Editor: YuuTư Tần lúng túng cúi đầu lấy điện thoại trong túi ra, tắt đồng hồ báo thức.
… Thật không may, đã đến lúc cô phải học một ngôn ngữ nhỏ mỗi tuần một lần rồi. Nhưng có thể hôm nay nó sẽ không diễn ra.
Thượng Vân Xuyên bước hai bước vào phía bên trong, liền nhìn thấy Tư Tần đang đứng dựa vào tường với vẻ mặt không sắc thái.
Trong nháy mắt, anh liền cảm thấy mình như bị một chậu nước lạnh dội từ trên đầu xuống.
Tư Tần thấy bị phát hiện nên cũng không lẩn trốn nữa. Cô bước ra từ góc tối trong con hẻm nhỏ, trên cánh tay còn cầm theo áo khoác của Thượng Vân Xuyên.
Cô có chút ngượng ngùng nên khẽ mỉm cười với Thượng Vân Xuyên và Đỗ Yên cũng đi theo tới chỗ này, truyền đạt ý tứ thân thiện.
Thượng Vân Xuyên sững sờ mất vài giây, sau đó đi tới trước mặt Tư Tần, cúi đầu nhẹ giọng nói: “Sao lại đi ra ngoài này thế?”
Tư Tần thoáng ngẩng đầu nhìn anh, sau đó liếc nhìn Đỗ Yên, rồi lại nhìn anh, nói: “Em thấy một lúc lâu rồi mà anh vẫn chưa quay lại, gọi điện thoại cũng không nghe.”
Thượng Vân Xuyên vừa định nói gì đó thì Tư Tần đã đưa áo khoác trên tay cho anh: “Áo khoác của anh. Nếu anh bận thì em về trước vậy.”
Thượng Vân Xuyên rũ mắt nhìn áo khoác, không hề nhúc nhích.
Thấy anh không cầm lấy nó, Tư Tần định mở miệng nhắc lại, nhưng giọng nói châm chọc của Đỗ Yên lại truyền tới: “Em còn tưởng có chuyện gì xảy ra chứ. Anh vẫn luôn từ chối em hết lần này đến lần khác, thì ra là đã có bạn gái rồi.”
Vừa rồi, Đỗ Yên đã đánh giá Tư Tần từ trên xuống dưới, trực giác trong lòng nổi lên sự ghen tuông với những người cùng giới khác.
Tư Tần quay sang nhìn cô ta, Đỗ Yên nhướng mày, có chút khıêυ khí©h.
Thượng Vân Xuyên quay đầu lại, nhìn chằm chằm khuôn mặt trang điểm đậm của Đỗ Yên.
“Cô Đỗ, tôi nghĩ tôi đã nói rõ ràng với cô rồi.” Anh nhíu mày, giọng nói đầy sự lãnh đạm và cứng rắn: “Tôi chưa bao giờ viết thư tình cho cô, kể cả những bức ảnh đó, chúng đều không liên quan gì đến tôi cả. Lúc mọi chuyện xảy ra tôi thậm chí còn không biết tên cô là gì.”
Đỗ Yên giống như được nghe một câu chuyện cười nào đó: “Sao nào, năm đó bị tôi từ chối, vì yêu nên sinh lòng hận thù tôi, mọi người trong trường đều biết cả. Bây giờ có tiền có địa vị rồi, nên không dám thừa nhận trước mặt bạn gái sao?”
Thượng Vân Xuyên cười khẩy, giọng điệu vẫn không hề dao động: “Tình huống cụ thể như nào cô có thể hỏi Diêu Chuẩn, tôi nghĩ chuyện đó có liên quan đến cậu ta.”
“Diêu Chuẩn? Anh đang đổ vỏ sao? Anh cho rằng tôi sẽ tin sao?”
“Có phải đổ vỏ hay không thì cô tự hỏi cậu ta rồi sẽ biết. Nếu cậu ta không chịu thừa nhận, cô có thể đưa cậu ta tới đối chất với tôi.”
