Chương 21: Khúc Ca Người Chinh Phục (2)

Những ngày sống tại số Một đường Jose, Tô Thâm Tuyết thường thức dậy rất sớm. Mỗi khi tỉnh dậy, có lần cô thấy anh ở bên cạnh, cũng có lần anh không ở bên cạnh cô. Hồi đầu, Utah Tụng Hương giải thích rằng anh sợ thói quen chạy bộ buổi sáng của mình sẽ ảnh hưởng đến giấc ngủ của cô. Dần dần, Tô Thâm Tuyết mới biết, thật ra không phải vậy. Những buổi sáng anh không ở bên cô đều là những ngày họ làm chuyện đó vào đêm trước. Nhưng vì sao lại như vậy thì Tô Thâm Tuyết cũng lười tìm hiểu.

Với những buổi sáng tỉnh dậy mà anh vẫn còn bên cạnh, giữa không gian với hai màu chủ đạo đen - xám, trong ánh ban mai tờ mờ, Tô Thâm Tuyết sẽ ngắm nhìn mãi khuôn mặt của Utah Tụng Hương, trong lòng tự hỏi hết lần này đến lần khác: Người đàn ông này là chồng mình sao?

Anh ấy thật sự là chồng mình sao?

Nhìn khắp xung quanh, chẳng có bức ảnh cưới nào, chẳng có đôi giày đôi dép được đặt cạnh nhau, cũng chẳng có đồ vật nào tượng trưng cho mối quan hệ hôn nhân. Nhưng người đàn ông này thật sự đã kết hôn rồi.

Chắc chắn là phải có chứ. Cô cố tìm kiếm thêm lần nữa, nhưng thật sự là không có, cũng chẳng có thứ gì liên quan đến cô hết. Ở đây có phòng để quần áo của cô, có phòng làm việc riêng của cô, có phòng đặt piano và phòng để cô tập thể dục. Nhưng tất cả những điều đó đều xuất hiện bên ngoài phòng ngủ này.

Nhìn quanh phòng ngủ một vòng, chỉ duy nhất hình ảnh người phụ nữ đang mở to đôi mắt si mê ngắm nhìn người đàn ông nằm bên cạnh là chứng minh được người đàn ông này có vợ rồi.

Mặc dù Tô Thâm Tuyết đã cố gắng hết sức để tin rằng việc cô và Utah Tụng Hương nên vợ nên chồng đã trở thành sự thật, thì cũng chỉ là vô ích. Phần lớn thời gian, Tô Thâm Tuyết vẫn cho rằng cô và Utah Tụng Hương chỉ là mối quan hệ nam nữ ở chung với nhau trong xã hội hiện đại. Vội vã sống thử, có thể chia tay ngay ngày mai, thậm chí là chỉ sau một giây phút thôi đã chuẩn bị cho sự chia lìa.

Không gian với gam màu chủ đạo đen - xám này không có một vật gì thừa thãi. Đây là phong cách điển hình của Utah Tụng Hương. Đôi lúc, một chiếc bông tai cô lỡ tay làm rơi, hay những món đồ nhỏ nhặt như nút áo văng trên đất đều là đồ thừa thãi ở chỗ của Utah Tụng Hương. Tất cả đều được dọn dẹp sạch sẽ vào sáng hôm sau.

Thật ra nói là dọn dẹp cũng không đúng lắm. Dù sao đó cũng là đồ của Nữ hoàng, chúng chỉ được mang ra khỏi căn phòng này, trở về vị trí mà đáng lẽ chúng thuộc về. Hoa tai sẽ quay về hộp trang sức của Nữ hoàng, cúc áo được đặt trong hòm đồ thất lạc, còn son sẽ tự khắc ngoan ngoãn nằm trong khay mỹ phẩm.

Có phải là quá đáng lắm không? Cô giáo ơi, em biết, cô rất quan tâm đến cuộc hôn nhân giữa em và Utah Tụng Hương.

Cô ơi, đây chính là tình trạng mối quan hệ giữa em và Utah Tụng Hương đấy.

Em không thể nào trả lời cô được. Cô hãy cứ coi như em đang bảo vệ lòng tự tôn của mình đi vậy.

Cô ơi, vẫn còn có chuyện quá đáng hơn nữa cơ.

Cũng đã không chỉ một lần Utah Tụng Hương coi em là Kim Jena.

Hiếm lắm mới có một cuối tuần hai vợ chồng có thể ngồi bên nhau như một cặp vợ chồng bình thường. Anh ấy tưới hoa trong vườn, còn em cầm một cuốn sách dạy nấu ăn dày cộp, hai chúng em cách nhau một khung cửa sổ. Cô ơi, anh chàng Utah Tụng Hương đó mặc áo hoodie và ủng thôi mà cũng rất đẹp. Nhưng em không muốn để anh ấy biết là em đang chẳng hề nghiên cứu sách nấu ăn gì hết. Thế nên em dùng cuốn sách để ngụy trang, len lén nhìn ra bên ngoài cửa sổ.

