"Thiếu gia, tay chân hắn đều phát run!"
"Ước chừng đang nằm mơ."
"Mí mắt cũng run lắm!"
"...... Khả năng giấc mơ này có hơi đáng sợ."
Thôi Vũ dựa vào thành xe, hai mắt khẽ nhắm, điều chỉnh lại suy nghĩ hô hấp.
Vừa mới rồi, hắn quá xúc động. Tận mắt nhìn thấy Dương Huyên chết, vẫn là vì chính mình mà chết, không có khả năng không cảm giác, cho dù là hận, cho dù là đau, cho dù là bàng hoàng không thích, hắn chỉ sợ cũng sẽ không thể cứu vãn được nữa, một màn kia quá chói mắt, khắc thật sâu vào trong đầu óc, vĩnh khó có thể quên.
Gặp lại, cho dù bị thương nặng, tính muốn hay muốn gϊếŧ mình, Dương Huyên cũng là sống sờ sờ...... Kích động khó tránh khỏi, là bản chất của con người, nhưng hắn không nên hành xử như vậy. Ăn miếng trả miếng, đối chọi gay gắt, làm càn đối kháng, làm trời làm đất đều là việc của đời trước, hiện tại, hắn không quen biết Dương Huyên, không thể lộ ra bất luận cái loại cảm xúc gì, cũng không thể may mắn vui sướиɠ.
Hắn không thể phóng túng.
Hắn phải khống chế cảm xúc chính mình, điều chỉnh tâm thái...... Dương Huyên không ngốc, hắn cũng không thể sa ngã.
Con ngựa phát ra tiếng phì phì trong mũi, thân xe đi theo lắc nhẹ, có hơi hơi mưa phùn nghiêng nghiêng tạt vào cửa sổ xe, mang theo lạnh lẽo cùng ướŧ áŧ, gió nhẹ quất vào mặt.
Bọn họ ngựa đã chạy về, lúc trước cắn rớt dây thừng chạy trốn, đại khái là quá đói nên tự mình đi tìm đồ ăn, khi Thôi Vũ cùng Lam Kiều gian nan đỡ Dương Huyên lại đây, nó đã ngoan ngoãn đứng ở phía trước xa xe, ném cái đuôi nhiệt tình hướng bọn họ chào hỏi.
Dương Huyên Huyền có rất nhiều vết thương lớn nhỏ, hắn cùng Lam Kiều giúp y rửa sạch miệng vết thương, thay quần áo đắp thuốc lăn lộn thật lâu, may mắn trước đó Ôn Thư Quyền tặng một đống đồ ăn uống dùng dược vật, nếu không Thôi Vũ thật đúng là không biết làm sao bây giờ.
Người mảnh khảnh toàn là những vết xước, những vết xước làm rỉ ra các hang máu mỏng, vết thương do dao rạch hở ra, da thịt bầm tím, chỗ sưng cao có vết là do bị thương mà thành...... Trừ bỏ khuôn mặt, người này trên người cơ hồ không có nơi nào tốt, bị thương nặng nhất chính là chân, nhìn đáng sợ nhất chính là cái gáy.
Chân bị thương nặng là bởi vì vết đao rất sâu, mất máu quá nhiều, cái gáy đáng sợ là sưng lên quá cao. Sau đầu Dương Huyên gần đến đỉnh tâm, hẳn là bị đánh mạnh hoặc va vào chỗ nào đó, sưng to bằng gần nửa nắm tay, ngón tay ấn đi lên mềm mại, sẽ lưu động, lại không có trầy da, rõ ràng bên trong có máu bầm.
Thôi Vũ không phải đại phu, không biết loại tình huống này xử lý như thế nào, cũng không dám tùy tiện lấy máu, liền lau chút thuốc mỡ, trong lòng hy vọng Dương Huyên chống đỡ, đừng cẩu huyết tới mức mất trí nhớ, não chấn động rất nhỏ là đủ rồi.
Một bên nghĩ, một bên tầm mắt lướt qua người nằm trên xe, Thôi Vũ cảm giác Dương Huyên biểu tình giống như rất đang thống khổ......
Hắn dừng một chút, duỗi tay sờ lên trán Dương Huyên.
