Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thủ Tướng, Mời Xem Đơn Ly Hôn

Chương 23: Khúc Ca Người Chinh Phục (4)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Không, chắc sẽ không đâu. Anh là Utah Tụng Hương, ngay cả Jellybean sớm hôm kề cận bên anh ngay từ khi mới lên ba cũng không thể phá vỡ hàng phòng ngự trong trái tim anh được cơ mà. Tình yêu của Vivian dành cho anh luôn nóng rẫy như nham thạch núi lửa, khiến Tô Thâm Tuyết chỉ nhìn thôi cũng đã thấy run rẩy.

Nghĩ đến đây, cô khẽ choàng tay lên hông anh, cơn buồn ngủ cũng ập đến.

Đêm nay, Tô Thâm Tuyết trong đầu cô không xuất hiện chào cô trước khi ngủ. Không có bản hợp xướng nơi rừng rậm, không có truyện cổ Grimm, cũng không có Kẻ hủy diệt xuyên không đến thế kỷ XXI.

Cùng lúc đó, bên ngoài tường rào nơi ở của Thủ tướng vang lên một đoạn đối thoại giữa một nam một nữ.

Giọng nữ: "Có việc xin anh cứ nói."

Giọng nam: "Kim, tôi cho rằng, hiện tại cô đã không còn thích hợp để đảm nhiệm vị trí Cố vấn thứ nhất của Thủ tướng nữa."

Giọng nữ: "Tôi hiểu, mấy hôm nữa tôi sẽ đệ đơn xin từ chức."

Giọng nam: "Nếu tôi là cô, tôi sẽ rời khỏi Goran."

Giọng nữ: "Sau khi đệ đơn từ chức, tôi sẽ đặt vé máy bay trở về London."

Khi những tia nắng bình minh đầu tiên len lỏi qua khung cửa sổ, Tô Thâm Tuyết bừng tỉnh. Trên người cô vẫn còn khoác áo choàng của Utah Tụng Hương và bộ đồ ngủ màu vàng lông ngỗng, chỉ là chỗ cô đang nằm không phải là ghế sofa mà là trên giường.

Về phần Utah Tụng Hương… Giày chạy bộ của anh không có ở đây.

Thanh niên xuất chúng Goran đúng là tràn trề sinh lực. Dù đã trải qua nhiều giờ bay, tham gia biết bao nhiêu hoạt động, lại còn lăn qua lăn lại suốt cả đêm, thế mà sáng sớm anh vẫn còn có sức đi chạy bộ.

Utah Tụng Hương say rượu rất đáng ghét, nhưng một Utah Tụng Hương hoàn toản tỉnh táo lại còn đáng ghét hơn nhiều.

Dưới góc độ tâm lý học, ham muốn kiểm soát chính là một loại khiếm khuyết trong tính cách, mà Utah Tụng Hương lại là người sở hữu loại khiếm khuyết này.

Nghe nói, ham muốn kiểm soát có thể chia thành nhiều cấp độ. Dựa theo sự cố chấp và tính xâm lược tại một vài phương diện mà đôi khi anh vô tình biểu hiện ra, có thể thấy, anh mắc chứng này vô cùng nghiêm trọng, không cấp độ chín cũng là mười.

Một người như thế tuyệt đối sẽ không bỏ qua việc tìm hiểu xem vì sao nút áo sơ mi của mình lại bị cắt sạch sẽ, thậm chí trên áo còn bị vẽ nghuệch ngoạc thế kia.

Hôm nay là ngày nghỉ đầu tiên của Thủ tướng. Vào ngày nghỉ, Utah Tụng Hương sẽ lặp lại thói quen vào mỗi ngày cuối tuần thời còn đi học, chạy bộ vào sáng sớm, tắm rửa rồi ăn sáng. Lúc này, trợ lý chuyên chăm lo cuộc sống hằng ngày của Thủ tướng đang giúp anh sắp xếp những vật dụng cần dùng trong kì nghỉ phép, hành lý của cô cũng đang được Hà Tinh Tinh xử lý.

