Chương 114-: Nhập Cao Úc Môn Hạ*

*Bái Cao Úc làm thầy.

**Lại nghe lại nhạc của anh ...cũng lâu rồi ..vậy mà vẫn thích giọng của anh vô cùng...vẫn mãi mãi cho rằng anh là tiểu mỹ thụ của lòng t kakakaka

Người lên tiếng là Tư Không Hi.

Ninh Uyên và Cao Úc cùng lúc nhìn qua, lại nghe Tư Không Hi nói: "Đây có phải Ninh công tử mà trước đó lão sư đã nói qua không? Trong bộ dáng thật sự tuấn tú tài giỏi, nhưng lão sư người lại đột ngột liền muốn đem người thu làm môn quan đệ tử, có phải quá gấp gáp rồi không?"

Ninh Uyên có lẽ đã đoán được ý tứ của Tư KHông Hi, thật ra từ lúc bước vào cửa nhìn thấy có người khác ở đó, trong lòng Ninh Uyên ẩn ẩn cũng đã có chút suy nghĩ, liền đứng dậy, lặng lẽ lui sang một bên.

"Nhị điện hạ, ta thật không hiểu ý của ngài." Mặc dù Tư Không Hi cũng là môn hạ đệ tử của Cao Úc, nhưng do thân phận của người kia, nên Cao Úc vẫn thường gọi hắn một tiếng Điện hạ.

"Lão sư thu nhận đệ tử từ trước tới nay đều thập phần nghiêm khắc và cẩn trọng, Ninh công tử có thể được lão sư yêu thích ,ta nghĩ cậu ấy ắt hẳn có điều gì đó hơn người mới khiến lão sư ngưỡng mộ như vậy." Thời tiết đã là cuối thu, Tư Không Hi vậy mà lấy ra một cây quạt xếp từ sau thắt lưng, giũ ra lắc lắc, "Nhưng còn việc có thể trở thành đệ tử của người, học trò vẫn muốn thỉnh người xem xét lại, dù sao lão sư đã nói chỉ nhận một vị đệ tử, người trong kinh này muốn đến bái sư lại nhiều vô số kể, nếu trong tương lai người khác biết được đệ tử môn hạ của người lại là một người hữu danh vô thực, không chỉ đối với lão sư, mà ngay cả đối với sư huynh như chúng ta, ít nhiều gì cũng bị mất đi mặt mũi."

Tư Không Hi thân phận cao quý, lời nói cư nhiên cũng thập phần lộ liễu, hắn là đang nói Ninh Uyên không có tư cách bái Cao Úc làm thầy, Ninh Uyên lại an tĩnh mà đứng đó, như thể không nghe thấy ,không nói một lời, nhưng vẻ mặt Cao Úc lại tỏ vẻ không hài lòng, "Nhị điện hạ nói như vậy là có ý gì,lão phu tất nhiên hiểu rõ tài hoa của Ninh Uyên, cho nên mới tính toán thu nhận hắn làm đệ tử, như thế nào sẽ có người nói hắn hữu danh vô thực."

"Ninh công tử quả nhiên có tài hoa, nhưng lại nói tiếp, kỳ thi mùa thu lần này, hắn bất quá chỉ là một Á Nguyên từ Giang Châu phủ." Tư Không Hi lại lắc lắc chiếc quạt gấp ,đột nhiên chỉ vào thanh niên bên cạnh, "Nhưng vị này bên cạnh ta, chính là Tạ Trường Khanh, Giải Nguyên Giang Châu phủ năm nay, người này không chỉ có tài văn chương xuất chúng, mấy ngày trước còn đạt giải nhất kỳ văn thì của Nho Lâm Quán, hôm nay ta mang theo cậu ấy đến đây, là muốn giới thiệu cậu ấy với lão sư, xét cho cùng, nếu dựa vào tài năng vốn có, Tạ công tử trở thành quan môn đệ tử của người, mới là danh xứng với thực."

Ngay khi lời nói của Tư Không Hi vừa dứt, Tạ Trường Khanh cũng đồng thời đứng lên, không nói một lời ,hướng về phía Cao Úc hành một đại lễ.

