Chương 56: Song

Vào mùa đông, lá rụng hết, chỉ còn lại những cành cây trơ trọi hai bên.

Những viên gạch trên mặt đất chất đống lá vàng.

Tống Oanh đứng ở ngã tư trống trải, thở gấp, l*иg ngực như vỡ òa, nhưng không thấy người đó trong tầm mắt, bóng dáng cũng không thấy đâu.

Đường phố đông đúc xe cộ, người qua lại đông đúc, xe cộ qua lại nhanh chóng, khung cảnh bình thường lúc này có vẻ rất lạ lẫm, Tống Oanh ngơ ngác nhìn xung quanh lần theo đường hướng về phía trước.

Cô nhìn xung quanh, bước chân lộn xộn, mở to mắt tìm kiếm đám đông, kẻo bỏ sót một chút manh mối, nhưng trong đám đông hỗn loạn, không còn thấy bóng dáng quen thuộc kia.

Niềm hy vọng bùng lên trong lòng cuối cùng cũng biến mất từng chút một.

Tống Oanh rũ vai xuống, nhìn chằm chằm dưới chân, một giọt nước mắt nặng nề rơi xuống đất.

Biển người vẫn đông đúc, náo nhiệt vẫn còn đó.

Ở góc phố dài phía sau, một người thu hồi ánh mắt, dựa lưng vào tường, ngẩng mặt lên.

Anh vô thức siết chặt khí lực, nắm chặt xấp thư trong tay, sau đó lại vô lực buông lỏng ra.

Lâm Tống Tiện nhìn chằm chằm vào bầu trời mơ hồ trên đầu, khuôn mặt không chút biểu cảm, đôi mắt thoáng đỏ ngầu.

"A Tiện, hôm nay là ngày đầu tiên tớ vào trường đại học. Trường Đại học Sư phạm Quốc gia rất đẹp. Có một con đường trồng đầy cây ngân hạnh..."

Trong gian căn phòng trống trải, một tia sáng tự nhiên chiếu qua cửa sổ, ngọn đèn bàn ở góc phát ra ánh sáng yếu ớt, trên bàn là một đống giấy thư nằm rải rác xung quanh.

Lâm Tống Tiện mở tất cả ra đọc, rồi cầm bút viết lại cho cô.

Từng lá từng lá một như không biết mệt mỏi, từ đêm tối cho đến ban ngày, ánh nắng dần dần tràn ra bên ngoài, đèn bàn trong phòng mất đi công năng.

Vào ngày bay, Lâm Tống Tiện bỏ những lá thư này vào hộp thư nhỏ màu xanh đậm kia.

Anh đến dưới tàng cây, đưa tay giữ cửa hộp thư, cố định nhìn vào, lúc này bên trong xuất hiện một bức thư mới, nằm yên lặng ở đó, nét chữ trên đó tinh xảo, quen thuộc.

"Hi Song!" (*)

(*) Song: Nghĩa là Tống như các bạn, tại đang trời tây nên để là Song cho nó hợp lý

Giọng nói sang sảng cùng với vẻ ngoài bắt mắt của anh ta lúc này đã khiến nhiều người ngó xem.

Lâm Tống Tiện đứng trước xe nhìn một cách ghét bỏ, sau đó mở cửa.

"Đi nhanh lên." Anh vừa ngồi vào đã nhắm mắt lại, khuôn mặt trẻ đẹp vô cùng mệt mỏi.

"Anh Song này, sao cậu về Trung Quốc mà như bị vắt khô thế." Joy quay đầu nhìn anh vừa khởi động xe, tiếng Trung phát âm ngọng nghịu, từ ngữ khó hiểu.

"Không nói được thì đừng có nói." Lâm Tống Tiện không lưu tình chút nào mở miệng, Joy lắc đầu, đã quen với dáng vẻ này của anh.