Sau đó...

"Kim Jena." Anh ấy nhìn về phía cửa sổ và gọi.

Cứ như bị tạt một gáo nước lạnh vậy.

Em hạ cuốn sách xuống.

"Anh cứ tưởng mình đang trong phòng làm việc cơ." Anh ấy đưa tay vỗ trán, khuôn mặt đầy vẻ ngây thơ vô tội.

Cô bất bình ấm ức vì dáng vẻ "ngây thơ vô tội" ấy, nhưng cũng chỉ đành khẽ thở dài vì nét mặt chẳng hề ăn năn hối lỗi của anh.

Thật đúng là... Cô giáo ơi, vừa nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo tới.

Khoảng hai giờ bốn mươi phút, Tô Thâm Tuyết nhìn thấy Kim Jena xuất hiện trong video giám sát. Chiếc áo khoác của Utah Tụng Hương vắt trên cánh tay Kim Jena , còn Utah Tụng Hương được Lý Khánh Châu dìu đi.

Rất rõ ràng, Utah Tụng Hương uống say rồi.

Tửu lượng của Thủ tướng không tốt, chỉ cần quá tám cốc bia là có thể khiến anh liêng biêng rồi. Chuyện này thì cả nước Goran đều biết.

Trong màn hình giám sát, Hà Tinh Tinh đang chạy ra đón. Mấy người họ đứng trong phòng khách trao đổi vài câu, sau đó đi về phía cầu thang.

Trong phòng ngủ không có quần áo của cô, trong lúc cấp bách, Tô Thâm Tuyết liền với luôn áo choàng của Utah Tụng Hương mặc vào.

Mặc áo xong, cửa phòng ngủ vang lên tiếng gõ, cô chạy ra mở cửa.

Hà Tinh Tinh là người tinh ý, khéo léo đứng chắn giữa Kim Jena và Utah Tụng Hương.

Tô Thâm Tuyết lướt nhìn Utah Tụng Hương. Có thể thấy là anh đã uống quá tám cốc rồi. Cô khẽ chau mày.

"Thủ tướng chỉ uống rượu do ngài Tô mời thôi." Lý Khánh Châu giải thích.



Ngài Tô mà Lí Khánh Châu nhắc tới chính là cha cô. Ông Tô Văn Hãn là người coi trọng sĩ diện hơn năng lực, bữa Tiệc mừng năm mới tại số Một đường Goran là một trong ba sự kiện hào nhoáng nhất Goran. Chỉ dựa vào thân phận bố vợ để cùng cụng ly với con rể là Thủ tướng Goran đã khiến ông ta nở mày nở mặt trong buổi tiệc rượu rồi.

Tô Thâm Tuyết thầm thở dài, khẽ tránh qua một bên để bọn họ vào phòng, nhưng ánh mắt lại dán chặt vào Kim Jena.

Chiếc áo choàng của Utah Tụng Hương khi mặc lên dài đến mắt cá chân cô, nhưng bộ đồ ngủ của cô còn dài hơn, gấu váy màu vàng lông ngỗng trượt xuống từ bên trong chiếc áo choàng dài màu xám.

Ánh mắt Kim Jena tập trung vào những tua váy màu vàng đó.

Cô muốn tiến lên đỡ lấy anh, nhưng một cánh tay của Kim Jena vẫn chắn ngang giữa cô và Utah Tụng Hương.

Kim Jena này muốn làm gì đây?

"Thưa Nữ hoàng," Cô ta khẽ cúi đầu, cử chỉ đúng mực, "Tối nay Thủ tướng đã uống cocktail pha thêm vodka."

"Vậy nên?" Tô Thâm Tuyết hỏi.

"Rượu vodka khá mạnh. Người cũng biết tửu lượng của Thủ tướng kém. Thưa Nữ hoàng, tôi không có ý gì khác, tôi… tôi đã cùng ở London với Thủ tướng nhiều năm, là bạn học. Đứng trên góc độ bạn học… tôi chỉ có ý… Ngài Thủ tướng một khi đã uống quá nhiều rượu, thì sẽ… thì sẽ rất khó xử lý. Dựa vào dáng vóc cao lớn của Thủ tướng… tôi… tôi cho rằng vẫn nên để anh Lý đến hỗ trợ thì hơn." Cô ta càng nói càng cuống, giọng nói cũng nhỏ dần, nhưng vẫn cố nói hết.

Chỉ có điều, những lời này được thốt ra từ Cố vấn Thủ tướng có vẻ không phù hợp cho lắm.

