Thu Tư đã mệt nhọc cả một ngày, duỗi duỗi thắt lưng mỏi rã rời rồi uể oải dựa vào ghế làm việc của mình. Ai! Mệt quá, cuối cùng cũng làm xong công việc trên tay, ngày mai có thể thoải mái hưởng thụ kỳ nghỉ rồi…
“Này! Thu Tư.”
Nghe thấy có người gọi mình, Thu Tư miễn cưỡng mở mắt, nhìn về đồng nghiệp – Chu Phàm ở bên cạnh: “Chuyện gì?”
“Tối nay cậu có hẹn hò gì không? Nếu không thì cùng chúng tôi đến ‘Hội Đốn’ uống rượu đi!” (Cái tên kì cục =.= ý nghĩa cũng không có gì, thà nó là từ tiếng Anh nào viết ra tiếng Trung còn hơn, ai dè nó lại là tên Trung nguyên gốc =.=)
“Hội Đốn???” Nơi đó không phải là chỗ siêu sang trọng, siêu đắt sao?
“Ừ, bình thường thì người lương tầm tầm như chúng ta ngay cả nghĩ cũng không nghĩ đến chuyện sẽ vào nơi đó nhưng mà Tiểu Quý ở phòng kế hoạch lấy được thẻ thanh toán đặc biệt từ anh họ của cậu ta, chỉ hạn trong hôm nay cho nên chúng ta có thể hưởng thụ tất cả các ưu đãi. Tuy là dù có thẻ đặc biệt thì giá cũng vẫn cao, nhưng chúng ta có thể đối phó được. Tối nay cùng đi nhé! Cơ hội hiếm có đấy.”
Nhìn cậu ta và cái vẻ quảng cáo đủ điều đó, khóe môi Thu Tư hơi cong lên: “Tôi không đi đâu, tôi cũng không biết uống rượu.” Từ nhỏ đến lớn cậu chưa từng uống một giọt rượu nào, nếu đi lại quét sạch hào hứng của mọi người mất.
Chu Phàm chắp tay trước ngực, làm vẻ chờ mong: “Đi mà! Đi mà! Thu Tư, cậu có thể uống nước ngọt, sinh tố trái cây. Lần này tôi mời cậu, không cần cậu trả tiền đâu.”
“Tôi thật sự không đi được mà.” Từ trước đến giờ cậu chưa từng đi tụ tập với các đồng nghiệp, cậu rất sợ mình không biết phải xử sự với mọi người như thế nào rồi lại phá hỏng tâm trạng vui vẻ của mọi người thì chết.
“Thu Tư, cậu đi đi mà! Tôi xin cậu đấy.”
“Vậy…Được rồi! Nhưng tiền rượu của tôi, tôi sẽ tự trả, được chứ?”
“Nói rồi nhé, nhất định phải đi đấy. Nhưng mà tôi muốn mời cậu. Lần trước vợ tôi làm phẫu thuật, may mà có cậu cho tôi mượn tiền, nếu không bây giờ tôi nào có cuộc sống hạnh phúc như vậy.”
“Không cần đâu, chuyện kia chỉ là được thì giúp nhau thôi, hơn nữa cậu cũng trả lại tiền cho tôi rồi…”
“Thôi mà, cậu để tôi mời đi!”
Mã Viễn trượt ghế làm việc của mình đến bên cạnh Chi Phàm và Thu Tư, giương đôi mi ngắn ngủn, vẻ mặt có phần buồn cười nói: “Tiểu Chu, sao tôi lại nghe được chữ mời khách vậy?”
“Đi ra chỗ khác, không có chuyện của cậu.” Chu Phàm giơ chân lên, đạp xuống dưới thanh ghế làm việc mang ròng rọc của Mã Viễn, chiếc ghế trượt sang chỗ khác y như ý muốn, khoảng một hai giây sau Mã Viễn lại như gà mái trượt trở về chỗ này, cứ đến đến về về như vậy mấy lần, hai người họ cười đùa ầm ĩ cả lên.
Nhìn hai người họ đùa giỡn trước mặt, khóe miệng Thu Tư cũng bất giác cong lên thành một nụ cười. Cậu rất ít giao tiếp với người ngoài, cũng không tránh được trong lòng có một chút chờ mong. Mà Thu Tư không biết rằng, quyết định hôm nay sẽ thay đổi cuộc đời của cậu…
“Nào nào Thu Tư, uống một chén đi. Đừng có giống như cô học trò nhỏ thế chứ, uống có một chén thì mặt đã đỏ như quả cà chua rồi. Cậu xem Hàn Tiểu Vân người ta còn uống khá hơn cậu.”
“Đúng đấy, em là con gái mà còn uống khá hơn anh, anh uống thêm chút đi.”