Tô Thâm Tuyết định mang theo một vài cuốn sách đến trang trại để đọc. Trang trại South Central có hồ. Chỉ cần có thể ngồi đọc sách trong căn phòng nhỏ bên cạnh bờ hồ thôi, cô có thể ở đó suốt cả buổi chiều.

Mấy quyển sách mà cô định mang đi đều ở trên tầng cao. Lúc cô đang trèo lên cầu thang của giá sách, chân vừa đạp lên bậc thang thứ ba thì Utah Tụng Hương đã bước đến, tay còn cầm theo chiếc áo sơ mi đã được "đặc biệt xử lý" vào hôm qua.

Bởi đã nghĩ sẵn lý do để đối đáp, cô cũng không mấy bối rối. Cô chào hỏi người đang đứng bên dưới từ trên cầu thang, sau đó lại bắt đầu tìm sách.

"Tô Thâm Tuyết, em đừng có nói với anh, đây là việc anh đã làm lúc uống say." Utah Tụng Hương thích nhất là đánh đòn phủ đầu.

Anh tin rằng, hậu quả này chắc chắn không hề mang dấu án của mình. Nếu là anh của năm mười mấy tuổi thì còn có thể, nhưng nay anh đã hai mươi bảy tuổi rồi.

Trước khi trở thành Thủ tướng, hằng năm, anh đều bỏ ra một tuần để đi thăm viếng những bậc thiền tu, thông qua tĩnh tọa, lắng nghe rồi nâng cao phẩm hạnh của bản thân, chủ yếu là để chuẩn bị cho cuộc sống Thủ tướng sau này của mình, không để người khác có cơ hội bàn tán lúc trà dư tửu hậu. Trong đó, mục đích đầu tiên của quá trình này chính là ngăn chặn những chuyện ngu xuẩn mà anh có thể gây ra khi say rượu. Sau mấy lần thử nghiệm, hiệu quả xem như cũng không tồi.

Tô Thâm Tuyết vờ vịt vỗ trán: "Chẳng lẽ anh cho rằng em làm sao?"

Utah Tụng Hương chỉ còn bước không nói thẳng hai chữ "đương nhiên" nữa mà thôi.

Cô làm ra vẻ như không còn lòng dạ nào đi tìm sách nữa, khoác tay lên tay vịn của cầu thang nói: "Vì sao em phải làm như thế chứ? Nói thật, hành động của anh ngày hôm qua còn khiến em tưởng rằng người say rượu chính là em cơ đấy. Vì chỉ khi say rượu rồi em mới gặp ảo giác, gặp một Utah Tụng Hương không giống ngày thường chút nào."

"Nhưng đó lại là sự thật!" Cô nhấn mạnh, "Điều em nhìn thấy vốn không phải ảo giác. Anh bảo em lấy kéo cho anh. Anh có biết em phải tốn biết bao nhiêu thời gian mới tìm được cây kéo cho anh không, ngài Thủ tướng? Anh thì hay rồi, vừa cầm được kéo, em có nằm mơ cũng không ngờ anh lại dùng kéo cắt hết một loạt nút trên áo sơ mi, là nút áo sơ mi của anh, không phải của em."

"Ngài Thủ tướng, anh có biết, khi nhìn thấy anh cắt đứt một loạt nút áo em đã sợ hết hồn đến thế nào không? Dù sao anh cũng đã say mèm, lỡ như không thể kiểm soát được ý thức của bản thân, tự đâm mình một nhát thì sao đây? Nếu nghiêm trọng, có khi em sẽ trở thành nghi phạm của vụ việc. Còn nếu không nghiêm trọng, thì cũng tương tự như chuyện ‘Tổng thống Hoa Kỳ ăn một cái bánh quy bị nghẹn, phải nhập viện chữa trị’, chuyện ‘Thủ tướng Goran tự cầm kéo đâm mình một nhát’ hẳn cũng sẽ trở thành một giai thoại trong chính trường cho mà xem. May mắn thay, cảm tạ trời đất, cuối cùng anh cũng chỉ cắt sạch hàng nút áo trên sơ mi mà thôi."