Quả nhiên là hắn? Ninh Uyên khi nãy đã lờ mờ đoán được thân phận của người này, sau khi được Tư Không Hi xác định lần nữa, lại đánh giá hắn lần nữa, Tạ Trường Khanh vóc người cao gầy, một thân áo dài mộc mạc, nhưng vẻ mặt lại quá nghiêm trọng, chỉ khi lúc hành lễ với Cao Úc, giữa hai lông mày mới thu lại vẻ kiêu ngạo, lộ ra một chút cung kính.

Cao Úc nhìn nhìn Tư Không Hi, rồi nhìn đến tạ Trường Khanh, sau khi Tư Không Hi vào cửa, còn chưa giới thiệu qua người bên cạnh, chỉ nói là một vị bằng hữu, muốn đến thỉnh giáo Cao Úc một số vấn đề, không nghĩ đến bọn họ vậy mà có tính toán đến để bái sư, phỏng chừng sự xuất hiện của Ninh Uyên đã phá hỏng kế hoạch của bọn họ, Tư Không Hi bất đắc dĩ mới đem lời muốn nói à nói rõ ra.

Tạ Trường Khanh kẻ này, tuy đối với Cao Úc không tính như là sấm bên tai, nhưng là cái tên được rất nhiều người nhắc đến, bởi vì trong khoảng thời gian này, danh tiếng hắn thật sự vang dội, thậm chí đến mức có cả danh hào "Đệ nhất cử nhân", bởi vì tò mò, Cao Úc đã từng xem lại bài thi hương của Tạ Trường Khanh, văn chương quả thực xuất sắc, lập ý rõ ràng, nhưng giữa những dòng chữ luôn lộ ra một loại cảm giác "Bỏ ta thì còn ai"*, sau khi nhìn thấy người, Cao Ú lại càng chắc chắn hơn suy nghĩ của mình, rằng Tạ Trường Khanh rất "kiêu ngạo", nói thẳng ra, Cao Úc không thích cái loại cảm giác này, là một học giả, ba người đi đến phải có thầy của ta**,cảnh giới của học hỏi không ngừng là vô cùng lớn, Cao Úc đã nhìn trúng Ninh Uyên, một là vì Ninh Uyên thật sự có tài, hai là bởi vì Ninh Uyên đủ khiêm tốn, trong tất cả mọi việc, trước không được tự ti kiêu ngạo ,mới có thể làm được hải nạp bách xuyên, thiên hạ kinh luân trăm triệu quyển***, có chút kiêu ngạo là tốt, nhưng cậy tài khinh người ,trái lại chỉ càng bị ghét bỏ.

*(NA:Cái này là thành ngữ TQ bắt nguồn từ việc Mạnh Tử đi nước Tề-舍我其谁-ý nói ngoài nó ra thì không còn ai tài giỏi nv đó, vl~ thằng tâm thần phân liệt =.=" ) ....

**(NA: Cái này là của Khổng Tử -hiểu nom na là trong số nhiều người đi đến thì phải có 1 người có đức tính tốt để mà mình nên noi theo)

***(NA: học thức rộng rãi, dung hợp kiến thức của nhiều nơi ,năng lực nắm bắt tốt)

"Tạ công tử là Giải Nguyên, còn Ninh công tử chỉ là Á Nguyên, hai người so ra, lão sư dù thế nào cũng nên nhận Tạ công tử là đệ tử nhập môn mới là phù hợp nhất." Tư Không Hi cười đến rạng rỡ, "Tất nhiên, lão sư có thể đồng thời thu nhận cả hai người bọn họ làm đệ tử, bất quá làm như vậy liền phá vỡ quy củ của lão sư , ta e rằng sau này những kẻ muốn tới quấy rầy để bái người làm thầy sẽ lại nối dài vô tận đi."

Cao Úc nói với bên ngoài bản thân chỉ thu nhận duy nhất một đệ tử nữa, tuy có ý tứ xuất sắc, nhưng phần lớn lý do là để ngăn cản những người tùy tiện tìm đến cửa xin bái sư, nếu không tuổi người đã cao như vậy, sẽ bị ồn ào quấy nhiễu không yên.

