Một ngày không có việc gì.
Chạng vạng, màn đêm buông xuống, mây đen đen kịt từ trên trời trải ra, tầng tầng lớp lớp vết ố, lòng người trầm mặc ảm đạm. Mưa vẫn chưa tạnh mà chỉ nhỏ hơn một chút vào buổi chiều, hiện tại xem, chỉ sợ mưa to vẫn cứ tiếp tục.
Ánh nến nhảy lên, ngọn lửa xanh biếc bên trong phát ra tiếng 'bốp' nhẹ một tiếng vang nhỏ, ngón tay mảnh khảnh của Thôi Vũ vỗ về trang sách, đuôi mắt hơi hơi giơ lên. Nếu hắn không nghe lầm, vừa mới rồi nóc nhà mái ngói giống như vang lên, hơn nữa không chỉ một tiếng.
Vào đêm, là thời gian hoạt động của một số người nào đó. Buổi sáng là hắn nghĩ sai rồi, người khác căn bản không phải ăn cơm sáng dầu mỡ gì, nhưng mệt mỏi cả đêm, ăn một bữa tối ngon lành để tự thưởng cho mình.
Vốn dĩ hắn không quan tâm đến chuyện lộn xộn ở phòng bên hay phòng đối diện, hắn chỉ lo tĩnh tâm tránh mưa, nhàn sự mạc quản, đợi mưa tạnh rời đi, chính là nguy cơ diệt khẩu đến từ phòng cách vách, cảm giác quỷ dị ở đối diện phòng...... Hắn không thể không quan tâm.
Hắn dự cảm, trước nay không sai.
Thôi Vũ tống cổ Lam Kiều đi ngủ, chính mình cũng lên giường ngủ, nhưng chỉ ngủ hai canh giờ, hắn liền tỉnh. Khi suy nghĩ về những điều trong đầu, hắn có thể từ tiềm thức khống chế thời gian giấc ngủ của chính mình, chỉ cần bổ sung đủ chất cần thiết cho giấc ngủ, liền sẽ tỉnh lại.
Tỉnh lại hắn cũng không nhúc nhích, chỉ nhắm mắt nghe tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ, cùng với bất luận tiếng vang kì quái gì lúc đêm khuya phát ra.
Lại lần nữa nghe được mái ngói trên nóc nhà vang sau không lâu, hắn rời giường, mặc quần áo, phủ thêm áo choàng, động tác thật mau đi ra ngoài, giả dạng làm bộ dáng người muốn đi nhà xí.
Khách điếm mỗi cái trong phòng đều có cái bô, phương tiện để khách nhân đi tiểu, nhưng muốn đi nặng, phải hướng nhà xí đi. Nhà xí ở bên ngoài phía Tây Nam, cần đi qua Nam sương phòng, đương nhiên, còn có phòng cách vách.
Thôi Vũ không biết võ công, không thể ngầm theo dõi những người này để tìm kiếm tin tức manh mối, chỉ hy vọng chính mình vận khí cũng đủ tốt, có thể lúc người khác khi trở về nghe được điểm gì, nhìn được điểm gì...... Hắn chịu đựng chân đau, bước chân thực mau, giả làm bộ dáng vội vã, tinh thần căng thẳng, chú ý đến mọi thứ xung quanh.
Gió rất mạnh, mưa to, lực âm cùng mưa đủ để che phủ rất nhiều thứ, thính giác và thị giác của hắn gần như mất đi, không còn phát hiện được gì nữa.
Nhưng mũi hắn còn ngửi được...... Không khí thực ẩm ướt, có mùi tanh nhàn nhạt, mùi cá, cùng mùi máu tươi. Điểm này không có khả năng là bắt gϊếŧ cá, cho nên trừ bỏ từng có người đi qua sông có cá, còn có người bị thương.
Thôi Vũ lợi dụng chân không thuận tiện, vừa đi, vừa đi vừa chống tay vào cột trên tường sờ soạng, ngoài hơi ẩm ra không có chút gì dính...... Dưới chân sàn nhà cũng là không có chút nào khác thường.
Người bị thương rất cẩn thận, không để lại dấu vết.
