Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thứ Tự Đến Trước Và Sau

Chương 8: Thượng Vân Xuyên không nhớ rõ mình đã thích Tư Tần bao lâu

« Chương TrướcChương Tiếp »
Editor: YuuThượng Vân Xuyên không nhớ rõ mình đã thích Tư Tần bao lâu.

Anh chỉ nhớ mỗi lần nhìn thấy cô bên cạnh sân bóng rổ khi còn học đại học, chỉ nhớ vẻ mặt không chút kiên nhẫn của cô khi bị ai đó kéo tới, chỉ nhớ người khác trêu chọc Lục Ương như thế nào, cũng chỉ nhớ anh chưa từng chào hỏi cô lúc ở một mình.

Thật ra, anh không hẳn là có quen biết với Lục Ương, cũng bởi vì một cuộc thi đấu nào đó trong trường học nên mới quen biết nhau, sau đó thỉnh thoảng được rủ đi chơi bóng rổ cùng nhau.

Thượng Vân Xuyên không thích giao lưu, cũng không có nhiều bạn bè. Anh cũng không nỡ từ chối chơi bóng với Lục Ương, nhưng anh không biết kể từ khi nào, những lần chơi bóng với Lục Ương lại biến thành một sự tra tấn tinh thần.

Lục Ương đột nhiên bị trêu chọc vì không thể theo đuổi được một cô gái. Vốn được gọi là tên mặt dày, giữa những tiếng cười và sự trêu chọc, anh ta kiêu ngạo nói: “Mọi người biết gì không? Tư Tần chẳng qua thẹn thùng thôi, da mặt con gái vốn mỏng mà. Cô ấy có thích tôi, nếu không tại sao lại để tôi đưa cô ấy đến lớp chứ.”

Thượng Vân Xuyên cảm thấy mình không phải là người không thể chủ động, nhưng đối với Tư Tần, anh càng hiểu rõ, lại càng trở nên rụt rè.

Nhưng cũng không đợi khi Tư Tần có thể nhớ kỹ mình, không đợi khi anh có thể kết bạn với Tư Tần, thì Lục Ương dường như đã tuyên bố quyền sở hữu của anh ta với thế giới.

Vào những lúc đêm khuya, anh cũng sẽ nghĩ rằng Tư Tần không phải là người cùng một thế giới với anh. Kể cả không bị người ta tranh đoạt trước thì cũng có thể không tiến triển được gì.

Anh dường như chỉ có thể tự an ủi mình như vậy.

Tuy anh không muốn biết về chuyện của Tư Tần và Lục Ương, nhưng anh vẫn giữ mối quan hệ dường như không tồn tại với Lục Ương. Mỗi khi có tiệc tùng hoặc hoạt động gì đó có Tư Tần, anh luôn tìm cách để tới đó ngay cả khi một câu cũng không thể nói được.

Anh đã tưởng rằng mọi chuyện sẽ ổn sau đêm đó, nhưng câu nói “Có hẹn với Lục Ương” của Tư Tần đã khiến anh tỉnh táo ngay lập tức.

Anh thật sự đã tỉnh táo rồi ư?

Nếu đã tỉnh táo, tại sao anh vẫn cứ miên man suy nghĩ về chuyện đó? Tại sao vẫn sợ cô sẽ có ấn tượng xấu đối với mình? Tại sao… Vẫn muốn có một lời giải thích?

Thượng Vân Xuyên nhìn Tư Tần ở trước mặt, chờ cô trả lời.

Tư Tần im lặng hồi lâu, sau đó xoay người đi vào nhà nhưng không đóng cửa lại.

Thượng Vân Xuyên giữ khung cửa do dự một hồi lâu, sau đó cũng đi vào, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Anh đứng nhìn Tư Tần đi vào phòng bếp cầm cốc nước ra, đặt cốc nước ở trên bàn trà, nói: “Ngồi đi.”

Thượng Vân Xuyên bước tới ghế sofa rồi ngồi xuống, Tư Tần cũng tìm một chỗ ngồi cách anh không xa.

Hai người cùng rơi vào một khoảng im lặng.

Thượng Vân Xuyên nhìn xuống bàn trà, nói: “Tư Tần, em không cần lo lắng anh sẽ đi khắp nơi nói linh tinh, anh cũng không nghĩ sẽ làm như vậy.”