"Thiếu gia!" Lại bị Lam Kiều ngăn lại.
"Ừm?"
Lam Kiều vẻ mặt ủ rũ, biểu tình dị thường nghiêm túc: "Ngài đã quên vừa rồi? Ngài không thể đυ.ng vào hắn!"
Theo tầm mắt Lam Kiều, Thôi Vũ sờ sờ má trái chính mình, cảm giác đau đớn truyền đến, hắn nhịn không được nhíu mày. Vừa rồi hắn bôi thuốc lên cái gáy Dương Huyên, Dương Huyên, có lẽ Dương Huyên đã cảm thấy nguy hiểm theo bản năng mà tấn công người trước mặt một cách bừa bãi...... Hắn mặt bị cắt qua.
Lam Kiều vô cùng đau đớn, thiếu gia hắn sạch sẽ xinh đẹp a! Mỗi thời mỗi khắc đều có thể xinh đẹp a, bởi vì người nằm đó hôm nay đã mắc phải tội trọng! Là một người hầu thân cận, hắn kiên quyết không cho phép điều này xảy ra lần nữa!
"Ta tới!" Hắn vén tay áo, mặt mày kiên nghị duỗi tay tìm kiếm —— "A a a a —— hắn hắn hắn hắn muốn gϊếŧ ta!!"
Lam Kiều lùi về tới, nước mắt lưng tròng nhìn nhà mình. Người này quả thực chán ghét, ngủ cũng không thành thật, con dao trên tay hình như có mắt!
Đúng vậy, Dương Huyên lòng bàn tay vẫn luôn nắm một thanh chủy thủ, phi thường sắc bén, hôn mê cũng gắt gao nắm chặt, chủ tớ hai người căn bản đoạt không tới.
Thôi Vũ bị hành động đào tẩu nhanh nhẹn người hầu nhà mình thiếu chút nữa làm cho cười ra tiếng: "Vẫn là để ta làm đi."
Cũng là kỳ quái, Lam Kiều tới gần một chút, Dương Huyên tay liền xoát đảo qua tới, chủy thủ hàn quang ẩn hiện, Thôi Vũ tới gần, hắn liền không nhúc nhích.
Lam Kiều liếc mắt: "Nhất định là hắn lúc này vừa vặn không còn sức lực! Nếu không thiếu gia ta ——"
"Hắn nóng lên," Thôi Vũ giữa mày nhăn lại, "Ngươi lấy khăn thấm chút nước."
Bệnh tình quan trọng nhất, Lam Kiều vẫn là phân rõ nặng nhẹ, lập tức không hề nhiều lời, tay chân lanh lẹ đi, thật sự chuyển tới một cái khăn sũng nước vắt khô một nửa, nhìn chủ tử nhà mình đem nó đắp giữa trán tên hung hắn vừa nãy......
Sau một lúc lâu giúp không được gì, hắn liền vén mành đi ra ngoài đánh xe.
Lúc sau, Thôi Vũ một bên không ngừng thăm dò nhiệt độ trán của Dương Huyên, một bên chú ý cảnh vật ngoài xe cửa sổ, ngẫu nhiên suy tư, ngẫu nhiên ánh mắt thập phần túc mục, ngẫu nhiên thoạt nhìn thực nhẹ nhàng, có khi thậm chí còn sẽ yêu cầu Lam Kiều dừng xe xuống xe đi xem thử. Nhiều loại cảm xúc xen ngang lẫn nhau, hắn chỉ huy Lam Kiều đánh xe, lần lượt lựa chọn lối rẽ, phương hướng.
Bốn phía thực an tĩnh, tiếng mưa rơi khi có khi không, tí tách tí tách; con ngựa cần cù chăm chỉ kéo xe, thường thường đánh phát ra tiếng phì phì trong mũi; Lam Kiều thấp giọng cùng con ngựa nói chuyện phiếm, thỉnh cầu nó đừng nổi tính ham chơi, ngàn vạn lần đừng 'rời nhà trốn đi' thêm lần nào nữa; ngẫu nhiên, sẽ truyền thanh âm réo rắt đến Thôi Vũ, giữa độ tuổi giao thoa của trưởng thành và thiếu niên*, âm sắc hắn không cao, cũng không quá thấp, khi chậm rãi đọc từng chữ, có loại vận luật đặc thù, nghe tới thập phần dễ nghe.
