng trí tuệ nhân tạo để tính toán lượng cây xanh cần trồng để cân bằng lượng khí thải.

Với vai trò là Thống đốc Ngân hàng khí carbonic, Nữ hoàng đã tự mình làm gương, đi đến khu vực được chỉ định để trồng cây.

Cô phải mất một ngày trời để hoàn thành việc trồng mười sáu cây xanh.

Tranh thủ lúc nghỉ trưa, Tô Thâm Tuyết bảo Hà Tinh Tinh lái xe đưa cô đến chỗ ở của Lục Kiêu Dương. Cô vẫn luôn nhớ đến phòng tranh của Lục Kiêu Dương.

Lần này cô đã làm theo yêu cầu của Lục Kiêu Dương, gọi điện thông báo cho anh trước khi đến.

Lục Kiêu Dương ra mở cửa, chàng trai trẻ đến từ Missisippi xuất hiện, đầu tóc gọn gàng, quần áo sạch sẽ.

Tô Thâm Tuyết ngỏ ý muốn được tham quan phòng tranh của Lục Kiêu Dương.

Một số bức tranh sơn dầu trong phòng tranh được phủ vải. Lục Kiêu Dương nói rằng tranh vẽ là kế sinh nhai của anh. Một bức tranh khỏa thân có thể mang lại cho anh một khoản thu nhập từ tám trăm đến một ngàn đô la Mỹ.

Tiền bán tranh cộng thêm tiền típ, trung bình ba ngày bán được một bức tranh, Lục Kiêu Dương kiếm được bộn tiền.

Đa số những người tìm đến Lục Kiêu Dương để vẽ tranh khỏa thân là các cô gái. Cô nàng nóng bỏng hôm trước chỉ là một trong số những khách hàng đó.

Không thể trở thành người mẫu khỏa thân thật thì có thể giả vờ. Người mẫu Tô Thâm Tuyết đứng bất động một lúc.

Vừa quay đầu lại, cô đã thấy Lục Kiêu Dương đang cầm cọ vẽ huơ lên giữa không trung.

Cô hỏi anh đang làm gì, Lục Kiêu Dương trả lời rất thẳng thắn, "Tôi đang phác họa đường cong của Nữ hoàng." Ngừng một chút, anh hạ giọng thì thầm, "Nữ hoàng bệ hạ có dáng người mà mọi đàn ông đều mơ ước."

Da mặt của chàng trai trẻ đến từ Missisippi dày thật đấy. Nếu để đội cận vệ Hoàng gia nghe thấy những lời này, chắc chắn anh sẽ phải ở lại Goran trong ba năm.

Cửa sổ hướng ra mặt đường cũng được đóng kín như rèm cửa. Ghế sofa và bàn trà sạch sẽ gọn gàng, thậm chí trên bàn còn đặt vài món điểm tâm, bên cạnh những món điểm tâm mấy cây xanh.

Tô Thâm Tuyết nhìn đồng hồ chằm chằm. Khi kim giờ chỉ đến vị trí chính giữa, cô liền mỉm cười. Lần trước Lục Kiêu Dương cũng chuẩn bị ăn trưa tầm giờ này.

Thấy Lục Kiêu Dương đủng đỉnh như không, cô sốt ruột, đưa tay huơ huơ trước mặt Lục Kiêu Dương.

Nét mặt Lục Kiêu Dương có vẻ như thắc mắc lắm.

Cô xị mặt gợi ý: "Cậu nên chuẩn bị mỳ cà chua cho Nữ hoàng bệ hạ."

Ngoài phòng tranh ra, đây là lý do thứ hai để Tô Thâm Tuyết đến đây. Cô rất thích mỳ cà chua ở chỗ Lục Kiêu Dương.

Nhưng thật đáng tiếc, thùng mỳ cà chua đã hết mất rồi.

Song vẫn còn mỳ vị tiêu và cá mòi.

Do đó, cuốn hồi ký của chàng trai trẻ đến từ Missisippi có thêm một đoạn: Thời còn trẻ, tôi rất vinh hạnh khi được chia sẻ cá mòi đóng hộp với Nữ hoàng, chúng tôi đã tranh nhau con cá mòi cuối cùng. Nhưng cuối cùng chẳng ai ăn được con cá đó, bởi vì nó đã bị rơi xuống đất. Vì chuyện đó, Nữ hoàng đã đá vào chân tôi một cú.