Tô Thâm Tuyết lạnh lùng nhìn Kim Jena: "Cô và Utah Tụng Hương có mấy năm là bạn học. Thật khéo là tôi và anh ấy cũng từng là bạn học suốt mấy năm, thậm chí còn dài hơn cô tận mười năm. Trong mười năm này, tôi và Utah Tụng Hương là bạn bè, cũng là đồng đội. Chúng tôi cùng nhau giành được cúp vô địch giải quần vợt đôi nam nữ thanh niên, cúp Á quân của cuộc đua thuyền thanh thiếu niên."

"Còn về mối quan hệ hiện giờ giữa tôi và anh ấy, càng không cần tôi phải nói nhiều. Cô là Cố vấn thứ nhất của Thủ tướng, những điều trên mới là chuyện cô nên tìm hiểu." Tô Thâm Tuyết chuyển đề tài, "Thảo luận với Phu nhân Thủ tướng về tửu lượng cũng như hình thể vóc dáng của ngài ấy đều không thuộc phạm vi chức trách của cô."

Bàn tay chặn giữa cô và Utah Tụng Hương buông thõng xuống. Cùng lúc đó, Hà Tinh Tinh cũng đón lấy chiếc áo khoác của Utah Tụng Hương từ trên cánh tay Kim Jena.

Tô Thâm Tuyết khoanh tay, đứng trước ghế sofa.

Utah Tụng Hương ngồi trên sofa, tóc tai gọn gàng, tay áo sơ mi xắn lên.

Nhìn đi nhìn lại, người được Kim Jena miêu tả là "uống quá nhiều rượu" trông chỉ giống như một học sinh trốn tiết chạy ra công viên nằm ngủ mà thôi.

"Này." Cô đá nhẹ mấy cái vào Utah Tụng Hương.

Chẳng có phản ứng gì.

Cái người này rốt cuộc là say rượu hay là ngủ mất rồi?

Mặc kệ là say hay ngủ, việc cần làm trước mắt là giúp anh thay một bộ đồ thoải mái hơn, rồi đưa anh lên giường. Vừa nãy trước mặt hai trợ lý tận tụy của anh, cô đã thể hiện rằng: Tôi sẽ tự mình chăm sóc người chồng say xỉn của tôi.

Được thôi, bắt đầu cởi giày trước vậy.

Lúc này từ đầu đến chân Utah Tụng Hương đều là hàng thiết kế kì công do chính các nhà thiết kế tại Milan chế tác.

Mấy cái phụ kiện đáng ghét này, khó khăn lắm mới cởi được thắt lưng, thì lại đến cúc áo sơ mi rắc rối. Đã gần ba giờ sáng, cô có ý thức làm đẹp từ rất sớm. Cô đã qua tuổi hai mươi lăm. Đối với phụ nữ từ hai mươi lăm tuổi trở đi thì giấc ngủ là phương pháp dưỡng da tốt nhất.

Đều tại cái tên đáng chết này. Đã uống cái thứ rượu gì chứ?

"Thủ tướng chỉ uống rượu do ngài Tô mời thôi." Ban nãy Lý Khánh Châu đã nói vậy, được thôi, được thôi.

Rốt cuộc Tô Thâm Tuyết cũng biết cách mở cúc áo. Cô mở chiếc cúc thứ hai, rồi thứ ba. Khi tay cô lần đến chiếc thứ tư thì bỗng bên tai vang lên tiếng gọi, "Kim Jena".

Cô không hề nghe nhầm, Utah Tụng Hương đang gọi tên Kim Jena.

Cô khựng lại.

Trong lúc cô cởϊ áσ cho anh thì anh lại gọi tên Kim Jena. Vậy chẳng phải điều này Kim Jena cũng đã từng giúp anh thay đồ trong lúc anh uống say bí tỉ hay sao?

Im lặng chờ đợi.

Quả nhiên.

"Năm hai đại học, mối quan hệ của chúng ta vẫn không được tính là tốt đẹp, nhìn thấy nhau là ngứa mắt. Nhưng không hiểu sao chúng ta lại cùng có mặt tại khán đài để xem bóng đá. Xem hết trận, chúng ta cùng nhau đi nhậu, sáng hôm sau thức dậy tôi lại thấy mình đang nằm trên ghế đá trong công viên. Cô nói có người đã vô ý làm đổ bia lên áo tôi. Cô còn nói, cô đã cho một người đàn ông có bộ ngực đầy lông mười bảng Anh, nhờ ông ta thay áo giúp tôi. Nhưng tôi biết, ngày hôm ấy chính cô đã giúp tôi thay áo." Người đang say khướt kia trần thuật rõ ràng.