"Việc anh cắt bỏ cả hàng nút áo sơ mi em còn có thể hiểu là anh muốn thoát khỏi cảm giác gò bó. Nhưng còn chuyện anh dùng bút ký vẽ loạn xạ lên áo thì chính em cũng nghĩ mãi không ra." Cô bất lực nhún vai, "Đương nhiên, bút ký cũng là do em mang đến cho anh."

Phù… Cuối cùng cũng kể xong toàn bộ "Câu chuyện áo sơ mi" rồi.

"Thủ tướng, em đã nói đủ rõ ràng chưa?" Tô Thâm Tuyết nhướng mày.

Utah Tụng Hương vẫn nhìn cô chằm chằm.

Hừ, đáng ghét, cô sẽ không mắc mưu đâu, Tô Thâm Tuyết thầm mắng. Đây chính là chiến thuật uy hϊếp mà anh vẫn thường hay dùng.

Cô không thể để bản thân lúc nào cũng rơi vào thế yếu trước mặt anh. Nếu không, Tô Thâm Tuyết trong đầu cô sẽ không chịu xuất hiện chào hỏi cô trước khi đi ngủ nữa đâu.

Nghĩ vậy, cô cũng giương mắt lên nhìn anh.



Điều đáng mừng là, lúc này cô đang đứng ở bậc thang thứ ba. So về chiều cao, lúc này cô còn cao hơn anh một chút, điều này vô hình trung càng tiếp thêm cho cô sức mạnh.

Cứ thế họ nhìn nhau hồi lâu.

"Tô Thâm Tuyết…" Anh khẽ nói, đôi mắt thấp thoáng ý cười, "Bây giờ anh lại càng khẳng định, chuyện áo sơ mi quả thật là do em làm."

Hả?

"Nói thử anh nghe xem, động cơ của em là gì?" Anh nhích lại gần cô một chút.

Động… động cơ?

Utah Tụng Hương lại nói tiếp: "Tô Thâm Tuyết, em có một tật xấu. Mỗi khi chột dạ, em đều sẽ cao giọng hoặc giải thích vô cùng mạch lạc để che giấu suy nghĩ thật sự trong lòng. Ngược lại, mỗi khi đối diện với sự thật, em sẽ chỉ nói bằng giọng điệu thản nhiên hoặc giữ im lặng không nói lời nào."

Ừm, đúng là không dễ dàng chút nào.

Không ngờ tật xấu này của cô lại bị con trai trưởng nhà Utah nhìn thấu. Có điều, anh hiểu được mấy chuyện này thì có ích gì chứ. Dù sao thì anh cũng trả lời sai toàn bộ câu hỏi trong bài kiểm tra mức độ thấu hiểu kia còn gì.

Tô Thâm Tuyết bước xuống khỏi cầu thang của giá sách, đứng cách anh một bước ngắn, giơ hai tay lên ở một vị trí gần ngay trước mặt anh. Cô thầm nghĩ, góc độ này đã đủ để anh thấy rõ kiệt tác tối qua của mình chưa nhỉ?

Utah Tụng Hương dù có xuất sắc đến đâu thì khi say rượu cũng không có gì khác biệt so với những người bình thường khác.

À không, thậm chí lại càng tồi tệ hơn mấy ma men khác, còn gọi tên người phụ nữ khác, thậm chí còn coi cô như người xấu mà sử dụng vũ lực.

"Ngài Thủ tướng, anh xem đi, chẳng lẽ đây là kiệt tác của em à?" Tô Thâm Tuyết lắc lắc cổ tay vẫn còn lưu lại vết hằn do bị anh ghìm chặt tối qua.