Hồi ký đã hết.

Lục Kiêu Dương dịu dàng nhìn cô.

Có lẽ, trong khoảnh khắc đó, cô đừng nên xuất hiện trước mặt Lục Kiêu Dương nữa.

Nhưng mà, đã đến lúc nói lời tạm biệt.

Lục Kiêu Dương nói với cô, lần sau sẽ chuẩn bị cho Nữ hoàng thùng mỳ hải sản cùng mực đóng hộp.

Cô hỏi anh có ngon không?

"Ngon siêu cấp luôn." Lục Kiêu Dương cười đáp.

Lúc đi xuống cầu thang, Tô Thâm Tuyết đã nghĩ đến hương vị của món mỳ hải sản và mực đóng hộp.

Lần tiếp theo Tô Thâm Tuyết gặp Lục Kiêu Dương là vào cuối tháng Mười.

Lần này, đến lượt Tô Thâm Tuyết ghi vào hồi ký: Năm hai mươi tám tuổi, tôi gặp phải một tình cảnh vô cùng xấu hổ. Tôi trốn trong phòng tranh của chàng trai trẻ đến từ Missisppi tròn năm mươi phút. Nguyên nhân là thế này, trong lúc tôi đang tham quan phòng tranh thì ông chủ phòng tranh của chàng trai trẻ đột ngột đến. Tôi sợ chết khϊếp, vội nấp dưới một tấm vải phủ tranh, trốn ở đó tận năm mươi phút. Ông chủ phòng tranh kia lại còn rất hay chuyện, kể về vợ mình tận hai mươi phút, rồi lại mất thêm ba mươi phút nữa để nói về tình nhân của mình.

Tháng Mười một đã tới.

Ngày đầu tiên của tháng Mười một, Tô Jenny tới tìm Tô Thâm Tuyết.

Tô Jenny không lọt vào danh sách "Mười thực tập sinh của số Một đường Jose."

Vì việc này mà Tô Jenny phải nói đi nói lại tận ba lần rằng cô ta không thể tin được, cô tả cảm thấy là do các nhân viên đã sai sót nhầm lẫn.

Vì chuyện này mà cô ta mới đến tận nơi.

Cô ta còn nói, đây là lần đầu tiên cô ta làm một việc nghiêm túc đến vậy trong suốt mười chín năm cuộc đời.

Tô Jenny không thể bị đánh trượt được, bởi vì cô ta đã chọn xong cả địa điểm tổ chức tiệc ăn mừng trúng tuyển rồi.

Vậy cho nên?

"Chị à, chị hãy giúp em gọi điện tới Văn phòng Thủ tướng Chính phủ, hỏi xem có phải bọn họ đã nhầm lẫn gì không." Tô Jenny giật giật tay áo của Tô Thâm Tuyết.

Mới sớm ngày ra đã ngước đôi mắt thâm quầng gấu trúc, gọi một tiếng "chị" ngọt ngào tình cảm như vậy, cô còn có thể làm gì được nữa?

Tô Thâm Tuyết gọi điện cho người phụ trách Văn phòng Thủ tướng.

Danh sách không có gì sai sót, thậm chí, Tô Jenny còn chỉ được hơn một trăm điểm.

Điểm đánh giá tổng kết chỉ đạt hơn một trăm điểm khiến Tô Jenny hơi bất ngờ. Cô ta cứ tưởng mình phải đạt hơn năm trăm điểm cơ.

Có lẽ cũng đúng như Tô Jenny đã nói, đây là chuyện cô ta làm một cách nghiêm túc nhất trong suốt mười chín năm qua.

Điều đáng nói là gần đây Tô Jenny đã không còn hứng thú gì với Tổng thống Goran nữa. Cô ta muốn trở thành một nhà văn, viết ra một tác phẩm vạch trần những góc khuất của bộ máy chính trị. Cô ta còn nghĩ xong tên của cuốn sách rồi. Nhưng đáng tiếc... mới bắt đầu lẫm chẫm vào con đường viết văn đã bị ngáng đường rồi.



Sau khi được Văn phòng Thủ tướng xác nhận không có nhầm lẫn gì, Tô Jenny chán nản ra về.

Sau đó, Tô Thâm Tuyết nhận được tin, sau khi về nhà, Tô Jenny ru rú trong phòng.



Ban đêm, tại Số Một đường Jose.