Sau khi nghe xong những lời của Tư Không Hi nói, Cao Úc không khỏi cau mày, lời nói như bát nước đổ đi, không có lý do gì để rút lại được, nếu không liền mang danh lật lọng, bất luận thế nào người cũng chỉ có thể nhận một trong hai, nhưng lại theo đạo lý của Tư Không Húc, tên tuổi Tạ Trường Khanh ở bên ngoài so với Ninh Uyên đúng là vang dội hơn rất nhiều, nếu nhận lấy Ninh Uyên mà bỏ Tạ Trường Khanh, ước tính sẽ có không ít kẻ lại ăn nói ba hoa.

CAo Úc khẽ vuốt nhẹ râu hai lần, cuối cùng nói với Tư Không Hi: "Thực xin lỗi điện hạ, bởi vì lão phu cùng Ninh công tử trước đây là từng hứa hẹn, quân tử nhất ngôn, không thể lật lọng, Tạ công tử đây nếu muốn bái sư nghiên cứu học vấn, Hàn Lâm Viện còn có không ít các học giả tài năng, lão phu có thể tiến cử cho ngươi."

Đây là nhất quyết từ chối Tạ Trường Khanh sao? Ngay khi Cao Úc nói xong câu này, không chỉ vẻ mặt của Tư Không Hi trở nên có chút khó coi, mà biểu cảm trên mặt của Tạ Trường Khanh cũng tối sầm lại.

Bái nhập Cao Úc làm môn hạ, có nghĩa là sau này sẽ được vị đại học sĩ đại nhân này quan tâm chăm sóc, cũng có thể nhanh chóng có chỗ đứng trong giới học giả, lại nói tới một kẻ xuất thân nhà nông như Tạ Trường Khanh ,vốn đang gấp không chờ nổi chỗ dựa, Nhị hoàng tử tuy rằng thân phận địa vị cao ,nhưng bởi vì để tránh bị nghi ngờ , nên quyền lực trong triều còn lâu mới bằng Cao Úc

Tạ trường Khanh hắn ta khổ học nhiều năm như vậy, một sớm liền trúng cử, tất nhiên là muốn trở nên nổi bật, nhưng tại nơi kinh thành này hắn lại không có người thân để dựa dẫm, vì thế hắn tự nhiên sẽ nhắm tới Nhị hoàng tử Tư Không Hi.

Mọi người đều biết, Tư Không Hi không chỉ là đệ tử Cao Úc, lại còn là một người rất phong nhã, là mười phần phong hoa tuyết nguyệt chi sĩ ,thích kết bạn với các phần văn nhân từ sĩ, chính vì vậy, Tạ Trường Khanh viết rất nhiều thơ từ ca phú vô cùng hoa lệ, được mọi người truyền tai nhau, cuối cùng cũng thu được sự chú ý của Tư Không Hi, Tư Không Hi thường xuyên mời hắn về nhà nói chuyện về thi từ ca phú, cuối cùng hắn mơ hồ để lộ ra một chút sùng bái đối với Cao Úc, thế là Tư Không Hi liền mang hắn đến bái sư.

Ai biết được nửa đường, Ninh Uyên lại đột nhiên xuất hiện.

"Lão sư nói rất có lý, nếu người với Ninh công tử đã ước hẹn trước đây, thật là không nên thay đổi ý định." Nghe thấy Tư Không Hi nói như vậy, trong nháy mắt Tạ Trường Khanh xem như chính mình lần này vô vọng rồi, nhưng ngay sau đó Tu Không Hi lại nói, "Tuy nhiên, nếu như Ninh công tử chủ động cự tuyệt lão sư, mọi chuyện sẽ lại khác nhau."

Nói xong, Tư Không Hi nhìn Ninh Uyên cười, "Không biết Ninh công tử đây có ý như thế nào?"