Tư Tần không quan tâm, nói: “Ừ.”

Một lúc lâu sau, Thượng Vân Xuyên nói nhỏ: “Anh nghĩ em để anh vào nhà là có chuyện muốn nói.”

Xem ra sự phản kháng tiêu cực của cô đều vô ích, Tư Tần có chút mệt mỏi, thầm thở dài, nói: “Đêm đó… Tôi uống nhiều quá, cũng không biết đó là anh.”

“Ừ.” Thượng Vân Xuyên tự cười chế nhạo, nói: “Anh biết, anh có thể nhìn ra.”

“Anh cũng thấy rồi đó, mối quan hệ của tôi với Lục Ương có vấn đề. Anh ta không chung thủy, tôi cũng vậy.” Tư Tần tỏ vẻ bình tĩnh, nói: “Tôi với anh ta cũng không khác gì nhau, đều không phải cái thứ gì tốt đẹp cả.”

Thượng Vân Xuyên nghiêng đầu nhìn cô: “Em muốn nói gì?”

Giọng nói của Tư Tần vẫn không hề dao động dưới cái nhìn của anh: “Mặc kệ anh coi tôi là bạn cùng trường, hay là bạn bè, hay là đối tượng tình một đêm gì đó, tôi cũng muốn nhắc nhở anh một câu. Đừng quan tâm đến chuyện riêng của tôi, tôi không phải là người xứng đáng để anh phải trả giá năng lực nào đâu.”

Thật lâu sau, Thượng Vân Xuyên rũ mắt: “Anh không phải là ứng cử viên tốt sao?”

Lời nói khó có thể giải thích này khiến Tư Tần có chút nghi ngờ mà nhìn anh.

Anh dừng lại một chút, sau đó lại nói: “Quen biết Lục Ương, các mối quan hệ cũng tạm ổn, vẻ ngoài nhìn không kém gì cậu ta, kiếm tiền cũng không kém cậu ta, lại còn độc thân.”

Thượng Vân Xuyên ngẩng đầu nhìn Tư Tần trước mặt: “Muốn tìm người để chọc tức cậu ta, không phải anh là người thích hợp nhất sao?”

Tư Tần nhất thời cứng họng, không ngờ anh lại có thể đoán được phần lớn suy nghĩ của cô lúc này.

Ấp úng trong chốc lát, cô nói: “Vâng, khá tốt. Tôi cũng làm như vậy, phải không?”

Mặc dù cô thật sự không muốn liên quan đến những người mà cô biết, nhưng cô thật sự đã làm như vậy. Cô cũng không hiểu ý định của Thượng Vân Xuyên là thế nào khi cố tình đưa ra những suy nghĩ như vậy với cô.

Thượng Vân Xuyên nhìn cô chằm chằm, môi khẽ mở, một giọng nói trầm thấp truyền đến tai Tư Tần: “Vậy thì tiếp tục đi.”

Tư Tần nghe vậy thì ngẩn người.

Trong đầu cô rối bời mất một lúc lâu, đến lúc phản ứng lại, cô sợ hãi nhìn anh chằm chằm.

Thượng Vân Xuyên mỉm cười khi nhìn thấy biểu cảm của cô, trong lòng vừa bất lực lại vừa lo lắng. Anh cười một lúc sau đó thu hồi lại biểu cảm, nghiêm túc nhìn cô.

Tư Tần lúng túng quay đầu đi, không nói gì.

Thượng Vân Xuyên cũng rời ánh mắt sang chỗ khác, thờ ơ nói: “Anh không ngại, nhưng đương nhiên cũng tùy em suy nghĩ như thế nào.”

Nói xong liền đứng lên, im lặng đứng đó một lúc rồi rời đi.

Ngoài cửa vang lên một tiếng mở ra rồi nhẹ nhàng đóng lại.

Tư Tần ngồi trong phòng khách, mãi đến khi tiếng chuông điện thoại vang lên mới cử động một chút.

Cô không thể giải thích được mà sờ lên mái tóc vẫn còn ướt, vươn tay cầm lấy điện thoại nhìn thoáng qua, màn hình hiện lên hai chữ “Lục Ương”.

