Chương 34: Dành Tất Cả Cho Anh (2)

"Được." Cô đáp rất nhanh.

Như vậy đã đủ để được coi là nghĩ đến đại cục chưa?

Cô nhoẻn miệng cười, nhưng trông anh chẳng có vẻ gì là muốn buông cô ra cả. Cô hỏi: "Ngài Thủ tướng vẫn còn chưa vừa lòng sao? Chẳng có lẽ, ngài Thủ tướng không hài lòng vì Nữ hoàng như em mà dễ dàng tha thứ như vậy thì sẽ bị đánh đồng là hành vi thấp kém không đẳng cấp?"

Vòng ôm của anh siết mạnh, khiến cô hít thở cũng khó khăn.

Cô thở dài, hỏi tiếp: "Vậy xin ngài Thủ tướng cho em biết, em có nên tha thứ hay không đây?"

"Không, không phải như vậy đâu." Anh rầu rĩ trả lời.

Cô nghe mà chẳng hiểu gì cả.

"Anh làm em đau." Cô thờ ơ thông báo.

Vòng tay đang ôm cô lỏng dần, nhưng chỉ một giây rồi lại siết chặt, ghì chặt rồi buông lơi, buông lơi rồi lại ghì chặt. Ôm riết lấy cô chặt hơn, anh cất tiếng gọi "Tô Thâm Tuyết" kèm theo một tiếng thở dài.

"Hành động của Phu nhân Thủ tướng khiến Thủ tướng hổ thẹn vô cùng." Anh ngậm ngùi giải thích.

Utah Tụng Hương cũng biết xấu hổ ngại ngùng sao?

Đã có bài học từ lần trước, nên lúc này cô không dám tin tưởng hoàn toàn những lời dỗ dành ngon ngọt của anh. Người này rất biết cách lấy lòng, có tận năm triệu trái tim người dân Goran hướng về anh cơ mà.

"Tô Thâm Tuyết là vợ của Utah Tụng Hương, không phải là một cô gái xa lạ khác. Thâm Tuyết, anh nhớ hết những lời em nói, ‘Những hành động của Phu nhân Thủ tướng khiến Thủ tướng hổ thẹn vô cùng’ là anh nói thật lòng một trăm phần trăm. Thâm Tuyết, anh cảm thấy rất xấu hổ với em, cho anh thêm mười phút nữa đi."

Xem đi, xem đi, cô lại trúng kế rồi.

Cô lại giống y như những cô nàng ngớ ngẩn kia, chẳng thể kháng cự lại những câu nói đường mật của anh. Không đúng, anh đã nói rồi. Đó không phải là những câu nịnh nọt. Bởi vì anh ghi nhớ những gì cô đã nói, Tô Thâm Tuyết là vợ của Utah Tụng Hương, không phải là một cô gái xa lạ nào khác.

Cho nên... trái tim lại khẽ cất tiếng thở dài.

Cô nhỏ giọng bảo anh buông mình ra.

"Không buông!"

"Buông em ra."

Anh siết chặt vòng tay hơn.

"Thưa ngài Thủ tướng, nếu ngài không chịu buông tay ra, thì Phu nhân Thủ tướng sẽ chết vì nghẹt thở mất." Cô lên tiếng, mất hết kiên nhẫn.

Lúc này Utah Tụng Hương mới buông cô ra, đón lấy mô hình trong tay Tô Thâm Tuyết, bước về bàn làm việc.

Tô Thâm Tuyết vẫn đứng im bất động, bước theo anh cũng không được, mà rời đi cũng chẳng xong. Nghĩ ngợi một hồi, cô cho rằng vẫn không nên vượt quá giới hạn, nên bước xuống bậc thang.

"Tô Thâm Tuyết." Utah Tụng Hương ở phía sau tròn mắt hỏi "Em định đi đâu thế?"

Bước chân cô khựng lại.

"Em đứng ngây ra đó làm gì, còn không mau qua đây."

Giọng điệu lại trở về đúng bản chất con trai trưởng nhà Utah ra lệnh cho con gái lớn nhà họ Tô. Người này vừa mới nói gì ấy nhỉ?