Đây là cố ý cho chính mình chủ động thoái nhượng? Ninh Uyên chưa kịp lên tiếng, nhưng thái độ hỏi thăm của Tư Không Hi thực làm người ta bức xúc, làm cho sắc mặt Cao Úc lạnh xuống, "Nhị điện hạ, ngươi đây là có ý gì."

"Lão sư chớ nóng giận, ta chỉ muốn Ninh công tử đứng ở góc độ của người mà suy nghĩ kĩ hơn mà thôi." Tư Không Hi cười nói, "Dù sao ta cũng không có nói gì sai, nếu để người khác biết lão sư cự tuyệt Giả Nguyên mà thu nhận Á Nguyên, mặc dù bọn họ không ra mặt nói gì, nhưng âm thầm nhàn thoại hai ba câu là điều khó tránh, lão sư khó tránh sẽ bị đau đầu một thời gian."

Ninh Uyên cười thầm trong lòng, Tư Không Hi tuy nói những lời này với Cao Úc, kỳ thật là nói cho chính bản thân y nghe, nếu y không chủ động thoái thác, thì chính là đang mang phiền phức tới cho Cao Úc, nhưng nếu y như vậy mà rời khỏi thì thật là bất kính, nếu không phải thân phận chênh lệch, Ninh Uyen thật muốn mở miệng trêu chọc một câu, chỉ sợ trên đời này không có một đệ tử nào giống như Nhị điện hạ đây, có thể nói với chính sư phụ mình như vậy a.

Thái độ của Tư Không Hi hiển nhiên khiến Cao Úc rất tức giận, nhưng bên này ông chỉ là thần tử, mà bên kia lại là hoàng tử, giữa lời nói không có va chạm rõ ràng, khiến bản thân ông cũng không biết phải làm sao, kỳ thật chính Cao Úc cũng muốn phản bác một câu, nếu như Nhị điện hạ ngươi có thể vì ta mà suy xét, vậy ngươi có biết lúc trước khi ta nhận lời phó thác của Hoàng thượng mà phá cách đem ngươi thu vào môn hạ, khiến cho bên ngoài không ít lời đàm tiếu không?

Nhưng dù sao thì Cao Úc cũng không có gan nói những lời như vậy a.

Trong phòng nhất thời không một ai lên tiếng, Tư Không Hi nhìn thấy Ninh Uyên đứng ở nơi đó giống như nghe không hiểu gì mà im lặng, trong lòng có chút khó chịu, đang định mở miệng, nhưng lại chợt nghe Tạ Trường Khanh nói: "Như vậy, liền thỉnh Cao đại nhân ra đề mục đi."

Mọi người sửng sốt, Cao Úc nói: "Ngươi nói cái này là có ý gì?"

"Nếu ta cùng với Ninh công tử cả hai đều muốn bái Cao lão sư làm thầy, nên phải có sự đánh đổi một trong hai, không có cách nào tốt hơn là so tài với nhau." Tạ Trường Khanh nói tới đây, nghiêng đầu nhìn về phía Ninh Uyên,"Hơn nữa nếu Cao lão sư đã quan tâm tới Ninh công tử ,ắt hẳn Ninh công tử có chỗ hơn người, nhưng nếu ta cứ như vậy mà từ bỏ, ta cũng lại không cam tâm, nên nếu Ninh công tử có thể thắng được Tạ mỗ, Tạ mỗ đây có thua cũng thua tâm phục khẩu phục."

Ngụ ý là nếu như Ninh Uyên thua hắn, thì Ninh Uyên cũng không nói hai lời mà phải nhường đường , ánh mắt Tạ Trường Khanh khá tự tin, dường như hắn đã nắm chắc điều đó rồi vậy.

Tư Không Hi liếc nhìn Tạ Trường Khanh một cái, cũng không hiểu tại sao hắn lại muốn làm ra chuyện này, thật ra đối với kẻ kiêu ngạo như Tạ Trường Khanh, cho dù theo đuổi cái gì cũng là một việc chắc thắng, hắn là kẻ tự phụ tài cao bát đẩu, để Tư Không Hi dùng mồm mép làm cho Cao Úc thu nhận chính mình ,Cao Úc mặc dù bên ngoài không nói, nhưng chắc chắn trong lòng vô cùng tức giận, cách tốt nhất là khiến cho Ninh Uyên rút lui một cách đường đường chính chính, mặt khác cũng có thể làm cho Cao Úc tận mắt nhìn thấy tài hoa của chính mình.

