Editor: YuuLục Ương chưa bao giờ trải qua ba ngày đau khổ như vậy trong đời.
Thứ năm, thứ sáu anh ta vẫn đến trường dạy học như bình thường, vẫn làm thí nghiệm như bình thường, nhưng lại có cảm giác như hồn vía bị hút hết sạch, tinh thần cũng không được ổn định.
Anh ta nằm trên giường cả một ngày thứ bảy. Điện thoại của La Thư lần lượt bị cúp hết lần này đến lần khác, cuối cùng anh ta đã ném chiếc điện thoại không ngừng rung lên vào tường, vỡ tan tành
Tư Tần thật sự đã ngừng liên lạc với anh ta, mà anh ta cũng không thể liên lạc được với Tư Tần.
Buổi tối thứ sáu anh ta đã gọi điện cho cô. Sau hai lần bị cúp máy, điện thoại không thể liên lạc được nữa, mà gửi tin nhắn Wechat cho cô cũng không thể nào mà gửi được.
Cô đã xóa anh ta.
Cứ như vậy mà xóa anh ta.
Nhưng anh ta vẫn chưa đồng ý chia tay.
Lục Ương dựa vào đầu giường hút thuốc, cái gạt tàn thuốc chứa đầy tàn thuốc.
Đến bây giờ anh ta vẫn không thể tin được lý do Tư Tần chia tay với anh ta là vì cô đã ngủ với người khác. Có lẽ là bởi vì nếu anh ta được cho vô số cơ hội để đoán, anh ta cũng sẽ không đoán được chuyện lại đi theo hướng này.
Mặc dù hầu hết thời gian gần đây Tư Tần có chút thờ ơ, nhưng cô vẫn rất hòa nhã với anh ta. Từ sau khi bọn họ ở bên nhau, cô càng giữ khoảng cách hơn với những người khác giới, đủ để khiến anh ta cảm thấy thoải mái.
Có rất nhiều người theo đuổi Tư Tần, nhưng cô chưa từng cho người khác bất cứ hy vọng nào, cô chỉ đối tốt với anh ta.
Chỉ đối tốt với anh ta…
Tư Tần như vậy làm sao có thể nɠɵạı ŧìиɧ chứ?
Trong đầu Lục Ương lúc này vô cùng hỗn độn, trong lòng cũng bắt đầu rối rắm. Nếu bọn họ thật sự là những người yêu nhau bình thường, anh ta bây giờ, à không, vào ngày thứ tư hôm đó anh ta bị nói lời chia tay, anh ta nên tức giận chất vấn Tư Tần, không quan tâm bất cứ điều gì và phải để cô giải thích rõ ràng mọi chuyện mới phải.
Nhưng lương tâm cắn rứt trong tiềm thức của Lục Ương lúc đó khiến anh ta không thể làm được.
Vì anh ta cũng đã ngủ cùng với người khác, hơn nữa lại không chỉ một lần.
Nhưng anh ta yêu cô, anh ta yêu Tư Tần, anh ta biết anh ta chỉ yêu một mình cô.
Tư Tần không biết sao? Chẳng lẽ Tư Tần nghi ngờ điều đó sao?
Thức trắng cả đêm không ngủ.
Rạng sáng lúc 5 giờ, Lục Ương đi vào phòng tắm tắm rửa sạch sẽ, ngoại trừ gương mặt hốc hác ra thì vẫn là Lục Ương tuấn tú hàng ngày.
Anh ta muốn tới gặp Tư Tần, anh ta muốn ra mặt nói chuyện với cô.
Có thể mọi thứ vẫn còn có cơ hội để cứu vãn. Cho dù là đối với cô hay là đối với anh ta.
***
“Tần Tần.”
Tư Tần nghe thấy bên tay có tiếng thì thào nhẹ nhàng, ý thức trong cơn mê man cũng dần hồi phục lại. Khi ý thức còn chưa kịp tỉnh táo lại hoàn toàn mà muốn nhắm mắt lại tiếp tục ngủ thì tiếng “Tần Tần” kia lại vang lên bên tai, hai tay trên vai cũng nhẹ nhàng siết lại. Cuối cùng cô cũng dụi dụi mắt rồi xoay người lại nhìn.
Thượng Vân Xuyên nâng người lên nhìn cô, vươn tay vuốt ve lông mày của cô: “Tần Tần, có người gõ cửa.”
Tư Tần lại nhắm mắt lại, chui vào trong l*иg ngực anh, ôm eo anh: “Ừm…”
Thượng Vân Xuyên ôm chặt cô qua chăn bông, cười bất lực: “Có người gõ cửa…”
Giọng nói của Tư Tần có chút mơ hồ: “Anh mở cửa đi.”
Thượng Vân Xuyên có chút do dự: “Không sao chứ? Nhỡ người khác nhìn thấy anh ở đây thì…”
Tư Tần ngẩng đầu cắn lên ngực anh một cái: “Anh nghe không hiểu sao?”