Cô nhìn chằm chằm vào cái tên đó một hồi lâu rồi mới ấn nút, không nói lời nào.

Đầu dây bên kia không nghe thấy động tĩnh gì, liền kỳ quái mà kêu lên: “Tần Tần?”

Tư Tần hít một hơi thật sâu, nhẹ giọng đáp: “Vâng.”

Giọng nói của Lục Ương vui vẻ trở lại: “Đang làm gì vậy? Lâu như vậy mới nhận điện thoại của anh.”

Tư Tần nâng một cánh tay lên chống đầu, giọng nói bình tĩnh: “Không làm gì cả, ngồi thôi.”

“Ồ.” Lục Ương cười tủm tỉm rồi đáp: “Hôm nay có mệt không? Đi dạo một hồi lâu như vậy nhớ phải ngủ sớm một chút, nghỉ ngơi thật tốt nha.”

Tư Tần rũ mắt, thản nhiên đáp: “Không sao, không mệt bằng anh.”

Mặc dù biết Tư Tần có lẽ không có ý gì khác, nhưng tim Lục Ương vẫn nhảy lên hai lần, bàn tay đang cầm vô lăng cũng vô thức siết chặt, giọng nói giả vờ thoải mái: “Anh thì mệt mỏi gì chứ, em cũng đâu có để anh đưa về đâu.”

Tư Tần cong khóe miệng: “Không phải anh bận sao, nên em mới không quấy rầy anh.”

Lục Ương vừa nghe xong lại càng thấy chột dạ, anh ta cười khan hai cái rồi chuyển chủ đề: “Hôm nay anh quên không nói với em, mấy ngày nữa anh có một cuộc giao lưu trao đổi học thuật rất lớn ở Hải Thành. Anh phải đi công tác, khoảng hai tuần.”

“Vâng.”

Không đợi cô nói gì thêm, Lục Ương giả vờ tức giận, âm cuối có chút mê hoặc: “Tần Tần, em còn không nói nhớ anh.”

Tư Tần ôm đầu gối, hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Trong viện chỉ có một mình anh đi thôi sao?”

“À không.” Lục Ương xoay vô lăng, tùy ý trả lời: “Có ba giáo viên, còn có một thạc sĩ và một tiến sĩ nữa.”

Lục Ương nói ra mấy cái tên, trong đó cũng không có cái tên xa lạ nào dù chỉ một cái.

Bởi vì Tư Tần thỉnh thoảng sẽ nghe anh ta nhắc đến chuyện gì đó trong trường học, cho nên cô đều biết hầu hết họ tên của bọn họ. Nhưng từ khi thoáng nhìn thấy bóng dáng hai người dây dưa thân mật ở trong phòng thí nghiệm, có một cái tên cuối cùng lại trở thành cái gai.

Ở đầu dây bên kia, Lục Ương còn đang dặn dò cô phải tự chăm sóc bản thân mình trong khoảng thời gian này. Tư Tần nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng có chút trống rỗng.

“Tần Tần?”

Thật lâu cũng không nghe thấy tiếng đáp lại, Lục Ương tự hỏi tại sao hôm nay Tư Tần luôn mất tập trung như vậy. Anh ta còn đang định hỏi lại lần nữa thì giọng của Tư Tần truyền đến: “Em thật sự có hơi mệt, muốn nghỉ ngơi. Cúp máy đây.”

Nói xong cũng không chờ người ở đầu dây bên kia nói tạm biệt đã ngắt cuộc gọi.

Tư Tần ném cái điện thoại sang một phía sofa, đặt trán ở trên đầu gối, sau đó vùi mặt vào trong vòng tay.

***

Tư Tần bị ốm, sáng sớm thức dậy liền thấy đầu óc có chút choáng váng, đo nhiệt độ cơ thể thì là 37,8 độ. Lúc này cô mới nhớ ra đêm qua cô ngủ quên trên ghế sofa, không sấy tóc, đến nửa đêm mới mơ mơ màng màng tỉnh dậy bò lên giường trong phòng ngủ.

Uống hai viên thuốc hạ sốt xong, cô bắt taxi đi ra ngoài.