"Không biết ý của Ninh công tử như thế nào." Tạ Trường Khanh hướng Ninh Uyên hỏi, giọng nói nhàn nhạt cao lên.

"Ta không có ý kiến gì." Ninh Uyên vẫn là bộ dáng cụp mi rũ mắt, luận về khí chất có vài phần thua kém Tạ Trường Khanh, Cao Úc mơ hồ lắc đầu, nhưng việc đã tới nước này, hai bên cũng đã đồng ý thi đấu, ông cũng không biết nói cái gì mới là tốt, suy nghĩ một chút, nói: "Như vậy, lão phu liền ra một vấn đề, đáp án của ai khiến ta hài lòng nhất thì chính là đệ tử nhập môn của ta."

Sau khi nói xong, Cao Úc dừng một chút,mới nói: "Các ngươi nói xem, các ngươi đọc sách thánh hiền, đến tột cùng là vì cái gì."

Tạ Trường Khanh vốn nghĩ rằng Cao Úc sẽ ra câu hỏi về thơ từ hoặc là sách luận, đột nhiên nghe Cao Úc hỏi về vấn đề này, làm hắn nhất thời không kịp phục hồi tinh thần.

Cao Úc đã nói xong, nhìn hai người trẻ tuổi trước mặt, "Các ngươi ai trả lời trước?"

Đọc sách thánh hiền, rốt cuộc là vì cái gì? Tạ Trường Khanh cúi đầu suy nghĩ một chút, sau đó nói: "Học trò đọc sách thánh hiền chỉ vì một chữ, đó là "Đạo"."

"Lời này giải thích thế nào?" Cao Úc nhướng mày.

"Cũng giống như chữ trên tấm bảng treo phía sau của Cao đại nhân có viết "Văn dùng để truyền đạo" ,học trò đọc sách thánh hiền, để thu thập trí tuệ của các bậc hiền nhân, và sẽ theo đuổi đến "Đạo" thật sự trong thiên hạ." Tạ Trường Khanh nói, lời nói thật cao siêu, "Tương tự như vậy, chỉ có cách từ sách mà hiểu được những nguyên tắc này, mới có thể áp dụng những gì đã học vào thực tế, tu thân trị quốc, phò tá thánh thượng tạo ra một thời đại thái bình thịnh vượng."

Câu nói của Tạ Trường Khanh khiến Tư không Hi phải gật đầu, đây thật sự là một câu trả lời rất chuẩn, không phải bất cứ học giả nào lao vào đọc sách, đi thi, còn không phải là vì để vào triều, cống hiến cho đất nước, một câu trả lời như vậy chắc chắn sẽ khiến Cao Úc hài lòng.

Quả nhiên, Cao Úc mỉm cười gật đầu, sau đó mới nhìn về phía Ninh Uyên, "Câu trả lời của ngươi là gì."

"Học trò lại không có chí khí như Tạ công tử, học trò đọc sách, chẳng qua là muốn cho chính mình cuộc sống càng tốt mà thôi." Ngay khi Ninh Uyên vừa thốt ra lời kia, Tư Không Hi không nhịn được mà cười ra tiếng, Tạ Trường Khanh cũng không thể tin tưởng mà nghiêng đầu nhìn y, Cao Úc cũng ngây ngẩn cả người.