"Có cái này muốn đưa cho em." Anh nói với cô.

Được thôi, Tô Thâm Tuyết ổn định lại nét mặt, bước về phía anh.

Mô hình Nirota được đặt cạnh chiếc khung pha lê, lần này do chính tay Utah Tụng Hương sắp xếp. Tô Thâm Tuyết đứng bên cạnh quan sát. Sau khi đặt mô hình ngay ngắn rồi, anh còn hỏi cô như vậy đã ổn chưa?

Cô lắc đầu, tay chỉ bừa về một hướng.

Mô hình Nirota được chỉnh lại theo hướng tay cô chỉ. Xong xuôi, anh lại hỏi: "Thưa Phu nhân Thủ tướng, như vậy là đẹp rồi chứ?"

Cô ra vẻ chưa ưng ý, lại lắc đầu.

Chỉnh qua chỉnh lại vài lượt, Tô Thâm Tuyết không nhịn được nữa, bật cười. Thấy cô cười, anh cũng cười, cuối cùng mô hình Nirota lại đặt về bên cạnh khung pha lê.

Hai người quấn quýt trên chiếc ghế, nửa người trên của cô gần như nằm gọn trong lòng anh.

"Của em này." Utah Tụng Hương đưa một chiếc hộp có hai màu xanh đỏ tới trước mặt Tô Thâm Tuyết.

Chắc có lẽ đây là món quà mà chị gái Utah Tụng Hương nhờ gửi cho cô.

Kể từ khi Tô Thâm Tuyết kết hôn với Utah Tụng Hương, cô thường xuyên nhận được quà từ Bella. Bella cũng tham dự hôn lễ của họ. Vào ngày diễn ra đám cưới, Bella nói với Tô Thâm Tuyết: "Em là cô gái thích hợp nhất để trở thành người bạn đời của Tụng Hương."

Tô Thâm Tuyết mở chiếc hộp ra.

Bên trong chiếc hộp là bộ tem lưu niệm của sân vận động Old Trafford đã được phát hành từ lâu, còn có con tem kỷ niệm mừng ngày khánh thành Old Traford hiện nay đã không còn được lưu hành nữa.

Món đồ này có tiền cũng không mua được. Không hổ danh Bella là người bạn thân chí cốt được Thị trưởng London thường xuyên nhắc tới.

Thật ra, cô cũng không thật sự quá ham muốn có được bộ tem này. Nói thẳng ra, nguyện vọng đó chẳng liên quan gì đến bộ tem cả.

Cô đưa tay miết nhẹ dấu bưu điện, nói với anh hãy thay cô gửi lời cảm ơn đến Bella.



"Tại sao phải cảm ơn Bella?"

Ơ? Cô ngước mắt nhìn anh.

"Thưa Nữ hoàng bệ hạ, người mà em cần cảm ơn là anh đây này. Anh đã lấy được nó từ chủ tịch một câu lạc bộ đồng tính ở Manchester đấy. Vì bộ tem này, anh đã đồng ý năm sau sẽ tổ chức một tour du lịch đồng tính ở Manchester. Văn phòng Thủ tướng cũng đã lấy danh nghĩa Thủ tướng Goran gửi công văn bày tỏ sự ủng hộ đối với hoạt động này rồi."

Lời giải thích của Utah Tụng Hương khiến Tô Thâm Tuyết vừa bực bội vừa cáu giận.

Tour du lịch đồng tính ở Manchester luôn là chủ đề nhạy cảm trên thế giới. Những chính trị gia nổi tiếng trên thế giới tránh né chủ đề này còn không kịp, thế mà anh lại chủ động bập vào.

Ghé vào tai cô, anh rủ rỉ cất lời: "Nếu những người chống đối anh biết được nội tình về bộ tem lưu niệm Old Traford này, chắc chắn bọn họ sẽ cho rằng đây là những lời thì thầm bên gối mà Phu nhân Thủ tướng xúi giục Thủ tướng. Sau đó bọn họ sẽ lại lôi tư cách bề trên đĩnh đạc ra để thuyết giáo, nói rằng dù sao anh cũng còn trẻ tuổi bồng bột, lời thầm thì trong đêm là thứ dễ làm cho người ta bốc đồng nhất."