Trong lúc đi dạo sau bữa tối, Tô Thâm Tuyết kể cho Utah Tụng Hương nghe chuyện này.

Utah Tụng Hương hoàn toàn không biết Tô Jenny đăng ký tham gia kỳ tuyển chọn này. Anh biết rất ít về hoạt động "Thực tập sinh tại số Một đường Jose", cũng chưa từng gặp bất kỳ thực tập sinh nào tại số Một đường Jose, anh chỉ mang máng nhớ rằng hình như có một hoạt động như vậy.

Vậy phải làm sao đây? Tô Jenny thậm chí còn nghĩ đến mối quan hệ mập mờ với ngài Thủ tướng ở Văn phòng Chính phủ nữa rồi.

Nghĩ đến đây, cô hậm hực hất tay anh ra: Đều tại anh hết.

"Sao lại trách anh rồi?" Utah Tụng Hương khoanh tay trước ngực, tựa vào hiên nhà, vô cùng nhàn nhã ung dung.

Cô không thèm để ý đến anh, quay người bước tiếp.

Đi được một đoạn, không nghe thấy tiếng bước chân phía sau, cô quay đầu lại nhìn. Utah Tụng Hương vẫn giữ nguyên tư thế cũ, hoàn toàn không có ý định đuổi theo cô.

Hậm hực, cô phăm phăm quay lại, muốn trách anh tại sao lại không đuổi theo cô, nhưng lại cảm thấy mình có vẻ hơi vô lý. Nếu cứ như vậy quay lại chỗ anh thì vô cùng mất mặt, mãi một lúc lâu sau...

Vậy cô sẽ cho anh ba giây cơ hội.

Chỉ cần anh gọi cô một tiếng "Thâm Tuyết" thì cô sẽ không giận dỗi chuyện anh không đuổi theo nữa.

Ba giây trôi qua.

Anh chẳng làm gì cả.

Đột nhiên, tay cô bị kéo mạnh.

Cô theo đà kéo, nhào vào lòng anh. Lúc anh nâng cằm cô lên, cô còn ngập ngừng ra vẻ ỡm ờ.

Suốt tuần qua, cô bận sự kiện, anh cũng bận việc, nên hai người chỉ toàn liên lạc qua điện thoại. Ngày mai anh lại đi công tác. Lần này, chuyến công tác của anh kéo dài tận một tuần.

Nụ hôn chưa kéo dài được bao lâu, anh liền kéo cô rời đi.

Vốn dĩ đây là buổi đi dạo sau bữa tối, nhưng anh không bước về phía vườn hoa mà là phòng ngủ của họ. Cô khẽ nhắc nhở, "Ngài Thủ tướng ơi, nhầm hướng rồi."

"Không nhầm đâu." Anh đáp. "Đi... dạo, không phải anh đã nói sẽ đi dạo cùng em sao?" Cô nhỏ nhẹ hỏi.

"Tô Thâm Tuyết, lúc này anh không thể đi dạo cùng em được."

Anh đáp. Chỉ trong chớp mắt, họ đã đến trước thang máy. Anh ấn mở thang máy, một lần không đủ, anh ấn ba lần liên tiếp. Cô định nhắc nhở anh, Tụng Hương, đừng làm hỏng nút bấm thang máy, nhưng cổ họng cô khô khốc. Cánh cửa thang máy vừa mở ra, anh liền giật mạnh cô vào bên trong. Cô được anh bế ra khỏi thang máy, khuôn mặt ửng hồng vùi vào ngực anh.

Đêm khuya.

Tô Thâm Tuyết lại nhắc đến chuyện của Tô Jenny với Tụng Hương. Nói xong, còn thêm một câu, "Anh có thể gọi cho Văn phòng Thủ tướng, bảo... bảo họ sắp xếp một vị trí không?"

Khó khăn lắm, người đó mới chân thành gọi cô một tiếng "chị".

Utah Tụng Hương không nói gì.

Vì thế, cô chủ động hôn anh cho đến khi anh phải lật người đè lên cô. Anh đưa tay vân vê vành tai cô, khàn giọng nói: "Đây có được coi là những lời bên gối mà Phu nhân Thủ tướng thầm thì với Thủ tướng không nhỉ."

Cô cụp mắt, lí nhí đáp: "Chắc... chắc là phải."

Trời dần sáng.