Ninh Uyên hoàn toàn không để ý đến biểu hiện của họ, tiếp tục: "Này liền giống như một nông dân làm ruộng, một ngư dân đánh bắt cá, hoặc một thợ săn săn bắn, mục đích học tập của học trò chỉ muốn cho bản thân có cuộc sống tốt hơn mà thôi, một nông phu vì muốn có một vụ mùa bội thu mà phải thức khuya dậy sớm ra đồng làm việc, ngư phu muốn đánh bắt cá được nhiều hơn liền phải đi thuyền ra tận ngoài biển sâu, người đi săn có thể ăn và sống trên núi hàng tháng trời chỉ để có được bộ lông da tốt hơn, sở dĩ bọn họ làm như vậy, chẳng qua cũng vì chính mình, chính người nhà mình có cuộc sống tốt hơn, đối với học trò cũng vậy, phải đọc nhiều sách hơn mới có thể tham gia thi cử, trở thành cử nhân, trở thành tiến sĩ, cuối cùng thăng quan tiến chức, làm cho chính mình và người nhà chính mình có được cuộc sống tốt đẹp hơn."

"Tầm thường." Tư Không Hi không kìm được ,phe phẩy quạt nói một câu.

"Chính là học trò hiểu rõ, nguyên tắc của bản thân mình." Ninh Uyen nói tiếp: "Muốn giữ được cuộc sống hiện tại, thì phải làm tốt việc của mình, không kiêu căng ngạo mạn, không tham lam ngông cuồng, bởi vì có lẽ chỉ cần đi sai, bước nhầm một bước, tất cả nỗ lực trước kia sẽ trở nên vô ích, học trò không có tham vọng cứu vớt chúng sinh, tạo ra một thời thế thịnh vượng, cũng hiểu là không một ai có được năng lực như vậy, giống như câu mà đại nhân viết ngoài hành lang "tu thân, tề gia, trị quốc, bình thiên hạ" kia, giống như nhu cầu học tập của học trò, đó là "tu thân và tề gia", còn đối với việc "trị quốc, bình thiên hạ" kia đến khi học trò có đủ khả năng, nhất định học trò sẽ làm, quyết không chối từ."

Sau khi nghe xong lời Ninh Uyên nói, Cao Úc ngồi một lúc lâu, rồi mới cầm tách trà bên cạnh lên, tựa như đang suy nghĩ điều gì.

Những gì Ninh Uyên nói, mặc dù nghe có vẻ thô tục bất kham, nhưng không thể không thừa nhận rằng, lời y nói thật chính là lời thật nhất.

Hơn nữa không riêng với y mà nói là lời thật tâm, chỉ sợ đối với toàn bộ cử nhân ở Nho Lâm Quán nghiên cứu học vấn, cùng với các nho sinh các nơi trên khắp thiên hạ đang gian khổ học tập kia, cũng đều là lời thật đi.

Ai cũng đều sẽ nói những điều như cứu vớt chúng sinh và tạo ra một thời đại thịnh vượng, nhưng nếu muốn những người này vỗ ngực nói một câu rằng họ đang học vì mục đích này, chỉ sợ bọn họ cũng sẽ nói không nên lời, gian khổ học tập, tham gia khoa cử, vì cái gì, còn không phải là vì chỉ để được thăng quan tiến chức, quang tông diệu tổ sao? Một khi đạt được chức vị tiến sĩ, được phong quan, trừ bỏ bổng lộc triều đình, cơm ăn áo mặc, địa vị thăng tiến không phanh, mỗi người đều phải xưng hô một tiếng đại nhân, dám hỏi học giả trong toàn thiên hạ này, ai lại không phải theo đuổi cảm giác đó mà vùi đầu kinh sử, vậy mà lại tự cho rằng là "đang khai sáng thịnh thế"?"

Ngay cả Tạ Trường Khanh một lòng muốn bái Cao Úc làm thầy, cũng chỉ là để con đường thăng quan tiến chức của hắn có thể được thuận lợi, nói trắng ra là, mục đích đọc sách của hắn cũng chỉ là muốn nhân thượng nhân, nhưng mục đích như vậy có lý nào hắn sẽ nói thật ra, bèn dùng một cái danh "gánh vác thiên hạ" r mà trả lời, Ninh Uyên so với hắn lại khác xa, hắn xấu hổ khi mở miệng nói ra, còn Ninh Uyên liền như vậy thẳng thắn mà nói không câu nệ.