"Tào lao." Cô nhỏ giọng lầm bầm.

Anh khẽ mỉm cười tươi rói, lộ rõ vẻ mãn nguyện.

Cô đặt lại chiếc hộp vào tay anh, để anh đem đi trả lại. Như vậy thì anh sẽ chẳng cần phải đi đầu phong trào ủng hộ chủ tịch câu lạc bộ đó nữa.

Anh không thèm để tâm, chỉ nói một câu: "Hiếm lắm mới thấy có món đồ khiến Tô Thâm Tuyết hứng thú."

Không, không phải vậy, điều khiến cô thấy hứng thú chẳng liên quan gì đến bộ tem lưu niệm này cả.

Chiếc hộp hai màu xanh đỏ được đặt lại vào tay Tô Thâm Tuyết. Cô nép vào ngực anh, đưa tay mân mê từng góc cạnh của chiếc hộp.

"Em sao vậy?" Anh ân cần hỏi.

"Thì… thì vậy thôi." Cô đáp vu vơ.

"Thâm Tuyết."

"Dạ."

"Em đừng nghĩ ngợi về mấy chuyện ồn ào phức tạp kia làm gì, cũng…" Anh ngừng lại rồi tiếp, "Cũng đừng để bụng những gì anh vừa nói. Em cứ coi như là anh uống quá chén, có được không?"

Cô gật đầu, sau đó lắp bắp báo cho anh biết cô đã dặn Hà Tinh Tinh tối nay không cần phải tới đón cô.

Utah Tụng Hương là người cuồng số liệu. Tính cách này để dấu ấn trong tất cả mọi vấn đề sinh hoạt hàng ngày của anh, kể cả kế hoạch hay lịch trình hàng ngày cũng phải được anh sắp xếp tính toán tỉ mỉ. Đương nhiên việc cô đột ngột xuất hiện tối nay không nằm trong kế hoạch của anh. Anh cũng nhấn mạnh không chỉ một lần rằng anh ghét các tình huống phát sinh bất ngờ đến mức nào.

Nghĩ đến điều này, Tô Thâm Tuyết bèn vội vàng cho hay đêm nay mình sẽ ngủ ở phòng khách, như vậy sẽ không làm phiền đến anh.

"Em chắc là mình muốn ngủ ở phòng khách chứ?"

Thế mà người tuyên bố là đêm nay sẽ ngủ lại phòng khách lại đi theo anh vào phòng ngủ.

Tại sao cô lại đi đến phòng ngủ ư? Tô Thâm Tuyết cho rằng cô đã quá lơ đễnh, bước chân cô vô thức đi theo Utah Tụng Hương. Anh cũng không hề nhắc nhở cô đã vào nhầm phòng. Trong lúc anh tắm, cô mải mê ngắm nghía bộ tem lưu niệm. Mắt ngắm nhìn bộ tem, nhưng tai cô lại dỏng lên nghe ngóng mọi động tĩnh. Anh đã tắm hơn hai mươi phút rồi, chắc khoảng năm đến mười phút nữa là cửa phòng tắm sẽ bật mở. Lúc đó, cô sẽ chúc anh ngủ ngon rồi đi ra phòng khách.

Tuy nhiên, khi cánh cửa phòng tắm bật mở, nhìn thấy anh trong chiếc áo choàng tắm, điều đầu tiên mà cô nghĩ tới là, liệu anh có muốn làm chuyện đó với cô không. Nếu anh không muốn thì anh nên mặc quần áo bình thường mới phải. Đương nhiên, cũng có những lúc anh mặc áo choàng tắm nhưng không làm chuyện đó với cô. Tuy nhiên xác suất này rất nhỏ, mười lần thì chỉ có một lần không táy máy thôi. Trong chuyện này, từ trước đến giờ cô luôn ở thế bị động. Cô muốn được chủ động một lần. Cũng phải biết rằng, đêm khuya thanh vắng, đối diện với một vóc dáng hoàn hảo như vậy, cô thật sự nảy sinh suy nghĩ vẩn vơ. Ý nghĩ này khiến tim cô đập thình thịch, chân tay quýnh quáng.