Mùi máu tanh nhẹ, thoắt ẩn thoắt hiện trong mũi, Thôi Vũ cảm giác không ra người bị thương đến từ phương hướng nào, lại đi nơi nào, nhưng không hề nghi ngờ, cách nơi này rất gần.
Nơi hắn ta đứng bây giờ là hành lang quay sang phòng bên cạnh.
Tròng mắt nhanh chóng chuyển động, bước chân không thể dừng, Thôi Vũ nhanh chóng hướng Nam sương đi, vì quá xuất thần không chú ý, đi đến chỗ ngoặt, đυ.ng vào một người.
Hắn ngẩng đầu, đúng là buổi sáng gặp qua người trẻ tuổi mặc lụa sam.
Người trẻ tuổi hiện tại đã không có mặc lụa sam, thay đổi một thân thuần hắc hành y, chiếc nhẫn lớn màu vàng kim mà hắn ta đeo giữa các ngón tay cũng đã bị cởi ra, khí thế âm trầm. Hắn quanh thân ướt đẫm, hai mắt như ưng ở trên người Thôi Vũ dừng lại một lát, lại dường như không có việc gì dời đi.
Thôi Vũ ngẩn ra: "Xin lỗi ——"
Người thanh niên coi như không thấy Thôi Vũ, mím môi rời đi, thái độ thờ ơ, giống như lúc sáng.
Thôi Vũ lại trong lòng căng thẳng. Người trẻ tuổi xem hắn liếc mắt một cái, lạnh nhạt âm hàn, phảng phất như Thôi Vũ hắn đã không phải người sống, nhưng rõ ràng có sát khí, vì sao lại buông tha hắn......
Người trẻ tuổi tựa hồ không kiên nhẫn lại sắm vai cái gì thương nhân, bước lên lan can bay nhẹ về cánh Bắc sương phòng.
Vừa lúc một đạo tia chớp đánh hạ, Thôi Vũ nhìn thấy vật cứng trên eo, đồng tử đột nhiên co rút lại!
Ước chừng trời mưa quá lớn, người trẻ tuổi tối nay làm nhiều việc, không chú ý quần áo có điểm loạn, thẻ bài lộ ra tới. Đầu rồng, nền đen, viền vàng, tử huy, hơi mảnh, đây là cung bài!
Thôi Vũ từng ở bên người Dương Huyên nhìn qua cùng một loại thẻ bài, Dương Huyên khi mới vào kinh sợ còn chưa có, tiến cung làm Thái Tử, ra ngoài vi hành, người xung ra ngoài đều mang theo loại thẻ bài này. Cung bài có quy chế đặc thù, thẩm quyền cấp dưới khác nhau, chữ viết trên đó cũng khác nhau, nhưng tất cả cung bài, hình dáng, màu sắc và thủ công đều giống nhau! Dương Huyên tên biếи ŧɦái kia từng vì hắn xem nhiều một cái, liền dùng cung bài ở trên người hắn chơi nổi lên tình thú...... Hắn sẽ không bao giờ nhận sai!
Khách điếm vùng hoang vu, dù là cách Lạc Dương hay Trường An tám trăm dặm, cung bài hoàng cung, sao lại xuất hiện ở đây?
Tên đeo cung bài kia là ai? Trong hoàng cung nam nhân, trừ bỏ các chủ tử, không phải thái giám chính là thị vệ, thái giám biết võ thì ít, dù có võ công, tự do xuất nhập cung đình không có khả năng, thị vệ...... Ngươi gặp qua cái tên thị vệ đứng đắn nào đi đường thói quen mũi chân trước rơi xuống đất?
Người thanh niên này khí chất không đúng, rõ ràng không phải người sống bên ngoài ánh sáng...... Có lẽ là vị chủ tử nào nuôi dưỡng tử sĩ.
Con chó của chủ tử thay chủ tử làm việc, các chủ tử trọng điểm chú ý ở Lạc Dương, ở Trường An, cái mảnh đất hoang vu này có thể làm gì?
Đầu óc quay cuồng, lại bị sét đánh thêm mấy phát nữa, vẫn phải giả vờ đi nhà xí không ngừng bước, Thôi Vũ biết mình phải đi về phía trước, nhưng trong lòng dường như có một ý nghĩ cứ nhắc nhở hắn.