Đúng vậy, bọn họ quang minh chính đại.
Thượng Vân Xuyên khẽ cười một tiếng, giơ tay vuốt ve lưng cô: “Ừ, thế để anh đi mở cửa, em ngủ tiếp đi.”
Nhưng Tư Tần lại giữ chặt tay Thượng Vân Xuyên khi anh vừa đứng dậy: “Để em đi với anh.”
Thượng Vân Xuyên lặng lẽ nhìn cô một lúc, trong lòng có cảm giác như bị ai đó vuốt ve rất nhẹ, khiến anh thấy thoải mái không thể tả nổi.
Anh mỉm cười cúi xuống bế cô lên rồi đi tìm đôi dép mà cô đã cởi ra ở cửa phòng tắm đêm qua, đợi cô đứng vững và đi dép vào, lại bước đến tủ quần áo lấy áo khoác ra cho cô mặc ở bên ngoài bộ quần áo ngủ, sau đó mới dẫn cô ra mở cửa.
Tiếng gõ cửa nặng nề lại đứt quãng vẫn truyền vào bên trong, mang theo cảm giác không biết mệt mỏi.
Tư Tần đen mặt khi nhìn thấy Lục Ương trên màn hình theo dõi ở cửa.
Vừa rồi cô thực sự có chút buồn bực, bây giờ sau khi xác nhận đây là vị khách không mời mà tới, cô lại càng cảm thấy khó chịu.
Mấy ngày nay Lục Ương gọi điện cho cô rất nhiều, cô không muốn dây dưa với anh ta nữa nên không trả lời, trực tiếp chặn anh ta. Không ngờ, anh ta thực sự đến nhà để tìm cô.
Thượng Vân Xuyên đứng bên cạnh Tư Tần, liếc nhìn màn hình theo dõi rồi nhìn cô.
Anh chờ đợi quyết định của cô.
Tuy rằng hai người đã là người yêu của nhau, nhưng dù sao tình huống này cũng có chút đặc biệt. Cho dù Tư Tần không muốn anh phải đối mặt với Lục Ương sớm như vậy, anh cũng chấp nhận.
Tư Tần nghiêng đầu nói với Thượng Vân Xuyên: “Nếu bây giờ em mở cửa, anh có cảm thấy xấu hổ không? Em sẽ không ép anh.”
Thượng Vân Xuyên nghiêm túc nhìn cô, trong lòng bỗng nhiên lóe sáng bởi vì lời nói này của cô.
Bởi vì cô sẵn sàng để anh gặp Lục Ương.
Thượng Vân Xuyên cúi xuống ôm lấy cô, ghé vào bên tai cô: “Anh là bạn trai của em, tại sao phải xấu hổ chứ.”
Tư Tần mỉm cười, giơ tay lên sờ sờ lưng anh, sau đó nhẹ nhàng đẩy anh sang một bên, mở cửa ra.
Lục Ương mỉm cười vui vẻ khi nhìn thấy Tư Tần xuất hiện, nhưng khi ánh mắt anh ta dừng lại trên người Thượng Vân Xuyên đang đứng sau cô nửa bước, nó dần dần đông cứng lại.
Dường như anh ta không thể tưởng tượng được cảnh tượng trước mặt, anh ta nhìn chằm chằm Thượng Vân Xuyên bằng ánh mắt nghi ngờ, một hồi lâu sau mới dời ánh mắt sang nhìn Tư Tần.
“Tư Tần… Em…”
Giọng điệu của Tư Tần vô cùng lãnh đạm: “Anh tìm tôi sớm như vậy có chuyện gì?”
Lục Ương nhất thời nghẹn họng, do dự một hồi mới giơ cái túi trong tay lên: “Anh mua đồ ăn sáng rồi, anh…” Định ăn sáng cùng với em.
Thượng Vân Xuyên đứng ở phía sau Tư Tần, những ngón tay đang rũ xuống ở bên người hơi cuộn trò lại. Anh nhướng mày, tỏ vẻ thản nhiên mà nhìn sắc mặt của Tư Tần.
Tư Tần liếc nhìn túi đồ trong tay Lục Ương: “Đây là lý do mà anh quấy rầy chúng tôi sớm như vậy sao?”
Cũng không biết có phải lời nói này đã kí©h thí©ɧ dây thần kinh của Lục Ương hay không, anh ta nắm chặt cái túi trong tay, khóe miệng mím chặt, trong mắt lộ ra sự tức giận.
Anh ta buông tay xuống, đưa mắt nhìn sang Thượng Vân Xuyên, nhưng lời nói lại là nói với Tư Tần: “Tại sao hắn ta lại ở đây?”
Thượng Vân Xuyên đang định nói gì đó, nhưng dường như Tư Tần đã nhìn thấu tâm tư của anh, cô giữ chặt tay anh, đoạt lời nói của anh: “Anh ấy là bạn trai của tôi, tại sao anh ấy không thể ở đây chứ?”