Anh đang lau tóc, vài lọn tóc ướt rủ trước trán, kết hợp với đôi mắt hút hồn đó, thật sự rất hoàn mỹ.

Gay go hơn là, đôi mắt đó lại đang nhìn cô. Không phải cái nhìn thẳng mặt, mà là ánh mắt tập trung vào cơ thể cô chẳng chút kiêng dè. Cô và anh đều là những người đã trưởng thành. Ờ ờ, hiểu rồi, cô hiểu rồi.

Cô hình dung ra cảnh mình sẽ ngồi lên trên mà ngượng chín cả mặt, bèn ngập ngừng tiến đến, hỏi anh có muốn cô giúp anh lau tóc không.

Trong tưởng tượng của cô thì câu này nên được nói ra với giọng điệu lả lơi một chút. Nhưng trên thực tế, dáng vẻ của cô không khác gì một học sinh đã mắc lỗi, lắp ba lắp bắp trước mặt giáo viên đề nghị giúp dọn vệ sinh lớp học vậy.

Utah Tụng Hương không đưa khăn tắm cho cô.

Được rồi, như vậy là anh không đồng ý rồi. Vậy cũng tốt. Dựa vào chiều cao chênh lệch giữa anh và cô, nếu muốn lau tóc giúp anh chắc cô phải kiễng chân hết cỡ. Vậy thì cũng khá mỏi.

Vậy thì đổi cách khác xem sao.

Cô lại hỏi: "Anh có đói không?"

Anh còn chưa ăn tối mà. "Không đói." Anh đáp gọn lỏn.

Anh không đói sao? Cô liếc nhìn đồng hồ, đã hơn mười một giờ rồi, vậy thì… vậy thì nên chúc anh ngủ ngon thôi.

Tuy nhiên, cô không chúc anh ngủ ngon, mà lặp lại lần nữa: "Anh có đói không?"

Đã nhận được một đáp án chắc nịch rồi mà còn lặp lại câu hỏi lần nữa, đối với Utah Tụng Hương mà nói, đây là một hành động ngớ ngẩn không chịu nổi.

Không để cho anh có cơ hội kịp chế giễu mình, cô vội giải thích: "Ý em không phải là kiểu đói bụng kia, mà là đói kiểu khác. Cũng giống như ‘Em lên trên đi’ ấy, không phải là ‘ngồi dậy đi’ mà là ‘ngồi lên trên đi’."

Nói xong, Tô Thâm Tuyết lập tức im bặt. Cô vừa nói linh tinh gì thế?

Bốn mắt nhìn nhau, đôi tay đang lau tóc của anh khựng lại, lòng bàn tay cô ướt đẫm mồ hôi.

Dưới ánh mắt nồng nàn như thiêu đốt của anh, trái tim cô đập dữ dội, tâm trạng vừa mong ngóng vừa có chút hồi hộp.

Cứ tiếp tục như thế này, chẳng ai chịu lên tiếng cũng không phải là cách hay. Xấu hổ chết đi được! Lẽ ra bây giờ cô nên lên tiếng nói gì đó. Tô Thâm Tuyết cúi gằm nhìn xuống đất. Cô hạ giọng thấp đến mức không thể thấp hơn được nữa, nếu như, nếu như là một kiểu đói khác thì… thì…

"Nếu như mà anh đang đói theo nghĩa khác thì sao, phải làm sao đây nhỉ? Hửm?" Anh tiếp lời cô, đồng thời, tiến lại gần một bước.



Lúc này, dép của cô đang đặt cạnh dép của anh, của cô màu xanh sẫm, của anh màu xám đậm, hai màu sắc này đứng cạnh nhau nhìn thật hài hòa.

"Nếu như mà anh đói theo nghĩa khác, vậy anh có muốn ăn em không?" Cô lấy hết can đảm cất tiếng hỏi.

Một giây sau, cơ thể cô nhẹ bỗng. Anh giẫm lên chiếc khăn tắm, bế cô lên.