Sắc mặt của Đỗ Yên cuối cùng cũng xuất hiện sự biến hóa. Dường như cô ta bắt đầu suy nghĩ đến chuyện gì đó, bắt đầu cảm thấy bối rối, sự tự tin và khinh thường trên khuôn mặt cũng có dấu hiệu rạn nứt.
Thượng Vân Xuyên cũng không muốn dây dưa nhiều với cô ta. Sau khi nói xong, anh cúi đầu nhìn Tư Tần có chút mờ mịt, sau đó cầm lấy áo khoác trong tay cô, kéo cổ tay cô rồi xoay người rời đi.
Đi được vài bước, một giọng nói như bị vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ vang lên:
“Nếu như anh nói, chuyện chụp ảnh năm đó lớn như vậy, tại sao anh không làm sáng tỏ nó chứ?”
Thượng Vân Xuyên cuối cùng cũng dừng bước chân lại, anh nghiêng đầu, lạnh lùng, thẳng thừng nói: “Ngay từ đầu mọi chuyện cũng không phức tạp như vậy, muốn nói rõ ra thật sự rất dễ dàng. Lúc Diêu Chuẩn tới cầu xin tôi đừng nói ra, tôi cũng không suy nghĩ nhiều như vậy. Nhưng sau này tôi mới biết được, lúc đó là cậu ta không thể chờ đợi được để làm chuyện này lớn hơn. Tôi muốn làm sáng tỏ, nhưng sự việc đã nằm ngoài tầm kiểm soát của tôi. Cô và tôi đều là những người bị hại trong chuyện này, huống hồ cô còn là con gái, chẳng lẽ không muốn mọi chuyện dừng lại mà để bị tổn thương vì cái chuyện này sao?”
Đỗ Yên nhìn anh chằm chằm, trong đáy mắt tràn đầy vẻ không tin.
Cô ta có thể hiểu được ý tứ bên trong lời nói của Thượng Vân Xuyên.
Năm đó, nhà Diêu Chuẩn có tiền lại có quyền, hơn nữa hiệu phó còn là người nhà của anh ta, việc một tay che trời trong cái trường học này là điều quá dễ dàng.
Đừng nói đến những bức ảnh khiếm nhã của những học sinh bình thường không quyền không thế, đến một mạng người cũng không phải là không thể che đậy được.
Thượng Vân Xuyên dừng lại, bàn tay đang nắm lấy cổ tay Tư Tần siết chặt lại. Hơi ấm ở trên đó dường như mang đến cho anh một sự trấn an nhỏ. Anh nhắm mắt lại, lúc mở ra, anh nói: “Chuyện này đối với tôi mà nói chỉ là một việc nhỏ, bọn họ không có bằng chứng gì cả, cũng không thể gây tổn hại đáng kể cho tôi. Nhưng một điều nhịn, chín điều lành mới không làm hỏng cuộc sống của chúng ta.”
Nói xong, anh kéo Tư Tần ra khỏi con ngõ nhỏ, đi về phía con đường sáng sủa.
Tư Tần vốn đã xoay người đi được mấy trăm mét rồi đột nhiên hất tay Thượng Vân Xuyên ra, đi ngược vào bên trong chỗ của Đỗ Yên.
Thượng Vân Xuyên có chút kinh ngạc, lập tức đi theo sát cô.
Tư Tần quay trở lại con ngõ nhỏ đó một lần nữa, đi đến trước mặt Đỗ Yên đang ngẩn người: “Cô tên là gì?”
Đỗ Yên chậm rãi ngẩng đầu lên, trả lời chần chừ: “Đỗ Yên.”
Đỗ Yên… Đỗ Yên…
Tư Tần nhìn cô ta, thầm lẩm bẩm cái tên này. Hơn nữa vừa rồi lúc nghe bọn họ nói chuyện, một số ký ức đã đóng chặt từ lâu trong đầu cô dường như được giải phóng ra khỏi chiếc hộp.
Lúc đó cô vẫn đang học cấp hai, phòng thi tuyển sinh cấp ba là ở trường trung học số 1 Kỳ An. Sau khi kết thúc môn thi, cô vui vẻ chạy về phía sân thượng lớn của tòa nhà dạy học cũ mà đã ao ước được đến từ lâu.
