Trời xanh bát ngát, ánh mặt trời nhè nhẹ hiền hòa không hề chói chang; với thời tiết này nếu đi phơi nắng thì sẽ vô cùng thoải mái, Tang Mặc Ngôn đi lên mũi thuyền nhẹ nhàng ôm lấy Thu Tư đang tựa người vào lan can để thưởng thức phong cảnh biển. Những làn gió ấm áp vờn quanh hai người họ, chuyển động như mặt nước lấp lánh sánh làm cho thời khắc này càng trở nên ấm áp.
Lấy tay gạt những lợi tóc bị gió thổi rối lung lên, Thu Tư xoay người nhìn Tang Mặc Ngôn đang đứng ở phía sau. “Rốt cuộc là chúng ta muốn đi đâu vậy?”
Khung cảnh trời biển một màu làm nền khiến Thu Tư càng trở nên vô cùng xinh đẹp, động tác hất tóc vừa rồi của cậu làm trái tim không chút gợn sóng của Tang Mặc Ngôn dần dần đập những nhịp bất quy tắc. Kìm chế niềm xúc động này, nụ cười của hắn càng thêm dịu dàng. “Đi đến một đảo nhỏ tư nhân của anh, nơi đó phong cảnh rất đẹp, hiện tại lại vào mùa phù hợp; em nhất định sẽ thích nơi đó.”
Gật đầu, tầm mắt Thu Tư lại không kìm được hướng về phong cảnh biển tuyệt đẹp xung quanh. Trước kia, ngay cả một ngôi nhà cơ bản để ổn định thôi cậu cũng không có thì còn nói gì đến đi ngắm cảnh đẹp. Từ ‘du lịch’ này đối với cậu mà nói là quá mức xa xỉ, những chuyện mà trước đây ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ đến giờ lại có thể thực hiện được giống như nằm mơ vậy khiến cậu có cảm giác không thực cho lắm.
Thời gian cứ chìm dần trong sự tĩnh lặng này rồi biến mất, nhìn Thu Tư ánh mắt Tang Mặc Ngôn trở nên dịu dàng và đầy yêu thương, hắn nghiêng đầu ghé bên tai Thu Tư nói. “Chúng ta tới rồi.”
Đi ra khỏi suy nghĩ, Thu Tư mới đưa mắt nhìn xung quanh. Theo góc độ từ bờ biển nhìn lại, nước biển xanh một màu óng ánh giống như gương sáng đến tận cùng phản chiếu sắc trời xanh trong. Phong cảnh trước mắt khiến cậu rung động, càng khiến cậu đắm say thêm với thiên nhiên đất trời.
“Thích không?”
“Có.”
“Chúng ta vào thôi.” Nắm lấy bàn tay Thu Tư, trong ánh mắt Tang Mặc Ngôn là vẻ thâm tình cùng dịu dàng vô hạn.
Thu Tư bị cảnh sắc mê hoặc nên hoàn toàn chẳng chút chú ý bàn tay mình bị đối phương cầm chặt trước mặt mọi người, cậu chỉ ngơ ngác gật đầu. “Ừ.”
Nhìn Thu Tư vui vẻ như vậy, khóe môi của Tang Mặc Ngôn cũng cong lên, niềm hạnh phúc trong nụ cười khiến cho những người hầu trên đảo cứng đờ người lại. Họ là những người hầu ở nhà cũ điều tới đây, cũng coi như là chứng kiến Tang Mặc Ngôn trong mấy năm qua trở nên chín chắn và cũng thật lạnh lùng, nhưng mà sau năm năm không gặp, ông chủ sao lại không giống với trong ấn tượng vậy?!
Bộ dạng luôn lạnh như băng làm người ta không rét mà run, đứng bên cạnh ngài ấy đều có loại cảm giác buốt lạnh như rơi vào hầm băng vậy. Vì sao lần này ‘quang lâm’ nơi đây làm cho bọn họ vô ý đi qua nơi đây đều có cảm giác ấm áp.