Dương Huyên mở to mắt, tầm mắt lập tức liền bắt được người dựa vào bên cửa sổ.
Trời xanh không mây, liễu xanh như sương, bên trong gỗ mun lụa mỏng xanh, là thiếu niên sáng trong như trăng oánh như ngọc, mặt mày như họa, thanh phát nha nha*, cánh tay tùy ý đáp ở cửa sổ xe, tư thái lười biếng, cổ tay như tuyết, đốt ngón tay thon dài......
*青发鸦鸦
: tóc đen như lông quạ Trong đầu hắn dường như có một chữ, lúc này rất thích hợp, nhưng tiếc rằng chữ này lóe lên quá nhanh khiến Dương Huyên không kịp bắt lấy, khiến nó đã tan thành mây khói.
"Tỉnh rồi?" Thôi Vũ quay đầu nhìn qua, trong mắt tựa hồ mang theo hơi nước bên ngoài, mị hoặc trăng sao trên bầu trời, sáng ngời và ẩm ướt.
Dương Huyên...... vết thương đau buốt, hắn hít sâu một hơi, từ từ thanh tỉnh lại, dùng ánh mắt lãnh đạm đáp lại Thôi Vũ, quả nhiên hắn đã tỉnh.
Bên trong xe nhất thời thập phần an tĩnh.
"Cái tổ của ngươi a ——" giây lát, Thôi Vũ ánh mắt lướt qua tới, khóe môi anh sắc giơ lên, "Ta giúp ngươi phá rồi."
Dương Huyên đồng tử chợt co rụt lại.
"Cái tổ của ngươi cũng không tồi, lớn nhỏ vừa lúc đủ giúp ngươi che giấu, Cỏ ướt được bố trí che bên ngoài để tránh mưa. Cây bụi có thể che khuất phía trước, mưa lớn bùn sâu, nếu không đặc biệt chú ý, không có khả năng bị phát hiện." Thôi Vũ chậm rãi bình luậ, càng chậm rãi, phát hiện ánh mắt Dương Huyên càng sâu...... Hắn thực vừa lòng cái hiệu quả này.
Tạm dừng một lát, hắn duỗi tay, đầu ngón tay thon dài chỉ vào bên ngoài đường: "Chúng ta đã chuyển hướng sáu lần, trong đó né qua hai lần vết máu, hai mảnh quần áo bị xé rách, còn có cỏ cây không bình thường bị nghiền nát. Con đường này đã đến gần một canh giờ, không gặp lại tình huống này nữa, nếu như cùng dấu vết loại không hề xuất hiện, con đường của chúng ta này, vô cùng an toàn."
Hắn không có vận dụng lực ngoại cảm của mình, thời gian mấu chốt, hắn không rảnh hôn mê, hắn tự tin dựa vào đầu óc, cũng có thể đi ra đường bằng phẳng...... Hiện tại xem ra không sao cả.
Dương Huyên sắc mặt khôi phục như thường, mắt sáng như đuốc, khóe miệng châm chọc: "Không diễn nữa à?"
Không đề cập tới điều gì khắc, chỉ nói khi mới gặp ánh mắt, người này cho hắn cảm giác vô cùng vi diệu, ngôn hành cử chỉ nhìn như tự nhiên hài hòa, nhưng thực tế...... Hiện tại xem ra, quả nhiên.
"Ngươi không phải đã dùng thuốc độc chế trụ chủ tớ ta rồi sao?" Thôi Vũ tầm mắt lướt qua vách tường xe, tươi cười càng châm chọc, "Nếu như thế, hà tất lại diễn nữa, không bằng làm ngươi biết ta hữu dụng, cho dù ngươi muốn rời đi, gϊếŧ cũng không đành lòng."
Dương Huyên trước mặt vẫn là thiếu niên, không giống vài năm sau, đáy mắt trong lòng phảng phất che tầng sương mù thật dày, làm hắn như thế nào đều nhìn không thấu. Thiếu niên trước mắt vừa mới lớn, thật ngây ngô, dù vẻ ngoài cũng đủ lừa người, nhưng đối với người đã quá quen thuộc với Dương Huyên là hắn, liền quá dễ dàng thấy rõ.