Có lẽ câu trả lời của Ninh Uyên khá là thấp kém, nhưng không có nghĩa là y đã tát thẳng vào mặt Tạ Trường Khanh và mắng hắn ta là "đạo đức giả" sao!

Cao Úc lại không có đưa ra kết luận cho đáp án của Ninh Uyên, mà chỉ lấy làm lạ hỏi y rằng: "Ngươi đã đọc những dòng lưu niệm trên hành lang kia?"

Ninh Uyên gật gật đầu, "Lúc đi vào, thuận đường liền cẩn thận đọc qua"

"Haha, hiếm thấy có người chú ý đến nơi như vậy." Cao Úc đột nhiên cười cười hai tiếng, gật đầu với Ninh Uyên: "Phủ đệ này của ta xây cũng đã mấy năm rồi, khách khứa ra vào cũng không đếm xuể, nhưng khách cũng vậy, mà học trò của ta cũng vậy, thế nhưng lại chưa có ai nghiêm túc xem qua những dòng lưu niệm mà ta viết ở hành lang kia cả, nói như vậy, tên tiểu này, thế nhưng lại là người đầu tiên đọc nó đi."

Nghe đến đây, mặt Tư Không Hi lập tức cứng đờ, bàn tay đang lắc quạt cũng dừng lại,hắn cũng là một trong những học trò của Cao Úc, cũng từng đi qua hành lang kia vô số lần, nhưng những dòng chữ trên hành lang. hắn vẫn luôn coi là để trang trí, liếc mắt một cái liền bỏ qua, huống chi là ghé lại đọc, e rằng còn không thèm để ý đến, trên kia thật ra lại còn có chữ đi.

"Ngươi nói rất đúng,nhiều thư sinh khổ đọc để thi cử như vậy trong thiên hạ, ai lại không vì công danh lợi lộc, vì quang tông diệu tổ, lại có một số người sau khi có được địa vị cùng danh vọng mà họ muốn, nhiều người thậm chí còn dự tính tại vị, họ không thể làm tốt mọi việc, đem triều đình đương tốt đẹp ,trở thành chướng khí mù mịt, trở thành khối u của quốc gia, cũng không biết bọn họ nếu nhớ tới đã từng ở trước mặt kẻ khác khoe khoang khoác lác khát vọng lúc còn chưa có gì, có cảm thấy xấu hổ mất mặt hay không?" Cao Úc lắc đầu thở dài, sắc mặt Tạ Trường Khanh khẽ biến, theo những lời Cao Úc nói mà trở nên càng khó coi.

Hắn cứng người đứng đó một lúc lâu, sau đó đột nhiên mím chặt môi, hướng Ninh Uyên thô bạo chắp tay,đứng lên đi thẳng ra ngoài không nói một lời.

Không phải Tạ Trường Khanh muốn nhận thua, mà là hắn đã biết suy nghĩ của Cao Úc, nếu ở lại hắn sẽ chỉ thấy nhục nhã thêm thôi, nhìn thấy hắn ta rời đi, Tư Khong Hi cũng không thể ngồi được nữa, hời hợt* mà chúc mừng Ninh Uyên xong, hắn cũng theo sát đi ra ngoài. *(NA: 不痛不痒- không đau không ngứa - thành ngữ của TQ-có nghĩa là không đau cũng không ngứa, một loại cảm giác khó chịu không thể tả được-tức là nó khó chịu bé Uyên nhà này á mà )

"Tên tiểu tử ngươi, nhìn vô thanh vô thức, lại có lá gan này, thế nhưng lại có thể nói ra những lời như vậy." Nhìn bóng dáng hai người liên tiếp rời đi, Cao Úc cười lắc đầu, "Ta thật không biết nói ngươi như thế nào, nói ngươi tâm cơ trọng cũng tốt, nhưng vẫn nên là khôn ngoan giả dại dột vẫn tốt hơn."

"Học trò chẳng qua so với người khác, da mặt dày hơn một chút mà thôi." Ninh Uyên cung kính hướng về phía Cao Úc dâng trà, từ nay y đã trở thành vị đệ tử nhập môn chính thức của vị Đại học sĩ này rồi a.