Lục Ương chậm rãi nhìn Tư Tần.
“Bạn trai?” Lục Ương cười nhạo, không thể tin được: “Tư Tần, hắn ta là bạn trai em, vậy anh là cái gì?”
Tư Tần nhíu mày: “Hai ngày trước tôi đã nói rất rõ ràng với anh, chúng ta đã chia tay rồi.”
Lục Ương còn đang định nói gì đó, lại nhìn thấy Thượng Vân Xuyên kéo Tư Tần ra phía sau anh, chắn trước mặt cô: “Lục Ương, nếu không còn chuyện gì nữa thì cậu về trước đi.”
Khóe miệng Lục Ương giật giật, lạnh lùng nói: “Mày là cái thá gì chứ?”
Tư Tần vừa nghe xong lập tức giận sôi máu: “Miệng anh sạch sẽ chút đi!”
Lục Ương nhìn cô, cười nhạo thành tiếng: “Hắn ta xứng sao?”
Thượng Vân Xuyên ngăn Tư Tần đang định chửi bới lại, nhìn chằm chằm Lục Ương: “Có chuyện gì thì chúng ta xuống bên dưới nói chuyện với nhau.”
Lục Ương khinh thường nhìn anh, cuối cùng nhếch khóe miệng, nói: “Được.”
Thượng Vân Xuyên gật đầu: “Cậu chờ một lát.”
Nói xong, anh đang định trở về phòng thay quần áo thì Tư Tần giữ chặt tay anh lại, trực tiếp nói với Thượng Vân Xuyên trước mặt Lục Ương: “Em không cho phép anh được đi.”
“Tần Tần…”
“Em không cho phép anh đi.” Tư Tần trừng mắt nhìn anh: “Anh có chuyện gì phải nói với anh ta chứ?” Cô có thể tưởng tượng được, Lục Ương chắc chắn sẽ không nói những gì hay ho cả, Thượng Vân Xuyên chắc cũng không thể giữ được mình mà nói ra chuyện anh ta nɠɵạı ŧìиɧ trước nếu như không có sự cho phép của cô, vậy không phải càng bị Lục Ương châm chọc hơn sao?
Thượng Vân Xuyên vươn tay sờ mặt cô, nhẹ giọng nói: “Không sao đâu.”
Tư Tần cũng lười tranh luận với anh, cô quay đầu nhìn khóe mắt đỏ ửng của Lục ương, vươn tay chỉ vào thang máy: “Anh mau đi ngay lập tức đi.”
Lục Ương bật cười lớn: “Sao? Hắn ta không dám nói chuyện một mình với anh sao?”
“Anh còn chuyện gì muốn nói nữa?” Tư Tần cũng cười: “Được rồi, tôi sẽ nói chuyện cùng với anh, hai chúng ta nói chuyện.”
Thượng Vân Xuyên bước tới, nói: “Lục Ương, chờ tôi một chút, tôi muốn nói vài câu với Tần Tần.”
Sau đó cũng mặc kệ Tư Tần có vui hay không, anh ôm cô đi về phòng ngủ.
Lục Ương nhìn bóng lưng bọn họ rời đi, trong lòng đau đớn vô cùng. Anh ta nhận ra rằng mình đã trở nên thừa thãi.
Cho dù đó là sự thân thiết của hai người bọn họ, hay là việc Thượng Vân Xuyên không coi ai ra gì mà kéo Tư Tần đi, đều giống như cầm một con dao rất cùn cứa vào tim anh ta.
Trong phòng ngủ, Thượng Vân Xuyên xoay Tư Tần đang quay mặt đi chỗ khác lại: “Tần Tần, đừng nháo nữa. Anh sẽ nói chuyện với cậu ta, em cứ ở nhà đợi anh, anh sẽ mua bữa sáng về cho em.”
“Em cấm anh đi.” Tư Tần giữ chặt ngón tay anh, hung hăng nhìn anh: “Anh muốn chọc tức chết em sao…”
“Chỉ lần này thôi.” Thượng Vân Xuyên cúi người hôn vào giữa hai hàng lông mày của cô, sau đó nhìn cô: “Lần sau không để ý tới cậu ta nữa, được không?”
Thượng Vân Xuyên phải trấn an một hồi lâu thì Tư Tần mới miễn cưỡng gật đầu. Sau đó Thượng Vân Xuyên để Tư Tần ở trong phòng ngủ, còn anh một mình đi ra ngoài.
Hôm nay là chủ nhật, Tư Tần nhìn điện thoại, mới 7 rưỡi sáng, cô càng tức giận. Cô giật mạnh chăn bông quấn lấy quanh người, hung hăng ngã xuống gối rồi nhắm mắt lại. Một lúc sau, cô lại mở mắt ra, nhìn chằm chằm vào khe hẹp giữa rèm cửa, cảm thấy vô cùng bực dọc đến cực độ.