Không khí nóng nực, thời tiết vào giữa hè có hơi oi bức; mới có 8 giờ mà ánh mặt trời đã chuyển từ dịu nhẹ sang hầm hập nóng. Nhìn gương mặt vui vẻ của Thu Tư, Tang Mặc Ngôn cũng không đành lòng quấy rầy niềm hào hứng mà cậu hiếm khi có được. Lấy chiếc khăn lông ướt mà người hầu đưa đến trong tay, hắn nhẹ nhàng lau những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán Thu Tư dù cậu ra ngoài mới chỉ được 5 phút mà hai bên má đã nóng rực. Tang Mặc Ngôn cất lời. “Chúng ta hay là ngồi xe qua đó đi! Tuy là đường này không xa lắm nhưng cũng phải đi bộ 20 phút mới đến.” Biết lí do làm Thu Tư đi bộ là vì lưu luyến cảnh sắc bên ngoài nhưng hắn thật sự đau lòng khi nhìn thấy mồ hôi trên trán Thu Tư cứ ròng ròng chảy xuống, Tang Mặc Ngôn đành phải quyết định như thế, chỉ có thể làm cho Thu Tư thất vọng một chút vậy.
Cậu nhìn lướt qua ba người hầu đi theo phía sau Tang Mặc Ngôn, biết là do cậu nên họ mới phải phơi nắng bên ngoài trời hè nóng bức thế này. Ý nghĩ này hiện lên trong đầu khiến chàng thanh niên tư tưởng thuần phác này vô cùng tự trách trong lòng. “Ừ, được rồi.”
Nhìn Thu Tư gật đầu, gương mặt banh ra từ nãy giờ của Tang Mặc Ngôn cũng thoải mái hơn, hắn đưa lưng về phía ba người hầu, ánh mắt nhìn cậu thì vẫn hiền hòa như trước nhưng giọng nói cất lên với những người phía sau vẫn là lạnh lùng cách ấm áp vô cùng ra khiến họ thấy run cả người. “Chuẩn bị xe, thuận tiện lấy một chiếc mũ cói rộng vành lại đây.” (Con người đúng là tiềm năng vô hạn, mắt một đằng giọng điệu một nẻo) (thêm nữa: trong QT ghi là lấy thảo mạo:mũ rơm, nón lá, mũ lá, mũ cói. Bản thân nghĩ là chiếc mũ rộng vành hay được dùng khi đi biển để che nắng nên mạn phép biên tập thành vậy. Nếu có chỗ sai sót mong mọi người thông cảm)
“Vâng, ông chủ.” Nhìn được ông chủ vô cùng quan tâm đến vị “phu nhân” này, người hầu nhận lệnh đi lấy xe không dám chậm trễ một giây nào dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến gara gần đó.
Tiếng ve sầu lấp ló trong cành lá hát vang, ở đây chỉ còn lại hai người hầu cùng Tang Mặc Ngôn và Thu Tư đi đến tàng cây không bị ánh nắng mặt trời hắt xuống. Cổ thụ sừng sững nơi sườn núi khiến tầm nhìn Thu Tư lại mở rộng mênh mông, cậu lại không kìm chế được khát vọng nhìn phong cảnh tự nhiên xung quanh đang náo động trong lòng.
Thu Tư say mê nhìn cảnh sắc đất trời, mà Tang Mặc Ngôn lại dùng ánh mắt này để nhìn cậu.
Hắn nhẹ nhàng gạt những lọn tóc bị mồ hôi làm ướt và dính trên trán cậu, nhận ra Thu Tư đã chuyển rời tầm mắt khỏi phong cảnh và có ý muốn né tránh thì lúc này Tang Mặc Ngôn mang theo ý cười vô cùng bá đạo ôm lấy cậu vào lòng. Biết những người hầu đằng sau đã được qua huấn luyện sẽ không ngẩng đầu lên nhưng Thu Tư đang dựa sát vào người hắn lại vẫn giãy giụa chẳng hiểu rõ tình hình một chút nào, cậu vừa chú ý đến những người phía sau lại vừa xê đi dịch lại trong lòng Tang Mặc Ngôn. “Anh buông ra nhanh lên.”
Mọi hành động của Thu Tư trong mắt Tang Mặc Ngôn đều được nhìn dưới tiêu chuẩn của đáng yêu nên trong nụ cười của hắn có sự yêu thương không lời nào diễn tả được. “Không muốn.”
“Anh buông ra nhanh, như thế này…nóng lắm.” Cậu hiểu Tang Mặc Ngôn luôn luôn đặt vấn đề thân thể cậu có thoải mái hay không lên hàng đầu nên nhất định hắn sẽ theo ý cậu mà buông bàn tay đặt trên lưng ra. Thu Tư nghĩ vậy nên thông minh mặc cho hắn ôm, không động đậy nhúc nhích gì nữa.
Thấy người trong lòng không có dấu hiệu giãy giụa thêm gì, làn da dưới bàn tay lại truyền lên nhiệt độ nóng như lửa do mặt trời chói chang khiến Tang Mặc Ngôn đau lòng buông Thu Tư ra. “Có lẽ để ngày khác rồi mình đi!” Mặt trời lúc này, cũng không phải là buổi sáng nóng bức nhất với hắn, nhưng đã bức bối thế này rồi thì khi mặt trời lên đến ngọn cây thì thân mình Thu Tư chắc sẽ không chịu nổi được mất.
Cảm giác Tang Mặc Ngôn đang suy nghĩ về điều gì, Thu Tư lắc lắc đầu, cảm giác ngọt ngào trong lòng khiến cậu hơi mỉm cười. “Em không có yếu ớt như anh tưởng vậy đâu.”
“Anh biết, nhưng ngay cả một chút “có thể” anh cũng không cho phép nó xảy ra. Nếu có chỗ nào không thoải mái thì em phải nói cho anh biết.”
Đối phương bất giác thể hiện ra vẻ cương quyết cứng rắn, lúc này lại làm Thu Tư dấy lên màu sắc hạnh phúc không thể hình dùng được trong lòng. Cậu gật đầu, điềm đạm nói. “Em biết rồi.”