"Song, cậu có biết tại sao ở đây chỉ có tôi là bạn của cậu không ?" Lâm Tống Tiện không thèm quan tâm đến anh ta.

"Bởi vì tính cách của cậu thật sự rất là đáng ghét, đương nhiên là tôi rất thích." Anh ta đắc ý, không chút để ý đến sự hờ hững của anh, xe rẽ vào một góc, liền đề cập đến chuyện khác.

"Nhân tiện, lần trước cổ phiếu mới nhập vào có giới hạn, Song, cậu có phải là thần không, sao có thể lần nào cũng chính xác như vậy."

Một phần lớn lý do khiến Joy và Lâm Tống Tiện trở thành bạn bè là do có cùng sở thích.

Hai người là bạn cùng lớp, ngay từ đầu cũng không tiếp xúc nhiều. Lâm Tống Tiện rất đặc biệt trong lớp của họ. Anh không thích giao du, không bao giờ tham gia vào bất kỳ hoạt động riêng tư nào. Anh luôn xuất hiện một mình trong lớp rồi ra về một mình, ngoại trừ trong giờ học rất hiếm khi nhìn thấy anh.

Joy là một cơ duyên tình cờ, buổi học hôm ấy anh ta ngồi sau Lâm Tống Tiện, tình cờ nhìn thấy màn hình máy tính của anh.

Cái nhìn đó, khiến anh ta vô cùng sửng sốt.

Dữ liệu đường cong đầy màu sắc bên trên, anh giống như một nhà giao dịch xuất sắc, bình tĩnh tỉnh táo, đối phó với mọi loại thay đổi nhanh chóng.

Lúc lớp học kết thúc ngày hôm đó, Joy ngay lập tức tiến đến gần anh, khi Lâm Tống Tiện bước ra khỏi tòa nhà dạy học, anh ta đã ngăn anh lại, nở nụ cười đặc trưng thường thấy, nhiệt tình chào hỏi.

Anh mặt mày lạnh lùng, đối diện với hàng loạt lời giới thiệu bản thân bằng cả tiếng Trung lẫn tiếng Anh, chỉ cầm trên tay cuốn sách, tích trữ như vàng mà phun ra hai chữ.

"Chào cậu."

Một năm qua anh ta dường như vẫn chưa từng nhìn thấy Lâm Tống Tiện cười.

Song là một người rất bí ẩn chỉ số IQ vượt trội, tính kỷ luật cao lại rất thích các con số, anh rất khó tiếp cận, thờ ơ, lạnh lùng, cay nghiệt.

Nhưng nó không ngăn được việc Joy rất thích anh.

Thật lạ là anh ta lại thấy Song có sức hấp dẫn khó tả.

Từ lúc quen biết Lâm Tống Tiện một năm qua, tài khoản chứng khoán của Joy đã biến động vô số lần, tất cả đều là do công lao của người bên cạnh.

Joy cầm vô lăng vui vẻ mời chào "Song này, tối nay chúng tôi mở party, cùng nhau đến đi, chúc mừng một chút."

Phỏng đoán cẩn thận mà nói, Song hẳn phải là một người giàu thực sự tài sản có khi gấp đôi của mình, vượt ra khỏi bọn họ ngay cả khi có bố mẹ trợ giúp xung quanh.

Anh ta cảm thấy con quỷ tham công tiếc việc này nên để bản thân thư giãn một chút.

"Không đi." Lâm Tống Tiện từ chối không chút do dự, Joy không có gì kinh ngạc, nhưng vẫn không che giấu sự mất mát của mình, cố gắng tranh thủ khuyên anh.

"Tại sao?"

"Bữa tiệc của bọn tôi lần này rất thú vị. Sinh viên quốc tế trong trường về cơ bản sẽ đến. Địa điểm là trong trang viên của Dimi. Các nguyên liệu đều được vận chuyển bằng đường hàng không. Đầu bếp của Dimi rất tuyệt, rất nhiều rượu hảo hạng..."