Cô cài cúc áo cho anh, hành lý của anh cũng được cô sắp xếp gọn gàng. Đây là lần đầu tiên cô sắp xếp hành lý cho anh đi công tác.

Hành lý đã được người phụ trách đời sống của anh mang đi rồi.

Trong phòng ngủ lúc này chỉ còn cô và anh. Cô vẫn mặc đồ ngủ, anh mặc quần áo chỉnh tề, bầu trời bên ngoài cửa sổ dần sáng.

Hôm nay là cuối tuần.

Đột nhiên, cô cảm thấy xót xa cho anh. Hầu hết những người trẻ tầm tuổi anh lúc này đều đang ngủ nướng no nê.

Sức mạnh của cái ôm thật là lớn.

"Sao thế?" Anh hỏi.

Cô lắc đầu.

"Tô Thâm Tuyết." Anh bảo cô dừng lại, nhưng tay anh lại không hề đẩy cô ra.

Cô tiếp tục ôm anh.

"Tô Thâm Tuyết" Lần này giọng anh có vẻ nhấn mạnh hơn, nhưng không có chút nào là mất kiên nhẫn cả.

Cô từ từ nới lỏng vòng tay.

Cô cúi đầu đi theo anh, cô còn muốn đi theo tiễn anh. Utah Tụng Hương lại gọi một tiếng "Tô Thâm Tuyết."

Lần này giọng điệu của anh đã mang chút cảnh cáo.

Đến tiễn anh mà cũng không được sao.

"Để em tiễn anh." Cô thấp giọng nói.

"Em định cứ thế này mà tiễn anh sao?"

Có vấn đề gì đâu? Cô ngẩng đầu, ánh mắt anh sáng ngời, nhưng lại không nhìn khuôn mặt cô.

Cô nhìn theo ánh mắt lấp lánh của anh, thét lên cấm anh không được nhìn, sau đó mới hiểu ra ý của anh khi nói "Em định như thế này mà tiễn anh sao?" Trái tim cô khẽ xao động. Cô giả vờ không hiểu, hỏi anh, cô tiễn anh thì có vấn đề gì không?



"Tô Thâm Tuyết!" Anh siết chặt cằm cô, giọng nói gằn lên cáu kỉnh, "Em thật sự không hiểu sao?"

Cô giỏi nhất là vờ vịt, ngước đôi mắt ngây thơ vô tội lên nhìn anh.

Anh lẩm nhẩm chửi thề rồi nói: "Chờ anh bên ngoài có mười vệ sĩ nam đều đang trong độ tuổi từ hai mươi tám đến ba mươi tám. Em mà đi tiễn anh trong dáng vẻ này, anh sẽ phát điên lên mất. Không phải phát điên vì em, mà vì những ánh mắt hau háu nhìn vào cơ thể em kia kìa."

Thôi đủ rồi.

Cô giáo ơi, chuyện này tốt hơn cả trăm ngàn lần một bữa tối Giáng sinh thịnh soạn lý tưởng nữa.

Cô nhón chân, chủ động hôn anh.

Rõ ràng là cô chủ động hôn anh, nhưng chỉ trong chớp mắt, anh liền trở thành người điều khiển. Con trai trưởng nhà Utah không chỉ thiếu nhẫn nại, mà còn rất ghét bị lâm vào thế bị động. Cô bị anh hôn đến nỗi thở hổn hển, anh thấy vậy thì rất mãn nguyện, cười nói, "Đợi đến khi anh về, em có thích đi hẹn hò không? Em nghĩ xem thích xem phim gì, anh về sẽ xếp hàng đi mua vé." Cô bị anh hôn đến mức não thiếu ô-xi, không kịp phản ứng. Anh đưa tay đặt lên má cô, buông thêm một câu như để xác nhận, "Đến hôm đó nhớ mặc đẹp vào nhé."

Cánh cửa khép lại, Tô Thâm Tuyết tựa lưng vào đó.

Đầu tóc rối tung, bộ đồ ngủ xộc xệch, cô mỉm cười, dường như thấy còn chưa đủ, cô quay người lại, tỳ trán vào cánh cửa cười khúc khích. Đầu tiên cô kín đáo cười mỉm, rồi cười toe toét, cụng trán vào cánh cửa cười ngốc nghếch.

Cánh cửa đóng lại, bước chân rời đi cũng do dự ngập ngừng.