Ánh mắt nhìn Thu Tư vẫn luôn là ấm áp và cưng chiều nhưng khi quay đầu nhìn về phía người hầu đã quên hết lễ nghi cứ nhìn chằm chằm hắn và Thu Tư, ánh mắt trở thành lạnh băng như trước. Ánh mắt này chính là cảnh cáo làm cho họ cúi đầu thật thấp, trong tâm trí thật ăn ý cùng hiện là một nhận định chung. “Ngài ấy quả nhiên vẫn chính là ông chủ như trước”. Khi cảm giác được Tang Mặc Ngôn đã đi xa, bọn họ với dám ngẩng đầu lên, nhìn thoáng qua nhau. “Người đàn ông bên cạnh ông chủ chắc chắn rất quan trọng với ngài ấy, xem ra bọn họ phải hầu hạ thật hết lòng.” Ngừng lại suy đoán, không dám rầy rà thêm chút nào nữa, họ vội vàng lấy hành lí trên du thuyền xuống rồi đi về phía biệt thự cách đó không xa.
Nhìn cảnh vật xung quanh giống như chốn bồng lai tiên cảnh khiến Thu Tư ngay cả chớp mắt cũng không dám. Hành động như thế khiến cả người Tang Mặc Ngôn toát ra vị dấm chua nhè nhè. Hắn vươn tay che lại hai mắt cậu lại, giam giữ hành động của cậu, vừa lòng nhìn Thu Tư bị khóa chặt trong ngực hắn. Lúc này Tang Mặc Ngôn mới cúi đầu xuống, đôi môi mang theo hơi thở nóng rực như lửa chậm rãi chuyển đến bên tai Thu Tư. “Em chỉ có thể dùng ánh mắt say đắm như thế này để nhìn anh, không được nhìn kẻ nào, hay vật nào khác.”
Khoảng cách quá gần gũi đến mờ ám thế này làm hai gò má cậu đỏ ửng trong nháy mắt, Thu Tư dùng sức giãy giụa thân mình đang bị ôm chặt nhưng hành động này không thành công giúp cậu thoát khỏi mà ngược lại khiến cho cánh tay của Tang Mặc Ngôn đang ôm lấy eo cậu càng thêm siết chặt hơn. Ánh nắng ấm áp vào chiếu lên người như cũ, xa xa có tiếng bước chân đang đến gần cũng dần dần sắp đến chỗ hai người khiến cho Thu Tư vốn luôn luôn ngại ngùng đã có chút luống cuống. “Đừng loạn nữa, mau buông ra không những người khác sẽ nhìn thấy mất.”
“Em đồng ý với anh thì anh sẽ buông ra. Còn nếu không đáp ứng…” Tang Mặc Ngôn tạm ngừng một lúc, khóe miệng cong lên mang theo một dáng vẻ đùa giỡn rất lưu manh. “Anh sẽ cứ ôm em như này.”
“Anh…” Biết hắn nói được thì làm được, Thu Tư ngượng ngùng cúi đầu xuống, hai mắt bị che lại khiến bóng tối ngập tràn trước mặt khiến hơi thở của Tang Mặc Ngôn phả vào gáy cậu rất rõ ràng làm Thu Tư càng thêm nhạy cảm mà run lên. “Anh…Anh độc tài chuyên chế.”
“Phải nói “em đồng ý” chứ không phải làm chuyên chế.” Cảm giác được thân thể của Thu Tư có sự thay đổi, đôi môi của Tang Mặc Ngôn càng lúc càng gần với cậu, khoảng cách chỉ có vài cm nên hơi thở của hai ngươi như giao hòa cũng một chỗ. Hai má Thu Tư bắt đầu nóng rực như hỏa mà Tang Mặc Ngôn, người đang tươi cười rạng rỡ kia hình như cũng có thể cảm giác được sức nóng này.
Tiếng bước chân của những người hầu càng lúc càng gần, Thu Tư hít một hơi thật sâu, thanh âm hạ thấp đến âm lượng chỉ cậu và Tang Mặc Ngôn mới nghe thấy được. “Đồng ý, em đồng ý, anh buông em ra đi.”
Nghe được lời cam đoan của Thu Tư, đôi mắt Tang Mặc Ngôn ánh lên vẻ hiền hòa, đôi môi duyên dáng cũng vẽ nên một đường cong thật đẹp. “Tuân lệnh.”