"Cậu trở về nhà cũng chỉ có một mình. Yên tĩnh như vậy, Song không bằng cùng tôi đi uống rượu..."

"Trước tiên cất hành lý trước." Joy lảm nhảm rất nhiều, Lâm Tống Tiẹn đột nhiên ngắt lời anh ta. Giọng Joy đột ngột dừng lại, anh ta sững sờ hồi lâu mới nhận ra mình không hề bị ảo giác.

Anh ta vui vẻ huýt sáo, quay xe trong tay rồi đạp ga phóng nhanh.

"Ôi Song, cậu đã hứa sẽ đi party với tôi rồi đấy nhé. Tôi quả thực rất vui, có nhiều người bạn mới muốn giới thiệu cho cậu."

Anh ta tràn đầy phấn khởi miêu ta khung cảnh party, Lâm Tống Tiện dựa vào ghế ngồi, suy nghĩ đã trôi đi mất.

Mấy ngày nay ở Cẩn Thành có mưa nhẹ, mặt đất ẩm ướt, không khí ngột ngạt lạnh lẽo.

Cô quàng một chiếc khăn màu be, chiếc áo khoác ngoài có mũ tai sừng dê, mái tóc đen mềm mại, khuôn mặt không có gì thay đổi, vẫn như trước đây.

Lâm Tống Tiện rất muốn tiến lên ôm cô nhưng không được, anh sợ khi nhìn thấy nước mắt của cô, anh sẽ liều lĩnh điên cuồng chạy khỏi nơi này.

Như Joy đã nói, party này rất sôi động, đủ loại thanh niên ngồi rượu bia, giao lưu vui vẻ.

Party theo phong cách tự phục vụ, địa điểm mở, sàn nhảy ánh đèn nhấp nháy, âm nhạc đôi khi nhẹ nhàng ấm áp, một số người đang nhảy múa, một số người nói chuyện cùng ly rượu trên tay, trái cây được đặt trên bàn trong bãi cỏ xanh mướt, một nhóm nam nữ thanh niên mặc đồ bơi tại bể bơi ngoài trời.

Lâm Tống Tiện ngồi một mình trong góc, trên chiếc ghế sô pha cạnh cửa sổ kính từ trần đến sàn. Anh đang cầm một cái ly cùng một vài chai rượu đã cạn trước mặt. Anh ngửa đầu uống cạn ly rượu mạnh như uống nước sôi.

Khi tầm nhìn của anh dần mờ đi, não có chút mất tập trung, Lâm Tống Tiện ngẩng đầu lên nhìn lên trần nhà, dần dần trống rỗng.

Anh đã đọc bức thư Tống Oanh viết cho anh trên máy bay.

Giọng điệu của cô gái vẫn như thường lệ, không thắc mắc, cũng không có buồn bực mà bình tĩnh thuật lại cô đã đi đâu, hôm đó gặp một người rất giống anh, nhưng không đuổi kịp, cuối cùng không tìm thấy.

Nhưng không chút nào đề cập việc mình đuổi theo người đó suốt hai con đường, hoảng sợ tìm kiếm giữa đám người thật lâu, thật lâu.

Cô cũng không bao giờ hỏi anh lý do rời đi, cũng không hỏi ngày anh trở lại, dường như cô chấp nhận ủng hộ mọi quyết định của anh.

Chỉ là đến cuối bức thư, mới tự phóng túng chính mình, cho mình một chút tuỳ hứng.

"A Tiện, tớ có chút buồn bực, lúc đó tớ thật sự tưởng rằng cậu đã trở lại."

Giống như, đêm khuya hôm đó, cô không nhịn được nhẹ giọng nói.

"A Tiện, tớ nhớ cậu."

Sau khi Lâm Tống Tiện uống xong ngụm rượu cuối cùng, chiếc cốc trên tay anh rơi xuống lăn vào một góc.