Cả buổi sáng trời đất như quay cuồng, lúc nhìn màn hình máy tính, dường như nó đang muốn hút cô vào bên trong. Cũng may hôm nay chỉ có một vài cuộc họp nhỏ không mấy quan trọng, cô giải quyết công việc được một nửa mới chập chờn chìm vào giấc ngủ.

Đến giờ nghỉ trưa, Tư Tần thậm chí cũng không động vào cơm hộp, chỉ lấy vỉ thuốc từ trong túi bóc ra, bỏ hai viên vào trong miệng, sau đó ngủ gục trên bàn.

Hơn một giờ sau, đồng hồ báo thức vang lên một hồi Tư Tần mới nghe thấy được. Bàn tay mềm nhũn của cô lần mò tìm rồi tắt nó đi, nhắm mắt lại một lúc rồi mới ngồi dậy.

Cô thấy mình đã ngủ một giấc rồi nhưng không có dấu hiệu gì tốt hơn, ngược lại trước mắt trắng bệch ra như bị say xe. Nhưng ý chí kiên cường đã chống đỡ cô tới tận lúc tan làm vào buổi chiều.

Buổi chiều, Thượng Vân Xuyên đến một công ty ở trung tâm thành phố ký hợp đồng. Sau khi kết thúc, anh mới phát hiện ra nơi này khá gần công ty của Tư Tần.

Sau khi yêu cầu Quách Trữ và vài nhân viên về trước, anh mang theo sự chật vật trong lòng lái xe một đường dài trở về trung tâm thành phố, sau đó dừng lại trước một tòa nhà thương mại.

Anh dựa lưng vào ghế hút nửa điếu thuốc, sau đó bỏ một viên kẹo bạc hà vào trong miệng.

Đúng lúc này Tư Tần đi ra.

Cô rất hiếm khi rời công ty sớm như vậy. Hôm nay vừa đến giờ tan làm, cô đã mặc áo khoác dài vào rồi rời khỏi văn phòng làm việc.

Cô dựa vào góc thang máy, hơi thở ngột ngạt của sự chen chúc khiến cô thiếu chút nữa thì nôn ra. Ngay khi cửa thang máy mở ra, cô đẩy đám người sang một bên rồi bước nhanh ra ngoài.

Đã 6 giờ chiều rồi nhưng ánh mặt trời vẫn còn nóng bỏng như vậy, cô là cái người kỳ lạ duy nhất mặc quần áo mùa đông vào lúc này.

Đôi mắt của cô chói đến mức gần như bị mù, đi chưa đầy 100 mét đã đυ.ng phải vai của không dưới ba người đi bộ.

Cô tưởng mình có thể chống cự được mà đi tới ven đường để bắt taxi, về nhà sẽ đi ngủ lập tức, mọi chuyện để ngày mai nói sau, cùng lắm thì xin nghỉ một ngày.

Tư Tần thấy hơi lạnh mà quấn chặt áo khoác lại, cúi đầu mở điện thoại ra chuẩn bị gọi xe.

Vừa mới đứng vững, cô lại muốn cúi đầu nghiêng người một chút. Bỗng nhiên khuỷu tay bị người khác đυ.ng vào, cô vô thức siết chặt điện thoại lại, nhưng lại chạm tới giới hạn cuối cùng của thể lực. Cô lắc lư qua một bên, động tác cũng dừng lại.

Đột nhiên có ai đó ôm lấy bả vai của cô từ phía sau.

Tư Tần đau đầu, cô lắc lắc đầu rồi quay lại nhìn cái bóng khuất ở phía sau.

Thượng Vân Xuyên nhíu mày, khuôn mặt thanh tú gần đến nỗi có thể nhìn thấy rõ hàng lông mi cùng với sự lo lắng trong mắt anh.

Tư Tần nhìn anh chằm chằm một hai giây, đột nhiên toàn thân như bị rút cạn sức lực, ý chí của cô biến mất, nhắm mắt lại rồi ngã xuống.

“Tư Tần!”

Trước khi cô ngất đi, giọng nói của Thượng Vân Xuyên như văng vẳng bên tai cô từ xa đến gần, cô muốn lịch sự đáp lại một tiếng, nhưng không thể.
« Chương TrướcChương Tiếp »