“Không thể uống tiếp được mà, tôi thật sự không biết uống rượu.” Mới uống có một chén nhỏ mà cậu đã hoa mày chóng mặt rồi. Nếu uống tiếp thì thật sự cậu phải bò về nhà mất.
Thấy tửu lượng của Thu Tư thật sự không tốt, Chu Phàm đúng lúc chắn trước người Thu Tư giúp cậu giải vây: “Đừng làm khó Thu Tư, để cậu ấy nghỉ giữa hiệp một chút, chúng ta tiếp tục đi.”
Tất cả mọi người đều là đồng nghiệp quen biết nhau nên cùng nói đùa: “Được, nhưng lát nữa cậu cũng đừng từ chối đấy, phải phạt ba chén nhé.”
Thu Tư đỡ lấy đầu có hơi choáng váng, cười cười gật đầu: “Ừ.” Từ trước đến giờ cậu chưa từng đi chơi và nói chuyện với nhiều người như vậy. Việc nho nhỏ này khiến trong lòng Thu Tư dấy lên một cảm giác hạnh phúc ngọt ngào. Cho nên dù cậu không hợp với nơi này thì cậu cũng muốn cố gắng chịu đựng. Nhưng mùi rượu trong phòng nồng nặc làm đầu cậu thêm đau hơn. Cậu vươn tay cầm lấy cái ly gần đó, muốn uống một ít nước nhưng lại lấy nhầm phải ly đựng rượu. Trong cơ thể lại gia tăng lượng rượu khiến tầm nhìn của Thu Tư càng thêm mờ ảo, váng vất, nhìn mọi người đang vui vẻ, Thu Tư thừa dịp họ không chú ý, lặng lẽ rời khỏi phòng.
Đóng cửa, cũng ngăn lại một phòng ầm ĩ, Thu Tư thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhìn bốn phía xung quanh. Nơi này thật là một chỗ xa hoa, thiết bị cách âm rất tốt. Dù chỉ cách có một cánh cửa thôi mà đứng ở bên ngoài lại không nghe thấy thanh âm gì cả. Trong đại sảnh còn có âm điệu tao nhã bao phủ, thứ âm nhạc thoải mái thanh nhã này khiến cơn đau đầu đang gào thét của Thu Tư cũng giảm đi nhiều. Hưởng thụ cảm giác an bình này một chút rồi Thu Tư bắt đầu men theo bức tường đi về phía toilet…
Mà Tang Mặc Ngôn ở trong một căn phòng cách đó không xa, vừa mới cùng đối phương bàn chuyện làm ăn, cầm ly rượu vang lên chậm rãi thưởng thức. Thiệu Vân đứng một bên lấy điện thoại ra, nhìn thoáng qua tin nhắn vừa đến liền hạ thắt lưng, dùng âm thanh chỉ có anh và Tang Mặc Ngôn mới nghe được nói lại báo cáo vừa mới nhận được: “Ông chủ, Sở Hàn vừa mới gửi đến tin tức mới nhất của Triệu tiên sinh. Tối nay ngài ấy cùng đồng nghiệp đến đây uống rượu.”
“Cùng đồng nghiệp?” Tang Mặc Ngôn nhíu mày, vẻ mặt lạnh như băng khiến cho giám đốc của xí nghiệp Trình Hoa ngồi đối diện như thấy có một cơn gió lạnh thổi qua làm người ta có loại cảm giác vô cùng sợ hãi.
Thiệu Vân đứng ở một bên cung kính trả lời: “Đúng vậy.”
Nhận thức được khí thế của Tang Mặc Ngôn có phần nguy hiểm, vì sợ động đến mình nên giám đốc Trình vội vàng đứng dậy, trên mặt đeo một nụ cười lấy lòng: “Ha ha, chủ tịch Tang, nếu chuyện làm ăn đã bàn ổn thoả rồi thì tôi xin đi trước. Tôi còn một vài việc chưa xử lý xong, đợi đến ngày ký ước tôi xin làm chủ mời ngài một bữa cơm, ngài nhất định phải đồng ý nhé!”
Giương mắt qua giám đốc Trình có vẻ dối trá này, giọng điệu Tang Mặc Ngôn vẫn lãnh đạm như trước, đứng dậy bắt tay đối phương một chút: “Được.”
Thiệu Vân tiễn giám đốc Trình ra khỏi phòng, lại bất ngờ nhìn thấy Triệu Thu Tư đang dựa sát vào tường, chầm chậm đi về phía trước…
Thiệu Vân nhanh chóng đóng cửa lại, bước vội đến bên người Tang Mặc Ngôn nói: “Ông chủ, Triệu tiên sinh hình như uống hơi quá chén, đang bước đi loạng choạng ở ngoài hành lang, đã gần đi đến cửa phòng chúng ta rồi.”