Thì ra, ban đầu Utah Tụng Hương và Kim Jena không hề ưa nhau. Đây là bối cảnh được ưa thích trong các bộ phim điện ảnh về các mối tình oan gia. Thật đáng tiếc, hiện thực lại không giống như trên phim.

"Chúng ta mà lại cùng nhau đi xem bóng đá sao? Xem xong còn cùng nhau uống say một trận? Thật gay go... ngày hôm sau tôi còn phải lên lớp nữa." Utah Tụng Hương vẫn tiếp tục lải nhải, lúc này nghe đã có vẻ giống giọng điệu của người say rồi.

Anh tưởng rằng đây vẫn là London. Thường thì càng gần đoạn kết sẽ càng thân thiết, đôi oan gia ngõ hẹp đó rồi sẽ biến thù thành bạn.

Cho nên, Utah Tụng Hương mới cho rằng lúc này anh vẫn còn là người độc thân.

Nhưng đáng tiếc, không phải vậy.

Tô Tâm Tuyết tìm thấy một chiếc kéo. Chỉ một nhát cắt, những chiếc cúc áo còn lại văng tung tóe xuống sàn nhà.

Ba giờ mười phút rồi, Tô Thâm Tuyết định lên giường đi ngủ. Còn Utah Tụng Hương, đối với biểu hiện của anh tối nay của anh, ngủ trên sofa là đáng đời.

Trước khi ngủ, cô cảm thấy nên tặng cho người con trai trưởng ưa sạch sẽ nhà Utah một món quà đầy tình nghĩa.

Chiếc bút ký mà Utah Tụng Hương yêu thích nhất lúc này đang nằm trong tay Tô Thâm Tuyết.

Ngòi của chiếc bút ký kề lên chiếc áo sơ mi trắng tinh. Cô lắc nhẹ cổ tay, một vệt mực ngoằn nghèo từ cổ áo kéo thẳng xuống đến tận gấu áo.

Chà, với hoa văn trang trí này, chiếc áo sơ mi trắng cùng khuôn mặt Utah Tụng Hương càng trở nên đẹp mắt.

Đúng là cũng thuận mắt hơn thật.

Cổ tay cô bất ngờ bị ghìm chặt lại, không thể di chuyển.

Cô ngẩng đầu lên, Utah Tụng Hương đang nhìn cô.

Thành thật mà nói, cô nhân lúc Utah Tụng Hương uống say làm càn. Nhưng sự ngạo mạn và trí thông minh của Utah Tụng Hương như thế nào, trong lòng cô hiểu rõ. Ít nhất rõ ràng hiện giờ cô không đủ sức để đấu lại anh. Thật ra cũng không cần thiết, bọn họ chỉ là quan hệ hợp tác thôi.

Trước khi dùng kéo cắt đứt hết hàng cúc áo, cô cũng đã nghĩ xong cách để đối đáp với anh, "Dùng kéo để cắt là ý của anh mà." Còn về kiệt tác nguệch ngoạc kia thì sẽ là, "Anh cứ nhất nhất đòi em phải mang bút ký tới cho anh. Em cũng không ngờ lúc mang bút tới thì lại thành ra như vậy." Những việc kỳ lạ đó chắc cũng phù hợp với hành vi của một người say xỉn.

Nhưng lại có điều bất ngờ xảy ra.

Mang theo cảm giác vừa thấp thỏm vừa lo lắng, pha lẫn với cảm giác kɧoáı ©ảʍ hả hê, Tô Thâm Tuyết ngắm nhìn Utah Tụng Hương.

Hàng mày của Utah Tụng Hương cau lại.

Bực mình rồi sao. Trước đây là bạn đồng hành, về sau thì là bạn đời, vậy mà con gái lớn nhà họ Tô đang làm gì thế này? Dùng đến những cách này để khiêu chiến sao? Thật là buồn cười quá đi!

Không, chẳng buồn cười chút nào hết.

Cảm giác hả hê mơ hồ đang dần phát ra ánh sáng rạng ngời.

Đáp lại tia sáng đó, khóe miệng cô khẽ nhếch lên.

Một giây sau

"Vivian?" Hàng mày Utah Tụng Hương khẽ giãn ra.

Ánh sáng rạng ngời tràn ngập tim cô tắt phụt với tốc độ tia chớp.

Lụi dần, lụi dần.

Cho đến khi tất cả chỉ còn lại một màn tối đen. Khóe miệng đang cong lên của cô không kịp thu lại. Cô nhìn thẳng vào con ngươi trong mắt anh, tâm trạng ngập tràn hoảng loạn và bối rối.

Một giây sau.

"Vivian, em đang làm gì thế?" Trong câu chất vấn ngoại trừ sự phẫn nộ còn có một chút ấm áp.

Cô giáo ơi, cô xem, cuộc sống này lại trở nên chán ngắt rồi.