Hắn cố chịu đựng sự bất an, lo âu, tầm mắt nhanh chóng đảo qua mọi nơi—— hành lang ở dưới, giống như có đống đồ vật.
Chính là nơi người trẻ tuổi vừa mới nãy dẫm lan can thi khinh công.
'thình thịch —— thình thịch ——' tim đập nhanh, phảng phất nhắc nhở hắn, đó là đồ vật rất quan trọng.
Thời gian khẩn cấp, Thôi Vũ cắn môi dưới, nhanh chóng khom người nhặt lên.
Là một cuộn giấy, đã bị nước mưa thấm ướt.
Cẩn thận mở cuộn giấy, Thôi Vũ đầu ngón tay có chút run rẩy.
Đây là một bức bức họa. So bàn tay lớn hơn trang giấy không được bao nhiêu, phác hoạ bộ dáng một người, tóc rậm, mũi cao, môi mỏng và đường nét sắc như dao cứa......
Là Dương Huyên!
Tuy rằng béo gầy bất đồng, bức họa thấm qua nước mưa có chút mơ hồ, Thôi Vũ vẫn có thể nhận ra được, người này là Dương Huyên!
Trừ bỏ hắn, không có người nào có mi dài như vậy, thẳng mà dài, mi đuôi cao hơn mày, phần đuôi sắc bén giống như kiếm phong, nghiêng nghiêng nhập tấn; không có người nào có mắt như vậy, mắt hình hẹp dài, đuôi hơi vểnh lên, uy nghi nội liễm, như doanh nhật nguyệt; không có người nào có khí chất như vậy, mới nhìn bình phàm, nội liễm càn khôn.
Dương Huyên thừa kế dung mạo mẹ đẻ, là đẹp, cũng là thần bí, ngươi vĩnh viễn nhìn không thấu cảm xúc hắn, cũng nhìn không thấu giấu ở dưới trái tim các loại cảm xúc kia.
Dương Huyên......
Thôi Vũ biết mình đã quyết định con đường này, sớm muộn gì cũng gặp được Dương Huyên, không ngờ lại nhanh như vậy!
Bên cạnh bức chân dung nhỏ này, có một chứ 'Tru' dày đặc sát khí, góc dưới bên phải bị phủ đầy bùn đỏ. Hắn không biết chữ 'Tru' này 'là ai viết xuống, con dấu cũng vì nước mưa phá hư thấy không rõ, nhưng hắn hiểu rõ ý tứ tờ giấy này!
Đây là tru sát lệnh! Là ai muốn gϊếŧ Dương Huyên!
Bởi vì người bị phái ra làm việc chưa thấy qua Dương Huyên, cho nên vẽ cái bức họa này để nhận người!
Dương Huyên từ nhỏ đã có một cuộc sống tồi tệ, kẻ muốn gϊếŧ hắn căn bản không cần nghĩ, chính là vài vị chủ tử trong hoàng cung kia! Hoàng Thượng, quý phi, con trai quý phi......
Cái bức họa này xuất hiện ở chỗ này, không cần hỏi, mới vừa rồi người trẻ tuổi kia khẳng định là được phái gϊếŧ người, mà bản thân Dương Huyên—— rất có thể cũng liền ở gần đây!
"Bùm ——"
Tiếng sấm nổ mạnh bên tai, Thôi Vũ run tay suýt nữa kêu lên.
Hai bên Đông Tây đều có người ở, hắn mà cứ thế đứng dừng lại vô cùng không ổn, hơn nữa đồ vật quan trọng như vậy bị ném, tên thiếu niên ở Đông sương không có khả năng sẽ không phát hiện, có lẽ ngược lại, ngay lập tức sẽ trở về kiểm tra...... Hắn cần ngay lập tức đi!
Thôi Vũ đem trang giấy vội vàng cuộn lại, tiếp tục ném ở chỗ cũ, xoay người chạy chậm về phía nhà xí.