Trên đường về nhà, Ninh Uyên nghĩ rằng tuy Tạ Trường Khanh và Tư Không Hi không nói gì, nhưng chắc chắn rằng bọn họ rất không vui, có lẽ y đã đắc tội với hai người bọn họ rồi đi, tính đến tiểu tử đυ.ng phải y trên xe ngựa hôm đó, Hàn Thao cái tên anh rể cũ, Tống Liêm tên chưởng viện Nho Lâm Quán,

hơn nữa liền cộng thêm hai tên ngày hôm nay, vào thành chưa đến mấy ngày, mà đắc tội không ít nhân vật lợi hại rồi nha, quả nhiên là tới Hoa Kinh chẳng khác nào đem bản thân quăng vào vòng xoáy thật mạnh vậy, nhưng biết làm sao được, dù con đường có ra sao, thì cũng vẫn phải đi tiếp thôi. (NA: Yên tâm, chồng e sắp về rồi :3 )

Mấy ngày kế tiếp, Ninh Uyên mỗi ngày đều đến Nho Lâm Quán, và y cảm nhận được thái độ người khác đối với y dần thay đổi, gần đây, có không ít cử nhân từ nơi khác đến đây đăng ký, trong số những người mới đến này ,Ninh Uyên dường như bị cô lập ,khi người khác nhìn thấy y, họ sẽ cố ý làm như không nhìn thấy mà lướt qua y, cố tình chút họ sẽ hừ nhẹ rồi quay đầu đi, chỉ có Tống Liêm là luôn mang một khuôn mặt tươi cười đối với y, cũng không biết đáy lòng hắn đang đánh cái chủ ý gì.

Ninh Uyên trong lòng như gương sáng, tình hình hiện tại, ít nhiều cũng do Tống Liêm âm thầm ở sau giở trò ma quỷ,trừ bỏ ngày đầu tiên đến Nho Lâm Quán, Tống Liêm cố tình khơi dậy thành kiến từ Trương Duy cùng những người khác với y ra, những ngày gần đây, thả ra không ít lời đồn nhảm, cho rằng y là một người có thế lực, khinh thường con cháu nông hộ, khiến không ít cử nhân bất mãn đối với y.

Tống Liêm nghĩ rằng tất cả người đọc sách đều coi trọng mặt mũi, Ninh Uyên bị đối xử như vậy sẽ không thường xuyên đến báo danh tại Nho Lâm Quán nữa, bằng cách này, thêm một khoảng thời gian nữa, Tống Liêm có thể lấy lý do vắng mặt thường xuyên của Ninh Uyên làm cái cớ, loại y ra khỏi danh sách cử nhân của Nho Lâm Quán, thay mặt Bàng tiểu thư trút bỏ cơn giận.

Mặc dù Nho Lâm Quán bề ngoài quy định mọi người phải có mặt tại đây đúng giờ, nhưng những quy tắc này không được xử lý theo nguyên tắc nào cả, hầu hết những người bình thường ,thậm chí còn không đến mỗi tháng một lần ,vậy mà cũng không ai quan tâm, nhưng Tống Liêm lại quyết tâm muốn dùng quy tắc này để đối phó với Ninh Uyên, người khác cũng không dám nói cái gì, dù sao quy tắc chính là quy tắc.

Nhưng điều khiến Tống Liêm cảm thấy kỳ lạ là, mặc dù bị cô lập đến như vậy, nhưng Ninh Uyên lại bình thản đến đây ngày này qua ngày khác như một người bình thường, không ai chú ý đến y, vì vậy y liền ngồi một mình trong tàng thư các với một cuốn sách trên tay, làm ngơ đối với những ánh mắt khinh thường xung quanh, làm Tống Liêm thầm mắng da mặt y quả thật là dày mà, đồng thời cũng khiến hắn nhận ra phương pháp của mình không có cách nào đối phó với tên tiểu tử này, thế là hắn liền nghĩ ra một số chiêu trò khác. (NA: nãn cái thằng pháo hôi này thiệt chớ)