Thôi Vũ đoán không sai, đích xác có tử sĩ dẫm lên mái ngói vận khinh công bay vọt mà đến!
Một lớn một trẻ hai người giả làm dược thương đoán được thân phận và mục đích tử sĩ, dùng hết toàn lực muốn cứu sống tánh mạng những người này, tử sĩ chấp hành nhiệm vụ từ trước đến nay đối người khác độc ác, đối chính mình càng độc ác, hai bên một khi gặp phải, đó chính là việc không chết không ngừng, tình hình chiến đấu kịch liệt.
Hai bên giằng co, không biết tranh đấu khi nào có thể dừng lại.
Mà ở giữa, lại cái này biến số có mọi người trong khách điếm, tử sĩ yêu cầu bảo đảm cơ mật của chính mình sẽ không bị lộ ra ngoài, vừa lúc nhân thủ có thừa, liền phái ra một người đuổi gϊếŧ. Người đi đầu cho rằng, đối phó một đám người thường không hiểu võ công, một tên tử sĩ đủ rồi.
Thời gian khẩn cấp, Thôi Vũ mọi người không có khả năng an bài chu đáo, nhanh chóng nhảy lên một cỗ xe ngựa tốt vung roi, con ngựa chạy như điên, phá cửa mà ra!
Trong tình huống bình thường, người khẳng định chạy không lại đám ngựa, nhưng tử sĩ huấn luyện khinh thân công phu vô cùng tốt, dẫm lên mái hiên mái ngói mà mượn lực, như diều hâu bay vυ"t, thân ảnh càng ngày càng gần!
"Mau! Nhanh lên!" Ôn Thư Quyền một bên đem đệ đệ gắt gao hộ trong trong ngực, một bên gấp giọng thúc giục xa phu, trong mấy hơi thở mà mồ hôi đã từ thái dương chảy xuống.
Lam Kiều bám lấy cửa sổ bên kia ra bên ngoài xem, cũng là sắc mặt trắng bệch, hắn dính sát vào vách tường thùng xe, chặt chẽ chống đỡ Thôi Vũ, e sợ có tử sĩ bắn ám khí, làm bị thương chủ tử.
Thôi Vũ đầu gối ẩn ẩn đau, đôi tay dần dần nắm chặt thành quyền.
Hắn có thể tính kế nhân tâm, tình thế trái phải, cuối cùng là không biết võ công, không có khả năng thoát khỏi thời điểm nguy hiểm, thể hiện bản lĩnh! Chín chín tám mươi mốt bước, chỉ kém một chút là có thể chạy thoát, chỉ kém một chút!
Ngĩ! Dùng sức suy nghĩ kĩ! Không phải có bàn tay vàng sao, không phải có dự cảm mãnh liệt sao, dụng tâm cảm nhận một chút, hướng nào! Có thể thoát ra theo hướng nào!
Xe ngựa chạy như điên giống như có thể đem người vứt ra ngoài, tiếng gió rì rào như những bóng đêm lang thang, dè bỉu, mọi người trong xe hoảng sợ la hét, tên tử sĩ bên ngoài càng ngày càng gần...
Thôi Vũ nghiến rang cắn chặt môi dưới, cái nhói buốt và dòng máu rỉ ra khiến hắn hiểu rằng nếu không cố gắng hết sức, máu của hắn càng chảy nhiều hơn nữa!
Tay chặt chẽ bắt lấy Lam Kiều để cố định lại quần áo trên thân thể, nhắm mắt lại, hít thở thật sâu...... Thôi Vũ dùng sức nghĩ.
Nguy hiểm như thế, làm sao để an toàn vượt qua?
Đêm đen đường đi không rõ, tốc độ lại quá nhanh, xe ngựa nguy hiểm, hắn phải biết hướng phương nào mà đi...... Đông, Tây, hay là Nam?
Tìm được phương hướng có thể không sao ư? Không, điều đó chỉ thể hiện xe sẽ không vì sự cố mà xảy ra tai nạn, tử sĩ vẫn cứ ở đó.
Làm sao đám tử sĩ không đuổi theo? Hy vọng bầu trời sấm sét đánh chết hắn ta? Hy vọng tử sĩ đυ.ng vào cây tự vẫn? Hy vọng xuất hiện việc ngoài ý muốn? Cũng không phải không khả thi, miễn là chọn đường đủ tốt, xoay chuyển thời cơ vừa phải, gãi đúng chỗ ngứa...... Nhưng như vậy sẽ chậm trễ quá nhiều thời gian. Thời gian dài xóc nảy, ngựa chịu không nổi, huống chi người.