Ánh mắt Utah Tụng Hương di chuyển từ mặt sang cổ tay cô. Trước khi anh kịp chạm đến, cô đã vội giấu tay mình ra sau lưng.

"Sao rồi? Đau lắm phải không?" Anh khẽ hỏi, cô lại không thèm trả lời.

Anh liền vòng ra sau lưng cô, nhẹ nhàng sờ lên cổ tay bị thương, dịu dàng nói: "Nói anh nghe xem, anh đã làm ra chuyện ngu xuẩn gì rồi?"

Ban đầu, cô cũng chỉ định lừa anh thôi. Thật ra cô không quan tâm chuyện anh làm cổ tay cô bị thương, cũng không muốn quan tâm làm gì.

Thế nhưng, vào khoảnh khắc này, cảm giác tủi thân lại thật sự trào dâng trong lòng cô.

Cô cụp mắt nhìn sàn nhà, giọng giận dỗi: "Anh coi em là tội phạm định tấn công anh đấy."

Sau lưng cô lúc này vẫn cứ lặng ngắt như tờ.

"Lại đang nghĩ em lừa anh đấy à?"

"Thâm Tuyết…" Anh nhẹ nhàng ôm lấy cô từ đằng sau, giọng nói vang lên sát bên tóc cô, "Cho dù áo sơ mi có thật sự do em phá cũng không hề gì."

Đây là chiến thuật nhượng bộ của Utah Tụng Hương sao?

"Điều này không đồng nghĩa với việc anh thật sự cho rằng áo sơ mi là do em phá. Được rồi, đều tại tối qua anh đã làm ra mấy chuyện ngu xuẩn." Giọng anh chất chứa phiền muộn, "Anh chỉ muốn nói, sau này, cho dù em có dùng kéo cắt áo sơ mi của anh đến nát bươm cũng không sao cả."

Làm gì có chuyện tốt như thế chứ? Nghĩ vậy nhưng khóe môi đang mím chặt của cô lại bất giác thả lỏng.

"Tuy nhiên, những việc đó đều phải nằm trong một phạm vi hợp lý. Chẳng hạn như, anh chưa tìm hiểu lý do vì sao em lại làm hỏng áo của anh." Thủ tướng lại nói tiếp.

Cô biết ngay mà, làm gì có chuyện tốt lành như thế chứ.

"Thâm Tuyết, em không chỉ là vợ của Utah Tụng Hương, em còn là Nữ hoàng của Goran."

Chẳng lẽ cô còn có thể bắt bẻ lời nói của anh có chỗ nào không đúng? Những lời anh vừa nói quả thật chính xác đến không thể phản bác nữa là đằng khác.

"Hửm?"

"Em hiểu rồi."

Ấy thế mà, anh vẫn không hề có ý định buông cô ra. Hai người sẽ xuất phát vào lúc chín giờ mười phút. Bây giờ đã là tám giờ năm mươi phút rồi, cô còn phải tìm sách nữa đấy.

Nghĩ vậy, cô liền kéo tay anh, nhưng tay anh vẫn không hề dịch chuyển chút nào.

"Nói anh nghe đi, anh đã xem em là người xấu như thế nào?"



"Chỉ vậy thôi." Miệng cô trả lời, nhưng mắt lại không ngừng tìm kiếm trên giá sách. Cô nhìn hàng sách ở tít tầng trên cùng, khoảng cách từ cầu thang đến đó hơi xa.