Giữa những bước chân ngập ngừng đó, Utah Tụng Hương nghĩ về Tô Thâm Tuyết đang đỏ mặt sau cánh cửa, môi anh nở nụ cười, ánh mắt cũng đang cười.

Vậy thật tốt.

Điều này chứng tỏ, việc anh vừa làm đã khiến cô vui.

"Chờ anh bên ngoài có mười vệ sĩ nam đều đang trong độ tuổi từ hai mươi tám đến ba mươi tám. Em mà đi tiễn anh trong dáng vẻ này, anh sẽ phát điên lên mất. Không phải phát điên vì em, mà vì những ánh mắt hau háu nhìn vào cơ thể em kia kìa." Đây là những điều anh vừa nói cách đây mười mấy phút trước.

Nghe qua không khác gì lời nói của một ông chồng ghen tuông.

Tại sao anh lại nói những lời như vậy chứ? Utah Tụng Hương cũng thấy bối rối.

Liệu anh có phát điên vì những ánh mắt hau háu hướng về cơ thể cô không, nhỉ? Nhưng chắc chắn là anh không muốn ai trông thấy bộ dạng Tô Thâm Tuyết như vậy. Bộ đồ ngủ của cô quá mỏng đi, đủ khiến đàn ông xin chết. Hiện tại, chuyện anh si mê cơ thể Tô Thâm Tuyết đã được khẳng định. Tuy nhiên, cũng như Kim Jena đã nói, thời gian trôi qua, cơ thể tuyệt đẹp với những đường cong hoàn mỹ đó sẽ dần mất đi. Đến lúc đó, mỗi đêm, anh vẫn sẽ khao khát cô chứ? Ý nghĩ này khiến Utah Tụng Hương thấy phiền muộn, rảo bước nhanh hơn.

Tối hôm đó, Tô Thâm Tuyết nhận được điện thoại của Tô Jenny.

Qua điện thoại, Tô Jenny tự hào thông báo Văn phòng Thủ tướng thừa nhận có chút nhầm lẫn. Nhưng mà danh sách mười người đã được công bố, cho nên, cô chỉ có thể tới số Một đường Jose và làm thực tập sinh số mười một.

Lúc đó, Tô Thâm Tuyết có nằm mơ cũng không hề ngờ, trong danh sách những thực tập sinh tại số Một đường Jose lại có cả tên Tang Nhu. Càng bất ngờ hơn nữa, không lâu sau, cái tên cô thực tập sinh Tang Nhu tại số Một đường Jose ấy cùng với Utah Tụng Hương đã nằm chễm chệ trên khắp mặt báo, trở thành "Clinton và Lewinsky" phiên bản Goran.

Tuần cuối cùng của tháng Mười một, Utah Tụng Hương kết thúc chuyến công tác.

Ngày thứ hai sau khi trở về, Utah Tụng Hương đã thực hiện lời hứa của mình trước chuyến đi, xếp hàng để mua vé cho cô. Nghĩ đến việc hôm đó phải ăn mặc thật xinh đẹp, cô còn nhờ anh mua vé xem hòa nhạc nữa.

Cô và anh cùng nhau đi xem buổi hòa nhạc như một cặp đôi đang yêu. Họ ngồi trên hạng ghế phổ thông, không bị ai nhận ra.

Sau khi buổi hòa nhạc kết thúc, Utah Tụng Hương liền lái xe vào rừng. Cô đương nhiên biết mục đích của anh, chỉ là, cô ấp úng ghé vào tai anh nói, "Utah Tụng Hương, lúc này không được."

"Tại sao lại không được?" Cô lí nhí giải thích lý do với anh. Đây cũng không phải lần đầu tiên cô giải thích với anh về chuyện đó, sao anh chẳng chịu nhớ cơ chứ. "Vậy thì nghe nhạc cùng nhau vậy." Anh dịu dàng nói với cô.

"Nghe nhạc cùng nhau." Thật là tuyệt biết bao!

Nhưng mà! Bạn cho rằng anh và cô chỉ nghe nhạc không thôi sao?

Ngày ngồi nhớ lại, Tô Thâm Tuyết càng nghĩ càng thấy mình bị mắc lừa rồi.

Hậu quả của buổi tối "nghe nhạc cùng nhau", khi Hà Tinh Tinh nhắc nhở cô: "Nữ hoàng bệ hạ, đã đến giờ ăn sáng", cô đã ngồi bật dậy và hét lên: "Tôi không ăn sáng."