Cho nên...... Chỉ có thể dựa vào chính mình!
Hắn từng học quá bắn tên, nếu thời cơ nắm giữ tốt, phương hướng nắm giữ tốt, có thể may mắn hay không bắn chết tử sĩ?
Trong lòng có chút thư thái nhàn nhạt, Thôi Vũ hiểu được đây là lời nhắc nhở, chính là nhắc nhở ngươi làm như vậy sẽ thành công!
Phút chốc, Thôi Vũ mở hai mắt, ánh sáng bên trong trào dâng, huy hoàng hiện ra, giống như những vì sao đang lấp lánh.
Nháy mắt tiếp theo, hắn khẽ nhíu mày, tay phải ấn trên ngực trái. Nơi này...... có một chút ngắn ngủi rung động, như ngừng nhảy hai nhịp, rất khó chịu. Đây là lần đầu tiên hắn khẩn trương như vậy, tự chủ sử dụng bàn tay vàng, hắn sớm biết rằng, sẽ có tác dụng phụ, chỉ là không quá xác định chắc chắn, là cái này sao?
Thời gian gấp gáp, cũng không có thời gian suy nghĩ lung tung, Thôi Vũ cảm thấy trong người không có cái khác khó chịu, lập tức quay đầu nhìn về phía Ôn Thư Quyền: "Ngươi có cung tên tự vệ ở trong không?"
"Tất nhiên là có, chỉ là cung tên tự vệ không có trên xe này ——" giọng nói chưa hết, Ôn Thư Quyền đã hai mắt trừng lớn, "Thôi huynh định bắn tên?"
Thôi Vũ gật gật đầu: "Mời cùng ta, cùng nhau tìm ra!"
Ôn Thư Quyền ôm đệ đệ gian nan chuyển qua đuôi xe, kéo ra vách trước tường xe rương nhỏ, lấy ra một bộ cung tiễn. Hắn sắc mặt nghiêm nghị đưa cho Thôi Vũ: "Mặt sau tên kia là tử sĩ, ngươi...... Ngàn vạn đừng miễn cưỡng."
Thôi Vũ trấn an nhìn hắn, chuyển qua phía trước cửa sổ: "Lam Kiều, tránh ra."
Lam Kiều cắn môi dưới, mày gắt gao nhăn lại, vô cùng không tán đồng. Hắn chưa bao giờ nhìn qua chủ tử bắn tên, nhưng thật ra đi theo chủ tử xem qua người khác bắn tên, chủ tử lúc ấy khoa tay múa chân, nói câu: "Cũng không khó đâu". Nhưng lúc sau lại không hiểu được...... Nào có người xem một lần liền hiểu chứ! Chủ tử đây là bị bức nóng nảy, nhất định sẽ có nguy hiểm!
Hắn kiên định nhìn Thôi Vũ, nhưng mà ánh mắt chủ tử so với hắn còn kiên định hơn...... Hắn cuối cùng cũng tránh ra phía vị trí trước cửa sổ. Bất quá hắn vẫn là dính sát vào ở hơi sườn phía sau, như vậy cũng có thể làm lá chắn thịt cho chủ tử!
Thiếu niên* tránh ra khỏi phía trước cửa sổ, Thôi Vũ liền mặc kệ, mặc hắn tùy tiện oa ở nơi nào.
Hắn thăm dò ra bên ngoài xem.
Bên ngoài mưa đã ngừng, trời vẫn như cũ âm u, không trăng không sao, đen nhánh một mảnh. Gió thổi hô hấp phát khẩn, đôi mắt cơ hồ không mở ra được, Thôi Vũ chỉ có thể từ ánh sáng mờ mịt, phân biệt ra đội ngũ phía sau gần mười chiếc xe ngựa, mà cái thân ảnh kia bay vọt chạy như điên mà đến, đã càng ngày càng gần, rất nhanh là có thể đuổi theo!
Tầm nhìn không thể trợ giúp cái gì cho hắn, chỉ khiến tăng thêm khẩn trương của hắn.
Hắn dứt khoát cài tên lên, nhắm mắt lại, tinh tế cảm thụ.
Phương hướng nào...... Thời cơ nào...... Cái gì lực độ......
"Hướng rẽ trái!"