Tuy rằng hắn hiện tại nhận được lượng lớn tin tức bất ngờ, nhưng hắn tốc độ là thực mau, hành lang trước chỉ là ngắn ngủi dừng lại, coi như người bị đâm không để ý tới san nhưng cảm giác như bị kinh ngạc bỏ qua liền đi mất. Thôi Vũ trái lo phải nghĩ, cảm thấy chính mình không có gì nơi gì sai lầm.
Diễn trò thì diễn cho trọn, hắn thật sự ở hố nhà xí ngồi xổm, có lẽ nhà xí là một nơi tự hỏi lý tưởng, hắn trước tư sau nghĩ trong chốc lát, đến ra mấy cái kết luận khó lường.
Đông sương người là tới gϊếŧ Dương Huyên, tuy rằng hắn chỉ thấy người trẻ tuổi, nhưng trong sương phòng ở khẳng định không chỉ một người.
Dương Huyên đang ở gần đây, cho dù hắn không có ở đó, cũng không cách nào xa được.
Tây sương ' dược thương ' người này dưới sự dạy dỗ của một lão tướng quân nào đó. Trong giọng điệu nhàn nhạt lo lắng của một 'dược sư', hắn ta muốn bảo vệ người này. Từ ngữ khí ẩn mang sự quan tâm 'dược thương', là muốn bảo hộ người này, hơn nữa sự tình quá cơ mật, một khi bị người biết, liền tất yếu gϊếŧ người diệt khẩu.
Một phía muốn bảo vệ, một phía muốn gϊếŧ, đều vô cùng cơ mật......
Mục tiêu nhân vật của bọn họ, chẳng lẽ là cùng người?
Có phải hay không đều là Dương Huyên!
Thôi Vũ lông mày nhăn lại thật chặt, trên môi không có chút máu. Người trong hai sương phòng đó tối nay đều sẽ hoạt động, Tây sương đêm nay còn bị thương...... Hai bên có phải hay không đã giao thủ!
Không, không đúng, dù có đấu với nhau nhưng cuối cùng họ vẫn không chết, vì vậy ngay cả khi đối tượng nhắm đến là Dương Huyên, bọn họ vẫn không biết danh tính của nhau......
Kinh khủng nhất là Thôi Vũ đã hiểu rõ tại sao thanh niên trong Đông phòng có thể phát giác rõ ràng đủ loại ẩn ý,
ánh mắt hắn sát khí hiển nhiên không vui, nhưng lại giả bộ không sao cả. Bởi vì họ đã quyết định gϊếŧ tất cả mọi người trong khách điếm!
Tru sát lệnh, mục tiêu là Thái Tử, làm chuyện bí mật này, nhỏ tí tẹo đều không thể tiết đi ra ngoài, đương nhiên xa cách quần chúng, càng ẩn mật càng tốt. Nhưng trời giáng mưa to, bọn họ không ở khách điếm không được, mỗi ngày khách điếm lục tục tới nhiều khách nhân như vậy, bọn họ hành tẩu lại cơ mật, cũng có khả năng để lộ bí mật, tử sĩ làm việc, nặng nhất hiệu quả, vì bảo đảm trăm phần trăm thành công, bọn họ sẽ đem để khả năng lộ bí mật toàn bộ tiêu trừ.
Đương nhiên nơi ở đều là thi thể khẳng định không thoải mái, cho nên...... Mưa đã tạnh là lúc, đó là lúc những người này xuống tay!
Không thể để những người này đắc thủ!
Thôi Vũ đầu óc nhanh chóng chuyển động, hắn cần thiết phải hành động!
Mục tiêu của hắn rất nhiều, muốn bảo đảm chính mình cùng Ôn gia huynh đệ an toàn; phải bảo vệ Dương Huyên; phải bảo vệ Dương Huyên ở nơi gần đây bí mật không thể tiết lộ; muốn xác định nhân số tử sĩ mang cung bài, có thể gϊếŧ chết là tốt nhất; nếu có thể liên quan làm chính mình ở trong lòng Ôn gia huynh đệ địa vị càng cao, khoảng cách càng gần thì càng tốt!
Thật lâu sau, hắn hai tròng mắt hơi cong, một nụ cười ranh mãnh nở trên môi.
Kế tùy thế biến, hắn có thể làm được như vậy......