"Chỉ vậy thôi?" Anh dừng một chút rồi nói tiếp, "Anh đoán, lúc ấy hẳn là thế này, nữ sát thủ âm mưu tấn công Thủ tướng này làm việc cho ai? Phải chăng trên người còn có vũ khí nguy hiểm nào khác? Nhưng có vẻ như dáng người của cô sát thủ này cũng được đấy chứ? À không, bây giờ không phải lúc bàn về vấn đề vóc dáng, phải tìm thử trên người cô gái này xem có giấu vũ khí nào không mới phải. Phạm vi từ phần hông trở xuống có thể bỏ qua. Nhưng thật ra, để phòng ngừa mấy chuyện ngoài ý muốn, việc rà soát cũng rất nên làm. Vòng eo của cô gái này thật nhỏ, chân cũng đều đặn thẳng tắp. À mà khoan, vẫn chưa kiểm tra khu vực từ phần hông trở lên. Trong phim, các nữ sát thủ luôn giấu mấy vũ khí nguy hiểm bên trong đồ lót, đúng là chết người mà. Nhưng sự ‘chết người’ mà anh nói ở đây không phải thứ vũ khí được tìm thấy trên người nữ sát thủ, mà là… Không phải dường như, anh có thể khẳng định trăm phần trăm rằng, dáng người của cô nàng sát thủ này thật sự quá tuyệt… Có lẽ, quy trình khám người có thể kéo dài, lâu hơn một chút, lâu hơn một chút nữa."

Khi nói đến câu cuối cùng, anh gần như dán sát vào bên tai cô thủ thỉ.

"Em nói đi, có phải cả câu chuyện là như thế không?"

"Không phải, không đúng đâu, không đúng chút nào hết." Tô Thâm Tuyết vội nói.

"Thâm Tuyết, hình như trong đầu anh cũng đọng lại chút ấn tượng đấy. Đây là cái gì nhỉ? Thứ vừa mềm mại vừa dễ dàng trượt khỏi tay anh này là gì đây? Quý cô thích khách, không đúng, là Phu nhân Thủ tướng mới đúng, em nói xem, đây là thứ gì, hửm?"

Giọng điệu này thật quá hư hỏng rồi. Lúc hai người ở bên nhau, mỗi khi bị kí©h thí©ɧ, anh đều sẽ nói với cô bằng giọng điệu có thể dụ dỗ biết bao cô gái bằng lòng dâng hiến cả tính mạng cho anh như thế này.

"Utah Tụng Hương, chủ đề này không nằm trong phạm vi bàn bạc giữa Thủ tướng Goran và Nữ hoàng Goran." Cô duỗi thẳng mấy ngón tay ra, cố khiến chúng không trở nên mềm yếu. Nhưng cơ thể đang được anh ôm trọn trong l*иg ngực lại yếu ớt không hề có sức. Đáng ghét quá đi mất!

"Hôm nay cả Thủ tướng và Nữ hoàng đều không phải đi làm. Vào giờ phút này, người đang thảo luận vấn đề này với em chính là Utah Tụng Hương, còn em…" Đôi môi anh khẽ cọ lên khóe môi cô, "Là Tô Thâm Tuyết, vợ của Utah Tụng Hương."

Anh nói kiểu gì cũng đúng cả.

Cô vẫn chưa tìm được sách, bèn thoát khỏi vòng ôm của anh: "Đừng nói mấy lời đó với em."

Thế nhưng động tác của anh lại rất nhanh, anh trèo thẳng lên cầu thang của giá sách trước cả cô.

Xem ra hôm nay tâm trạng của anh rất tốt. Con trai trưởng nhà Utah lại muốn biểu diễn kỹ thuật thả thính con gái nhà người ta rồi.

Lúc này, Tô Thâm Tuyết đang đứng trên bậc thang đầu tiên, còn anh đang đứng ở bậc thang thứ ba.

Cô ngẩng mặt lên, tốt bụng nói: "Tụng Hương, mấy trò ấy không có tác dụng với em đâu."

"Mấy trò nào cơ?"

"Mấy kỹ thuật mà anh từng dùng để lừa gạt những cô gái khác ấy."

"Tô Thâm tuyết." Utah Tụng Hương gập người, đặt tay lên hai vai cô, "Nếu như em đã quên, anh có thể nhắc cho em nhớ màu sắc bộ đồ ngủ mà em đã mặc tối qua."