Theo Thôi Vũ hét lớn, người đánh xe dày dạn kinh nghiệm kéo con ngựa lại, xe ngựa nhanh chóng quẹo trái. Vì tốc độ quá nhanh, người toàn bộ hướng bên phải bị dán vào tường, trừ Thôi Vũ sáng sớm đã chuẩn bị xong lòng bàn chân đè trên mặt đất.
Cỗ xe dẫn đầu quay đầu, cỗ xe theo sau cũng quay theo.
Thình lình thay đổi phương hướng, tử sĩ đã không còn trực tiếp ở sau lưng Thôi Vũ!
Một hơi thở, hai hơi thở...... Thế giới phảng phất an tĩnh lại, vắng vẻ không tiếng động, Thôi Vũ chỉ nghe được tiếng tim đập của chính mình, vững vàng.
Đột nhiên trong lòng nhảy ra một ý niệm, Thôi Vũ hơi hơi nghiêng đầu, dây cung kéo căng —— chính là hiện tại!
Mũi tên thuận gió lao ra, nhanh như tia chớp!
Góc độ xảo quyệt, phương hướng quỷ dị, ngay cả tiếng xé gió cũng không có một chút nào, vô thanh vô tức bắn về phía phương xa, màn đêm là màu bảo vệ của nó, gió xé gào chính là tốc độ!
Tử sĩ phương xa đột nhiên có loại dự cảm bất thường, nhưng hắn nỗ lực cảm nhận, vẫn chưa nhận thấy được nguy cơ từ đâu mà đến. Mấy tên người thường không biết võ công, làm thế nào sẽ cho hắn loại áp lực này? Hắn lắc đầu, tưởng chỉ là ảo giác, mũi chân nhẹ điểm trên cây cối mượn để lực, tiếp tục đuổi theo phía trước.
Xoay phương hướng thì như thế nào chứ, chỉ còn lại một hơi thở, hắn là có thể đuổi theo một chiếc xe cuối cùng!
"Phốc" một tiếng, thực nhẹ, giống đá ném xuống hồ, giống ám khí bắn vào da thịt...... cơn đau truyền đến, tứ chi đột nhiên chết lặng vô lực, thân thể từ không trung ngã xuống.
Tử sĩ ngã xuống bùn đất, vỗ về ngực trái, ánh mắt kinh ngạc, như thế nào cũng không dám tin tưởng, từ đâu ra tiễn thủ thần tiên, thế nhưng một mũi tên bắn trúng hắn trái tim!
Hắn mang theo không cam lòng cùng tức giận, chậm rãi, khép lại đôi mắt. Cuối cùng ở thế gian liếc mắt một cái, là gần trong gang tấc, bất quá là chiếc xe ngựa kia.
......
Một mũi tên bắn ra, xe ngựa tiếp tục chạy như điên, mặt sau, không bao giờ gặp lại thân ảnh tử sĩ nữa.
Ôn Thư Quyền cùng Lam Kiều nhìn lại mấy lần, cho đến khi có tiếng người phát ra từ xe ngựa phía sau, mới vừa rồi xác định, bọn họ mới biết chắc rằng tửu sĩ kia thật sự đã bị Thôi Vũ bắn trúng.
Một thanh niên yếu ớt, nhắm mắt dùng mũi tên bắn chết một tên tử sĩ!
Nói ra thì ai tin!
Nhưng chính là đã xảy ra......
Ôn Thư Quyền nhìn về phía Thôi Vũ trong ánh mắt mang theo kính sợ.
Lam Kiều cũng có chút ngốc, chủ tử nhà mình quả nhiên lợi hại nhất, chẳng những đẹp nhất, bắn tên gì đó, xem một cái liền học được!
Thẳng đến Thôi Vũ cảm thấy nguy cơ đã qua, bảo xa phu dừng lại, khi mọi người xuống xe nghỉ ngơi, khôi phục tinh thần sửa sang lại mọi vật, Ôn Thư Quyền còn chưa lấy lại tinh thần.
Thôi Vũ bảo Lam Kiều thay thuốc trên đầu gối, không quên lời hứa trước đó thu dọn đồ lặt vặt trên xe rồi dùng một cái nồi nhỏ đun một ít canh nóng cho Ôn Thư Thầm.
Sau khi cơm canh nóng hổi xong,
sắc mặt Ôn Thư Thầm trở lại hồng hào, tinh thần phục hồi rất nhiều, lôi kéo Thôi Vũ liên tục kêu Thôi ca ca, thân mật cùng hắn nói chuyện.