Nghe Thiệu Vân nói vậy, trong đôi mắt đen, sâu thẳm của Tang Mặc Ngôn hiện lên một tia lo lắng, muốn đứng dậy lao ra khỏi phòng ôm Thu Tư ngày đêm mong nhớ vào lòng, nhưng bây giờ vẫn chưa đến lúc: “Ngươi đi theo cậu ấy, có chuyện gì thì thông báo ngay cho ta.”
“Vâng.”
Thiệu Vân vừa mới đi ra ngoài không lâu thì đã nhanh chóng trở về. Nhưng lần này trong lòng anh còn một người nữa.
Thấy rõ người trong lòng Thiệu Vân, ý lạnh trong mắt Tang Mặc Ngôn lại càng thêm dày, dịu dàng đỡ lấy Thu Tư vào trong lòng, giọng điệu lại hoàn toàn bất đồng với hành động, phát ra sự lạnh lùng: “Sao lại thế này?”
“Triệu tiên sinh không cẩn thận đυ.ng đến giám đốc Lưu của công ti Uy Nghi, đối phương muốn gây khó dễ cho Triệu tiên sinh. Tuy tôi đã cản lại nhưng Triệu tiên sinh lại say rượu, ngã vào lòng tôi rồi ngủ thϊếp đi.” Thiệu Vân cúi đầu báo cáo lại chi tiết, nhớ đến bộ dáng mê man nằm trong lòng mình lúc nãy của Thu Tư, trong ánh mắt anh hiện lên một ý cười ấm áp.
Mà lúc này Tang Mặc Ngôn đang cúi đầu nhìn Thu Tư trong lòng mình, nguy hiểm nheo mắt lại: “Công ti Uy Nghi. Hừ! Thiệu Vân ngươi biết ngày mai nên làm thế nào rồi đấy.”
“Vâng.” Thiệu Vân lên tiếng, tuy giọng nói vẫn nhẹ nhàng như cũ nhưng bên trong cũng ẩn giấu ý hủy diệt…
“Chạy xe đến cửa sau.”
“Vâng.” Thiệu Vân nhận lệnh, xoay người rời khỏi phòng.
Tang Mặc Ngôn ở lại trong phòng dịu dàng hôn lên trán Thu Tư, hắn vốn tưởng rằng phải đợi một thời gian nữa mới có được cậu, nhưng mà…Thu Tư, bánh xe vận mệnh đã buộc chặt em với tôi ở cùng một chỗ, em không chạy thoát được đâu. Nghĩ thế, khóe môi Tang Mặc Ngôn cong lên tạo thành một nụ cười đầy thâm ý…
Đưa Thu Tư về biệt thự hắn đang ở, nhẹ nhàng đặt cậu lên giường. Nhìn gương mặt đỏ ửng của cậu, Tang Mặc Ngôn nở một nụ cười hạnh phúc khó thấy, chậm rãi cởϊ áσ khoác trên người cậu ra, nhìn thấy áo sơmi có một loạt cúc rườm rà, Tang Mặc Ngôn có phần mất kiên nhẫn dùng sức xé đứt.
Cởi bỏ tất cả những thứ bó buộc trên người Thu Tư, trực tiếp thưởng thức làn da trắng mịn của cậu, ngón tay lướt qua sự ấm áp non mềm mong nhớ đã lâu này khiến Tang Mặc Ngôn tự nhiên nảy sinh một loại cảm giác thỏa mãn chưa bao giờ có. Hắn cúi đầu yêu thương hôn lên đôi môi cậu, dịu dàng hòa lẫn với dục tình, trầm giọng nói: “Thu Tư, cuối cùng anh cũng đợi được đến ngày này.”
Hôn lên những lọn tóc mềm mại thoang thoảng hương cỏ xanh, Tang Mặc Ngôn từ từ đứng thẳng dậy, liếc mắt nhìn Thu Tư nằm trên giường, gương mặt có thể coi là dịu dàng. Hắn khẽ cười một chút rồi cởϊ qυầи áo của mình ra, cúi xuống đè lên người Thu Tư. Hai cơ thể không có quần áo ngăn cách thân thiết dính vào nhau. Ý cười của Tang Mặc Ngôn ngày càng đậm, hơi thở nóng rực phả trên má Thu Tư khiến cậu đang trong lúc mơ ngủ có phần không thoải mái giãy giụa dưới thân Tang Mặc Ngôn.