Cho đến giây phút này, mọi việc xem như khá suôn sẻ.

Chỉ có điều mọi chuyện tiếp theo không giống như trong tưởng tượng của Tô Thâm Tuyết. Cô những tưởng anh sẽ đắm đuối nhìn cô, bế cô phăm phăm bước về giường. Trước khi bước vào phòng làm việc, cô đã cởϊ áσ khoác ra. Bên trong áo khoác cô chỉ mặc một chiếc hoodie rộng, bên trong chiếc áo hoodie cô chẳng mặc gì cả. Vốn dĩ cô có mặc nội y, nhưng một giây trước khi bước vào phòng, cô lại cởi ra, hơn nữa còn xịt cả nước hoa. Lúc ấy cô đã nghĩ, nếu anh muốn cô, cô sẽ đáp ứng. Dù cho đó không phải là tình yêu, dù cho thân thể cô chỉ là nơi để anh giải tỏa trong lúc nhất thời, cô cũng cam lòng. Đây chính là điều mà cô đã ngộ ra được. Phải làm sao để yêu thương một người. Làm thế nào để bày tỏ tình yêu của mình với đối phương.

Cô biết, cô biết chứ. Tô Thâm Tuyết hiểu rất rõ, đây chính là hành động ngược đãi chính bản thân mình.

Nhưng mà cô không cam lòng nhìn anh buồn.

Cô giáo ơi, em thật ngốc quá!

"Mình là vợ của anh ấy, anh ấy là chồng của mình." Đây là lí do duy nhất mà cô có thể vin vào để bao biện cho mình.

Cô giáo ơi, nếu hành hạ bản thân mình như vậy, liệu sau này có phải trả giá không?

Không, không đúng, đêm nay cô đã phải chịu đựng rồi đấy thôi. Anh nói hành động của cô là hèn kém. Chính miệng cô đã nói tha thứ cho anh, nhưng trong lòng cô lại nghĩ khác. Cô hiểu rất rõ, sau này, giọng nói lạnh lùng giễu cợt mà anh dùng để mắng cô "ti tiện thấp hèn" ấy sẽ thỉnh thoảng lại lọt vào trái tim cô, khiến cô đau khổ.

Cô nằm im trong vòng tay anh, nhìn anh như muốn hỏi: sao anh cứ đứng im mãi thế?

Tiếng gọi "Tô Thâm Tuyết" của anh nghe không được vui vẻ cho lắm.

"Sao em biết?" Anh hạ giọng hỏi, lặp đi lặp lại vài lần "Sao em biết?" Anh nghiêm nghị nhìn cô, "Sao em biết câu nói đó có nghĩa là gì?" Sau vài hồi suy tư, cô cũng hiểu được anh đang muốn nói đến chuyện gì. Cô đỏ mặt, ghé vào tai anh kể rõ mọi chuyện, nhưng chỉ đổi lại nét mặt lạnh tanh của anh. Cô ngập ngừng, "Anh sao thế?" Anh không trả lời, ôm chặt cô, ừm, bước chân anh đã nhanh hơn rồi.

Thời gian như ngừng lại, môi hôn quấn quýt, là cô chủ động hôn anh.

Cô cho rằng lần này sẽ khác. Để dỗ dành cô, anh đã tìm được cho cô bộ tem lưu niệm của sân vận động Old Trafford, cũng nhẫn nại tìm vị trí bày chiếc mô hình Nirota. Cô những tưởng lần này sẽ khác. Nhưng không, đêm nay cũng giống hệt như những đêm trước. Ngoại trừ trên đầu giường không đặt một cốc nước, còn lại tất cả đều diễn ra như vậy. Vừa bắt đầu anh đã đi thẳng vào chuyện chính, không hôn cô mà để cô chủ động hôn anh trước, không phải kiểu hôn phớt nhẹ như chuồn chuồn lướt nước, mà là nụ hôn nồng nhiệt giữa nam và nữ. Cô không để cho anh bất kỳ cơ hội né tránh nào. Môi cô áp sát lần tìm môi anh, tỉ mẩn quấn quýt mυ"ŧ mát nhẹ nhàng, muốn nhận được sự đáp lại từ anh. Thế nhưng, tất cả ngôn ngữ cơ thể anh đều chỉ như đang muốn bộc lộ một điều: Tô Thâm Tuyết, em uống nhầm thuốc rồi sao?