Ôn Thư Quyền ngơ ngẩn nhìn, hôm nay hết thảy không ngừng ở trong đầu hồi tưởng lại, linh đài dần dần thanh minh, suy nghĩ cẩn thận.
Sương phòng hai bên có chắc chắn thù oán với nhau, ban đêm đều lặng lẽ ra ngoài, cho nên Thôi Vũ ban ngày đề phòng tai vách mạch rừng, không thể cùng hắn nói rõ quá nhiều, ban đêm đám người đi ra ngoài, ngược lại có thể tùy ý hướng dẫn quản gia.
Hướng dẫn quản gia là từ buổi chiều bắt đầu, ánh mắt bọn họ thúc đẩy bất an của quản gia, quản gia càng bất an, buổi tối càng dễ thuyết phục.
Sau khi thuyết phục quản gia theo lời hắn nói và làm, hắn mới thông báo mình sai bọn hạ nhân đem đại đa số đồ vật nên chuẩn bị đặt lên trên xe, bản thân lại không thể qua đó trước tiên, chẳng sợ có nguy hiểm, cũng ngoan ngoãn về phòng chờ, là bởi vì sương phòng mỗi bên người đều võ công cực cao cường, nếu mọi người đều trước tiên đi ra ngoài, bọn họ đi ra tới, liền sẽ phát hiện khác thường.
Quản gia là nhất định là sẽ bị gϊếŧ chết, quản gia không rõ, lúc ấy chính mình cũng không dám khẳng định, cho nên mới lo lắng Thôi Vũ đáp ứng quá hứa hẹn của quản gia, kỳ thật...... Hoàn toàn không cần thiết.
Mà Đông sương không trước tiên gϊếŧ chết quản gia khıêυ khí©h, đại khái cũng là vì quản gia nói có chút mẫn cảm, vừa lúc thời gian này kém làm Tây sương có chuẩn bị......
Ôn Thư Quyền biết Thôi Vũ không phải người Thanh Hà Thôi Thị, nhưng hắn nói tử sĩ muốn âm mưu cướp bạc cứu tế hẳn là không sai......
Mọi việc đều là do Thôi Vũ một mình chỉ đạo, Thôi Vũ có thể không nói cho hắn, có thể không cứu hắn, lại báo cho tình hình cụ thể và tỉ mỉ, ngay cả một quản gia mà hắn không thích cũng đích thân hỏi hắn, người này, chẳng những đối với hắn có đại ân, làm người còn tương đương rộng rãi thẳng thắn!
Ôn Thư Quyền ánh mắt nhiệt tình như vậy, Thôi Vũ sao mà phát hiện không đến?
Đây là nghĩ thông suốt.
Đúng vậy, hắn tính toán, bọn người hai bên sương phòng nhất định sẽ đánh nhau, bọn họ có thể nhân cơ hội trốn đi, quản gia cũng hẳn phải chết!
Hắn đích xác lật lọng. Hắn đáp ứng lời hứa hẹn của quản gia, căn bản không chuẩn bị thực hiện đối với một tên không có khả năng có năng lực trả thù, kết cục hẳn phải chết, ngu xuẩn đến cực điểm mới đáp ứng. Hắn đương nhiên không ngu.
Hắn tin tưởng lần này một phen trải qua, sẽ làm Ôn Thư Quyền trưởng thành hơn, cũng sẽ làm Ôn Thư Quyền muốn kết bằng hữu với chính mình.
Nhưng bữa tiệc này cũng có lúc tàn, sự tình ở thười cơ thích hợp nhát kết thúc, mới có hiệu quả tốt nhất.
Cho nên......
"Là thời điểm từ biệt."
Thôi Vũ nói ra những lời này, Ôn Thư Quyền sửng sốt, sau một lúc lâu không phản ứng lại đây, liền phải...... Tách ra sao?
Ôn Thư Thầm lôi kéo Thôi Vũ tay, cái miệng nhỏ bẹp, thoạt nhìn muốn khóc: "Thôi ca ca muốn đi đâu?"
Lúc ý nghĩ nhảy ra khỏi này, trong lòng Thôi Vũ khẽ nhúc nhích, chỉ về hướng Tây: "Ở đằng kia."
Hắn cảm giác...... Giống như có chuyện gì, đang chờ hắn.