Hành động nhẹ nhàng này lại giống như ngọn lửa đốt cháy cơ thể Tang Mặc Ngôn ở trên người cậu: “Em đúng là yêu tinh.” Giọng điệu yêu chiều cùng đôi môi ấm nóng chạm lên đôi môi hơi sưng đỏ của Thu Tư, đầu lưỡi hắn quấn lấy lưỡi cậu, dùng sức mà mυ"ŧ cho đến khi Thu Tư thở càng ngày càng gấp, Tang Mặc Ngôn mới lưu luyến rời ra.
Nhìn đôi môi vì nụ hôn của hắn mà đỏ rực lên, gương mặt trong mắt người khác là bình thường không nổi bật, nhưng trong mắt Tang Mặc Ngôn lại xinh đẹp dị thường. Điều này khiến hơi thở của con người luôn luôn trấn định tự nhiên, tự chủ siêu cường như hắn đã bắt đầu trở nên dồn dập.
Khóe môi Tang Mặc Ngôn nhếch lên động tình, bàn tay dần lướt qua hồng anh trước ngực Thu Tư, từ từ đi xuống lối vào phía sau. Ngón tay Tang Mặc Ngôn dừng ở tiểu huyệt của cậu, mơn trớn liên tục để mở rộng chỗ chuẩn bị tiếp nhận du͙© vọиɠ của hắn.
Vì những cử động này của Tang Mặc Ngôn khiến Thu Tư hơi khó chịu nhăn mặt nhíu mày, cậu mở đôi mắt mơ màng nhưng ý thức vẫn mông lung trong giấc mộng, khẽ thầm thì một tiếng rồi lại nhắm mắt tiếp tục mê man. Những động tác liên tiếp này của cậu làm Tang Mặc Ngôn bật cười, lại yêu thương dừng môi trước ngực Thu Tư. Vốn định nhẹ nhàng hôn lên thân mình xinh đẹp mà hắn chờ đợi đã lâu nhưng xúc cảm non mịn lại khiến Tang Mặc Ngôn lưu lại trên làn da chỗ tim Thu Tư một hồng ấn thật đậm. Dấu ấn này làm Tang Mặc Ngôn vừa lòng rời môi về phía mục tiêu tiếp theo.
Mà bàn tay cũng không ngừng lại, cảm giác được hậu đình phía dưới đã dần mềm mại ra, Tang Mặc Ngôn từ từ tiến một ngón tay thon dài của mình vào trong cơ thể Thu Tư, cảm nhận được Thu Tư bất giác cứng người lại khiến Tang Mặc Ngôn càng thêm dịu dàng hôn lên hồng anh của cậu, khıêυ khí©h nhiều lần mới làm cậu thả lỏng người. Ngón tay trong cơ thể Thu Tư cũng cử động thoải mái được, Tang Mặc Ngôn hài lòng tăng thêm một ngón tay tiến vào bên trong nóng rực của cậu, chậm rãi ra ra vào vào cho đến khi Thu Tư từ từ thích ứng mới tiếp tục tăng thêm một ngón tay nữa.
Thấy Thu Tư đã có thể chịu đựng được bản thân mình, Tang Mặc Ngôn rút những ngón tay trong huyệt động ấm áp đó ra, thay bằng du͙© vọиɠ đã cương lên nóng cháy của hắn, tiến vào thật sâu trong cơ thể Thu Tư.
Loại xúc cảm siết chặt này khiến Tang Mặc Ngôn khẽ rên lên một tiếng, chậm rãi rút ra tiến vào trong cơ thể Thu Tư, dần dần lại tăng nhanh tốc độ cho đến khi phóng ra ham muốn của mình, bắn một dòng chất lỏng màu trắng vào trong cơ thể Thu Tư, Tang Mặc Ngôn mới thỏa mãn rời khỏi cơ thể cậu.
Cảm nhận được du͙© vọиɠ của mình thức tỉnh lần thứ hai, Tang Mặc Ngôn cười bất đắc dĩ. Hắn kiềm chế thân thể khô nóng của mình, ôm ngang lấy Thu Tư, bước về phía phòng tắm. Hắn rửa sạch giúp cậu rồi lại nhẹ nhàng đặt cậu lên chiếc giường đã được thu dọn, tỏa ra mùi hương nhàn nhạt. Tang Mặc Ngôn cúi đầu hôn lên trán Thu Tư, đắp chăn lại cho cậu rồi cũng lên giường, dùng tay chống đầu nhìn gương mặt Thu Tư đang say ngủ. Tang Mặc Ngôn nở nụ cười, không phải là nụ cười giả dối khách sáo, mà là nụ cười chân thật ấm áp, mang theo hương vị ngọt ngào.
Tang Mặc Ngôn vươn cánh tay ôm lấy Thu Tư kiệt sức dần dần chìm vào giấc mộng. Mà trong mộng, chính là lần đầu gặp mặt ngày trước…