Đến lúc này, cô vẫn chưa biết đàn ông sẽ hôn phụ nữ như thế nào, nhưng phụ nữ chủ động hôn đàn ông ra sao thì cô đã biết rồi.

Khóe mắt cô ươn ướt.

Sự nôn nóng, nỗi phẫn nộ, cơn ác mộng, sự đấu tranh, phút tỉnh táo, tất cả đều lần lượt trỗi dậy, chẳng khác gì một chu trình chuẩn. Khi cả cơ thể và tinh thần cô đều mỏi mệt rồi, chu trình đó bắt đầu vận hành từng bước một.

Sự bồn chồn lo lắng và nỗi tức giận phẫn uất đã kết hợp lại đẩy con người ta vào cơn ác mộng.

Trong cơn ác mộng còn xuất hiện khuôn mặt của hai người phụ nữ. Hơn ai hết, Utah Tụng Hương nhớ rất rõ gương mặt hai phụ nữ đã không còn trên cõi đời này. Người có mái tóc dài là mẹ, còn người tóc ngắn là Elena.

Elena là ai?

Elena là đứa cháu gái mà mẹ anh yêu thương nhất, cũng là cô tình nhân nhỏ bé của Utah Tụng Khinh.

Khi thân xác mẹ anh lạnh dần trong bồn tắm, Utah Tụng Khinh đang say giấc nồng trên giường của Elena.

Tám năm sau, Elena chết vì sốc ma túy.

"Sau này lớn lên, tôi muốn trở thành một siêu mẫu." Đây là ước nguyện của Elena vào sinh nhật năm mười tuổi.

Sau này, cô ta thật sự đã trở thành người mẫu có tiếng. Nhưng thành tựu lớn nhất mà cô ta đạt được là trèo được lên giường chú mình. Đây là lời bình của một đơn vị truyền thông Goran về cái chết trong bữa tiệc Giáng sinh của Elena.

Người ta không biết rằng, con trai trưởng nhà Utah cũng tham dự bữa tiệc Giáng sinh đó.

Cây thông Noel màu đen, những cô gái trong buổi tiệc cũng màu đen, đèn nhấp nháy màu đen, những ánh sáng đen đúa nhấp nháy hắt lên từng khuôn mặt đàn ông và phụ nữ. Ai ai trong số đó cũng như đang trong một thế giới vô cùng hạnh phúc.

Chàng thiếu niên đang đội chiếc mũ Giáng sinh màu đen chăm chú quan sát tất cả. Một đôi tay chợt túm lấy ống quần anh. Trong chớp mắt, đôi tay ấy lần từ ống quần jeans lên quấn lấy cổ anh.

Nghẹt thở quá!

Vô cùng nghẹt thở!

Sau một hồi giằng co, Elena chết, chết trong bữa tiệc Giáng sinh năm cô ta hai mươi sáu tuổi vì sốc ma túy. Anh phải nhớ chuyện này thật rõ ràng.

Elena đã chết, chết vì sốc thuốc.

Anh mở to mắt.

Cây thông Noel màu đen, những cô gái màu đen, đèn màu đen nhấp nháy, những cô cậu thiếu niên đội mũ màu đen, từng người một dần dần biến mất.

Tất cả đều yên tĩnh trở lại.

Elena chết rồi, chết vì ma túy.

Nhưng đôi bàn tay vẫn vô thức bám riết lấy cổ anh.

Có một bàn tay đang đặt trên cổ anh lúc này.

Anh bật đèn ngủ, ánh sáng nhàn nhạt tỏa ra.

Lúc này Utah Tụng Hương đã nhìn rõ chủ nhân của bàn tay ấy.

Là Tô Thâm Tuyết với mái tóc dài, không phải là cô ả tóc ngắn Elena.