Tình cảm đọng lại bên môi thêm đậm, bàn tay đặt trên lưng Thu Tư cũng càng ngày càng siết chặt, thân hình hai người như dán lại vào nhau không một khe hở, dường như hơi thở của đối phương cũng có thể nghe thấy rõ ràng. Cảm nhận được điều này, hai gò má Thu Tư ửng đỏ cả lên, đôi mắt đen láy có chút ngượng ngùng hơi nhắm lại. “Này! Anh đã nói là sẽ “không làm chuyện khiến em không vui”.”
Mắt chan chứa ý cười, Tang Mặc Ngôn nhẹ nhàng buông bàn tay đặt trên lưng Thu Tư ra rồi nâng tay nhẹ nhàng vuốt tóc cậu. “Dây áo sau lưng của em lỏng ra rồi, anh chỉ muốn giúp em buộc lại cho chắc thôi.”
Cúi nghiêng xuống nhìn dây trang trí bên hông, hai má Thu Tư càng đỏ hơn “Khụ, em hơi khát, chúng ta đi lấy thứ gì uống đi.”
“Ừ.” Nhìn Thu Tư, Tang Mặc Ngôn khẽ cười; sự yêu thương cưng chiều trong nụ cười ấy làm gương mặt hắn trở nên hiền hòa hơn. Nhưng khi Thu Tư xoay người đi, ánh mắt khi thấy những tia nhìn tò mò từ bốn phía xung quanh lại mang theo cảm giác lạnh lẽo như băng hoàn toàn không tương xứng với vẻ dịu dàng lúc trước. Điều này khiến cho những kẻ chạm phải ánh mắt Tang Mặc Ngôn thì đều kinh hoàng, bối rối nhìn sang một bên.
“Anh muốn uống gì?”
Nhìn thấy Thu Tư xoay người lại, Tang Mặc Ngôn thu khí thế dọa người lại, nháy mắt khôi phục lại vẻ dịu dàng mà chỉ đối với mình cậu. “Em uống cái gì thì anh uống cái nấy.”
Vẫn chưa trả lời thì trong phòng nhao nhao ầm ĩ cả lên, Thu Tư ngẩng đầu nhìn qua đó; người đứng ở cửa làm cho đôi mắt đen láy của cậu hiện lên một niềm vui sướиɠ. Điều này khiến Tang Mặc Ngôn chưa từng rời ánh mắt khỏi câu nhíu mày lại, tầm mắt sắc bén nhìn theo hướng Thu Tư. Đỗ Triết Hiên? Sao hắn lại ở đây?
Ánh mắt quét qua khắp phòng, bắt gặp thân ảnh của Thu Tư, nụ cười nhẹ rất văn nhã trên gương mặt Đỗ Triết Hiên lại càng thêm tha thiết, tránh mấy kẻ đang vây quanh muốn cùng anh khách sáo nói mấy câu, anh bước đến trước mặt Thu Tư đang đứng ở quầy bar. “Đã lâu không gặp rồi.” Nụ cười càng tươi, sự hiền hòa trong mắt lại thêm một chút thâm ý rực nóng như lửa. “Học đệ.” Nói thêm hai chữ, lại ẩn chứa sự thân thiết nhớ nhung quen thuộc.
Cậu nhìn người đàn ông toát ra một khí chất nho nhã trước mắt này, nhẹ nhàng gọi một tiếng “học trưởng.” Nụ cười thật tình từ tận đáy lòng hiện trên gương mặt Thu Tư khiến Tang Mặc Ngôn đang bị mặc kệ ở một bên càng lúc càng ghen, hắn tiến lên đứng bên cạnh Thu Tư, vẫn là vẻ lạnh lùng không chút biểu cảm như trước quét về phía Đỗ Triết Hiên.
Vừa rồi mới chú ý đến sự tồn tại của Tang Mặc Ngôn, Đỗ Triết Hiên hơi mỉm cười, nhưng trong mắt lại xuất hiện một tia sáng khó bị người khác phát hiện. “Mặc Ngôn, chúng ta có lẽ đã sáu năm không gặp rồi ấy nhỉ, tôi không nghĩ khi gặp lại lại ở chỗ này.”
“Tôi cũng không nghĩ đến.” Liếc mắt qua Đỗ Triết Hiên, biểu cảm của Tang Mặc Ngôn vẫn là vẻ lạnh lùng riêng của hắn. “Cậu sao lại ở đây?”
“Thời điểm lên cấp ba không hiểu chuyện nên ầm ĩ với gia đình rồi tự mình chuyển trường, lúc học lớp âm nhạc vừa vặn cùng cả một lớp năm nhất học chung nên quan hệ khá là thân thiết.” Tầm mắt chuyển về phía Tang Mặc Ngôn, Đỗ Triết Hiên mỉm cười. “Mỗi lần họ họp lớp đều tính một phần cho tôi, nhưng tôi ở nước ngoài suốt. Năm này được dịp về nước không nghĩ rằng có thể trùng hợp gặp được cậu ở trong này như vậy.”
“Phải, thật trùng hợp.” Thanh âm tìm không thấy một độ ấm nào truyền ra từ miệng Tang Mặc Ngôn. Lúc trước hắn có nghe Vương Lạc nói Đỗ Triết Hiên về nước lần này là để tìm một người, thấy ánh mắt tên đó nhìn Thu Tư thì trong lòng Tang Mặc Ngôn đã hiểu.
Cũng không quan tâm đến thái độ lạnh như băng của Tang Mặc Ngôn, Đỗ Triết Hiên chỉ thản nhiên cười rồi lại hướng ánh mắt về phía Thu Tư. “Em quen với Tang Mặc Ngôn?”
“Vâng!” Nghiêng đầu nhìn Tang Mặc Ngôn đứng bên cạnh, trong nụ cười của Thu Tư dần hiện lên sắc thái vô cùng diễm lệ khó nói thành lời. Tia sáng này làm Đỗ Triết Hiên hơi nheo mắt lại rồi lập tức biến mất, khóe miệng vẫn mang theo ý cười vẽ nên một độ cong hoàn mỹ. “Từ sau khi anh tốt nghiệp ra nước ngoài thì mất liên lạc với em, nhiều năm qua như vậy em có khỏe không?”
Nhìn về phía Tang Mặc Ngôn đang phát ra loại ghen tuông mà chỉ cậu mới cảm nhận được, Thu Tư khẽ cười. “Vâng! Hiện giờ em rất hạnh phúc.”