Cô thầm ấm ức, nói thế nào cũng không đọ được với anh, chỉ có thể bày ra vẻ "anh thật nhàm chán" mà thôi.

Utah Tụng Hương nở nụ cười, lại bước lên một bậc thang, không ngoảnh đầu lại, hỏi: "Em muốn quyển sách kia à?"

Theo hướng cô chỉ, anh có thể dễ dàng tìm được hai cuốn sách được đặt ở vị trí khiến cô phải đau đầu kia. Cô đón lấy sách từ tay anh, lại chỉ về phía cuốn sách ở tầng hai từ trên xuống, đó là một cuốn sách tiếng Hy Lạp tên là "Ba chàng lính ngự lâm."

Mặc dù Tô Thâm Tuyết không biết tiếng Hy Lạp, nhưng điều này cũng không thể ngăn cô mang cuốn sách này cất vào túi du lịch. Dù sao, chỉ cần xem tranh minh họa thôi cô đã có thể nắm bắt tình tiết câu chuyện rồi. Hơn nữa, còn có những đoạn trích và câu thoại mà dù có nhắm mắt lại cô cũng có thể thuộc nằm lòng.

Đây là quyển sách do Phu nhân Đại sứ Hy Lạp biếu tặng, đã không còn xuất bản trên thị trường nữa.

Sợ Utah Tụng Hương làm hỏng sách của mình, cô dặn mấy câu: "Anh cẩn thận một chút."

Anh lấy được sách, cô liền đặt hai quyển sách trong tay lên bàn, sau đó kiễng chân, giơ hai tay muốn đón lấy quyển sách tiếng Hy Lạp kia.

Ấy vậy mà, sách lại không hề được đặt vào tay cô như dự đoán. Cuốn sách trong tay Utah Tụng Hương lại càng lúc càng gần cánh cửa sổ đang mở rộng.

Rốt cuộc tên khốn kiếp này định làm gì? Tô Thâm Tuyết cuống quýt chạy đến chắn trước cửa sổ, tư thế như có thể chụp lấy quyển sách bất cứ lúc nào, vội cảnh cáo: "Anh dám!"

Cô không nói còn đỡ, cô vừa nói ra mọi chuyện lại thành sự thật ngay.

Cô vừa dứt lời, cánh tay đang cầm sách của Utah Tụng Hương liền vung lên như chuẩn bị ném cuốn sách ra ngoài. Thấy động tác của anh, vào những giây phút cuối cùng, cô vội hét lên: "Đừng! Đừng mà!"

Ấy vậy mà, trong phòng chỉ vang lên tiếng cười khẽ của anh, quyển "Ba chàng lính ngự lâm" không chút sứt mẻ được đặt ngay ngắn vào tay cô.

Cô thở phào nhẹ nhõm, lại nghe thấy câu hỏi đầy ngạc nhiên của anh: "Tại sao lại là ‘Ba chàng lính ngự lâm’ mà không phải ‘Kiêu Hãnh và Định Kiến’?"

Trong sáu câu trắc nghiệm mức độ thấu hiểu giữa hai người, có một câu liên quan đến quyển sách mà Nữ hoàng yêu thích nhất. Đáp án mà Utah Tụng Hương đã điền chính là "Kiêu Hãnh và Định Kiến", trên trang web chính thức của cô cũng để đáp án này.

Thế nhưng, cuốn sách mà cô đọc nhiều lần nhất lại chính là quyển "Ba chàng lính ngự lâm" này.

Tại sao lại là "Ba chàng lính ngự lâm" chứ không phải "Kiêu Hãnh và Định Kiến"? Không biết mãi thật lâu về sau, liệu Utah Tụng Hương có thể tìm được đáp án chính xác hay không?

Sau khi đặt ba quyển sách chồng lên nhau, cô đặt tay lên quyển sách trên cùng, nghiêm nghị hỏi: "Rốt cuộc anh muốn làm gì?"
« Chương TrướcChương Tiếp »