Anh hoàn toàn say khướt ở đó, dựa vào ghế sô pha, nhắm chặt mắt lại.

Joy đi giao lưu xong, rời khỏi đám bạn, thấy Lâm Tống Tiện ngồi đó một mình, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

"Anh Song, tôi rủ cậu đến đây giao lưu kết bạn, sao cậu lại trốn ở đấy uống rượu một mình." Anh ta ngồi bên cạnh lắc đầu tỏ vẻ thất vọng.

Nhưng dù vậy, anh ta vẫn không rời đi, im lặng ngồi sang một bên cùng anh.

Joy nếm ly rượu, không khỏi tự cảm thấy mình đúng là một người bạn thực sự tốt.

Lâm Tống Tiện khi uống say rất trầm lặng, tự mình ngồi đó phát ngốc, cũng không biết đang suy nghĩ gì.

Đôi đồng tử rất đen, có vẻ như có rất nhiều tâm sự nhưng anh không bao giờ kể ra, lần duy nhất anh say rượu là khi anh mượn điện thoại di động của Joy để gọi điện, anh không nói một lời, chỉ cầm điện thoại nửa tiếng trời, vừa cúp máy, Joy đã thấy mắt anh đỏ hoe.

Anh lúc đó trông đặc biệt rất say, nhưng lại thanh tỉnh đến đáng sợ, sau khi cúp điện thoại, anh thất thần mất vài giây, lấy thẻ điện thoại ra, bẻ gẫy rồi ném vào ly đầy rượu.

Joy gần như hét toáng lên, Song nhìn chằm chằm vào anh ta với đôi mắt đỏ ngầu, giọng nói của anh rất rõ ràng.

"Ngày mai, tôi sẽ đẩy cho cậu một ít cổ phiếu. Cậu có thể mua tùy ý."

Joy lập tức bình tĩnh tại chỗ, không quên đưa khăn giấy trong túi qua, chân thành quan tâm "Song, hình như cậu đang khóc phải không? Có muốn lau không."

Lúc này người trước mặt anh ta lại có vẻ bình tĩnh hơn lần trước rất nhiều, không khóc không nháo, lặng lẽ ngả người ra sau, sắc mặt tái nhợt ngước nhìn lên trên, ánh mắt thất thần, giống như mất đi thứ gì đó rất quan trọng.

Joy vô thức ngập ngừng hỏi "Song, cậu đang nhớ ai đó đúng không?"

Không khí im lặng, hồi lâu Joy tưởng anh sẽ không trả lời, Lâm Tống Tiện đột nhiên cử động, phát ra một tiếng động không thể nghe rõ.

"Ừ."

Anh đang cầm điện thoại, ánh mắt rơi vào trên màn hình một lúc lâu, ngắm nhìn một cách chăm chú, như đang nhìn thứ quý giá nhất trên đời.

Joy không nhịn được cúi người nhìn một cái, trong màn hình là một cô gái tóc thắt bím, cô đang mặc chiếc váy hoa nhí màu đỏ, cười rạng rỡ dưới tán cây.

Điều đầu tiên xuất hiện trong tâm trí của Joy chính là mặt trời, thứ ánh sáng rực rỡ nóng bỏng, khiến ánh mắt người khác bất giác toả sáng ngay khi nhìn thấy.

Anh ta không nhịn được hỏi "Cô ấy là ai vậy?"

Lâm Tống Tiện không trả lời, dùng ngón tay xoa nhẹ lên màn hình điện thoại, nhẹ giọng như nói một mình "Là Nhân Nhân của tôi."

"Ying Ying?" Anh ta thử phát âm hai từ này, chỉ là khi hai âm tiết này phát ra, người trước mặt cảm xúc lập tức mất kiểm soát, ánh sáng trong mắt tan biến, tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Lâm Tống Tiện cúi đầu, lông mi bao trùm che lại, nhưng lại không che được âm mũi nặng nề.

"Tôi đem cô ấy làm mất rồi."