Hắn vô cùng chắc chắn, Dương Huyên đang quan sát hắn.
Nếu kết quả này có lợi...... Mọi chuyện trong tương lai đều có thể xảy ra, nhưng phàm là Dương Huyên cảm giác được một chút không đúng, liền sẽ gϊếŧ hắn, không chút nào nương tay.
Thôi Vũ trong lòng dấy lên một trận hưng phấn khác thường, hắn thích loại thử thách này.
"Một ngày...... Đúng ra phải nói là hai ngày trước khi ta gặp ngươi, mười dặm về phía Đông, có một quán trọ nhỏ. Hai đội chiến binh ngụy trang bất ngờ giao chiến ác liệt. Ta vội vã trốn ra ngoài cùng người hầu nhà ta và tình cờ gặp ngươi... "
Thôi Vũ nói đại khái là chuyện xảy ra trong nhà trọ, đương nhiên, hắn không thể nói biết thân phận Dương Huyên, cũng như đoán ra hành vi mục đích của hai đội người kia, hay là lấy lời lừa dối quản gia, cái gì Hộ Bộ Liễu gia triều đình tấn công nhằm có âm mưu lấy bạc cứu tế kia một bộ lý do thoái thác. Tất cả các sự việc, nhân viên của nhà trọ, hoạt động của họ, tất cả các chi tiết, sự nghi ngờ của hắn, nói rõ ràng, có quan hệ đến mưu kế của mình...... Nói ít đi một nửa.
Vừa chậm rãi nói, vừa quan sát biểu hiện của Dương Huyên. Chẳng qua lúc trước hắn chủ động nói chuyện đường xá, hy vọng Dương Huyên có thể hiểu được tình hình hiện tại, biết chính mình thật thông minh, lại không rõ cụ thể nội tình, tựa như...... Vì được tồn tại, hắn cần thiết phải đem bằng chứng tất cả cho Dương Huyên.
Bên trong xe im lìm như màn đêm.
Dương Huyên bất động như núi, biểu tình không có nửa điểm biến hóa, thật lâu sau, mắt khẽ nhúc nhích: "Ngươi nói ngươi họ Thôi, chính là Thanh Hà Thôi thị?"
Thôi Vũ liền biết theo dòng suy nghĩ, nhất định sẽ nghĩ đến đây! Dương Huyên thân là Thái Tử, dù lâu không ở trong triều nhưng bản năng chính trị vẫn phải có. Đáng tiếc—— "Ta chỉ là hạng người vô danh." Hắn lắc lắc đầu, "Trong tộc của ta chức quan lớn nhất, đến nay cũng với không được tới Lạc Dương đại môn Thôi phủ."
Dương Huyên đuôi lông mày khẽ nhếch, trên mặt lộ ra vẻ...... Lấy theo lý giải của Thôi Vũ, chính là: Tin ngươi mới là lạ!
Có thể quan sát phá cục đến tình trạng này, hắn không tin Thôi Vũ là người thường.
Thôi Vũ nhịn xuống, sắc mặt bình thản hỏi lại: "Còn ngươi? Ngươi là ai?"
Dương Huyên đáy mắt màu đen hoạt động, ẩn có giảo sắc: "Ngươi đoán không phải rất giỏi sao?"
Thằng nhóc chết tiệt thật là khó chịu! Thôi Vũ một lần nữa nhắc nhở chính mình có dã tâm bất khả chiến bại, áp đầu ngón tay lên trán suy nghĩ, một lúc lâu sau mới nói: "Tiêu sư? Sơn phỉ? Giang hồ thế gia? Cùng chủ gia thất liên hộ viện? thiếu gia nhà võ?" Hắn thật sự là nghiêm túc giúp đỡ Dương Huyên muốn che đậy thân phận.
Dương Huyên chỉ vào đầu, nhếch môi lộ ra một hàm răng trắng: "Ta đυ.ng vào đầu, không nhớ rõ."
Thôi Vũ thiếu chút nữa phun ra một búng máu, lão tử tin ngươi mới là lạ!