Tại sao lại không ăn sáng? Chỉ mình Tô Thâm Tuyết biết mình bị ám ảnh. Trước đây, cô vẫn luôn cho rằng miệng dùng để nói, để uống, và để ăn. Cô chưa từng biết, miệng còn dùng để ăn… ăn… ăn cái gì cô cũng không dám nói ra nữa. Cô như quay về chiếc xe giữa đêm hôm ấy, âm nhạc thật tuyệt vời, ban đầu anh nói với cô, "Thâm Tuyết, anh khó chịu." Rồi sau đó, là cô nghẹn ngào nước mắt nói với anh, "Tụng Hương, em khó chịu."

Nhưng lúc đó, những câu nói "Thâm Tuyết, Thâm Tuyết yêu dấu" từ miệng anh vô cùng kí©h thí©ɧ. Cho nên, ma xui quỷ khiến thế nào, nước mắt cô vẫn rơi, âm nhạc vẫn rất tuyệt? Như vậy cũng được gọi là "nghe nhạc cùng nhau sao"?

Bên ngoài vang lên hai tiếng gõ cửa.

Tô Thâm Tuyết rất sợ lại một lần nữa nghe thấy Hà Tinh Tinh nói với cô: "Nữ hoàng bệ hạ, đã đến giờ ăn sáng rồi."

Trước khi Hà Tinh Tinh lên tiếng, cô đã hét tướng lên, "Tôi không ăn sáng! Không ăn, tôi không muốn ăn sáng một chút nào hết." Vừa nói xong, dường như có thứ gì đó phủ lên bờ môi cô, ơ…

Miệng cô cứng đờ, Tô Thâm Tuyết bắt đầu nấc, nấc liên tục.

Nửa tiếng sau, cô vẫn nấc không ngừng, buộc phải mời toàn bộ bác sĩ riêng của cô đến.

Những cách trị liệu cần dùng đều đã được đưa ra, nhưng cô vẫn nấc không ngừng.

Bác sĩ hỏi trong vòng hai mươi tư giờ qua có phải Nữ hoàng đã ăn thứ gì không tốt hay không? Ăn ư? Cô lắc đầu, ra sức lắc đầu, cơn nấc càng dữ dội hơn. Vì vậy, có người đề nghị liệu có nên gọi điện cho ngài Thủ tướng hay không?

"Không cần!" Tô Thâm Tuyết đột ngột thốt lên.

Thật là thần kỳ, cùng với tiếng hét đó, cơn nấc của cô cũng tạm dừng.

Chết tiệt, từ nay về sau cô sẽ không mắc bẫy của Utah Tụng Hương nữa. Tuy nhiên, đã có lần đầu tiên thì rất dễ có lần thứ hai, lần thứ ba. Ngoại trừ cơn nấc kia ra, sau đó cô cũng không xuất hiện triệu chứng gì nữa, thế nhưng ngày hôm sau cô vẫn không chịu ăn sáng.

Cứ như vậy, tháng Mười hai tới.

Tháng Mười hai chính là khoảng thời gian bận rộn nhất của Tô Thâm Tuyết và Utah Tụng Hương. Trong tháng này có hai lễ hội chính là Giáng sinh và Tết. Cô phải xuất hiện trong rất nhiều sự kiện chính thức, còn bàn làm việc của anh cũng đầy ắp tài liệu văn kiện.

Đồng hồ đếm giờ bước sang năm mới vang lên.

Cô xuất hiện trên bục ban công Nữ hoàng, còn anh xuất hiện tại tháp Nile.

Đêm qua cô đã ngủ thϊếp đi trong vòng tay anh. Đêm qua cô đã cầu xin anh đừng để lại bất cứ dấu vết nào trên người cô, bởi vì chiếc váy mà cô mặc hôm nay là kiểu váy quây trễ vai. Ôm theo sự ngọt ngào vương vấn từ đêm qua, Tô Thâm Tuyết đón chào năm mới.

Trong ánh sáng rực rỡ của pháo hoa.

Năm mới đã đến.

Tiếng chuông báo hiệu năm mới vang lên.

Bước sang năm 2015.

Tô Thâm Tuyết không thể nào ngờ, năm nay, cô sẽ phải đối mặt với một biến cố lớn.