Cô nghe người ta nói ở đây có thể nhìn thấy rất rõ tháp truyền hình, phong cảnh cũng rất đẹp.
Tòa nhà này đã bị bỏ hoang và không có ai canh giữ. Tư Tần bước lên cầu thang xoắn ốc với một chiếc cặp sách trên vai, trong lòng vô cùng mong chờ.
Nhưng càng đi lên cao, cô nhận ra tiếng tranh chấp càng rõ hơn, không phải là cô nghe nhầm.
“Bây giờ đã tốt nghiệp rồi, tôi không cần phải giấu giếm cho cậu nữa.”
“A Xuyên, cậu cũng vừa nói là đã tốt nghiệp rồi. Không ai quan tâm đến chuyện này nữa đâu, cậu còn bận tâm đến chuyện này làm gì?”
“Mặc kệ còn có bao nhiêu người nhớ rõ, tôi cũng cần thiết phải nói rõ ràng ra, trả lại sự trong sạch cho bản thân.”
“A Xuyên, sau khi tốt nghiệp rồi thì mọi người cũng vẫn quen biết nhau, chuyện này nói ra đều không tốt cho ai cả…”
“Vậy tôi phải gánh vác chuyện đó cho cậu cả đời sao?”
“Những gì cậu đã nói, chúng ta là anh em tốt của nhau, tôi rất biết ơn cậu. Tôi biết cậu trong sạch, là tôi đã làm sai, tôi nhớ rất rõ, tôi nhất định sẽ luôn ghi nhớ lòng tốt của cậu. Nhưng mà cậu xem, cậu muốn nói ra điều đó với ai chứ? Giáo viên còn quản tới chuyện đó sao? Liệu có ai tin tưởng không? Không ai quan tâm đến cậu, cũng không ai làm chủ cho cậu, hơn nữa còn làm tổn thương đến tình cảm của chúng ta nữa…”
“Tôi và cậu không có tình cảm.”
“Được rồi, được rồi, nhưng mà cậu thấy đấy, những gì cậu nói chẳng có ích lợi gì cả, thậm chí là vô ích. Vẫn là câu nói đó, tôi có thể cho cậu một khoản tiền, coi như là khoản phí vì cậu đã giấu giếm…”
“Không cần.”
“A Xuyên, cậu nghĩ lại xem, không chỉ có hai người chúng ta liên quan đến chuyện này, mà còn có cô gái tên Đỗ Yên kia nữa. Cho dù cái miệng cô ta có rẻ mạt thế nào, cô ta cũng là con gái. Nếu chúng ta lại đem chuyện này nói ra, nó không phải sẽ lại gây ra thêm tổn thương lần nữa cho cô ta sao?”
Giọng nói kia rõ ràng do dự một lúc rồi mới nói: “… Đó là chuyện của cậu.”
“Chuyện của tôi? Ha ha ha ha…”
Người kia cười một trận lớn, tiếng cười đó khiến Tư Tần nghe được cũng thấy sởn tóc gáy. Sau đó tiếng cười kia dừng lại, giọng nói lại tiếp tục vang lên: “Tôi không quan tâm, nếu không tôi đã không đăng ảnh khiêu da^ʍ của cô ta lên bảng tin của trường ——”
Người kia còn chưa kịp dứt lời thì tiếng va chạm cơ thể với bức tường cũng đột nhiên im bặt cùng lúc, Tư Tần nghe thấy một giọng nói mát lạnh dễ chịu vang lên, giọng nói đó tràn đầy sự đè nén cơn giận dữ: “Cậu không sợ gặp quả báo sao?”
“Ha ha ha ha ha ha ha ——”
Một người khác lại đang cười, Tư Tần cảm thấy ghê tởm.
“A Xuyên.” Giọng nói đầy giễu cợt mang theo ý cười vang lên: “Chỉ có những kẻ không nơi nương tựa như cậu mới sợ bị quả báo thôi.”
Tư Tần che miệng, cố gắng hết sức để kiểm soát sức lực của mình rồi mới bước xuống cầu thang một cách nhẹ nhàng, như thể đang chạy trốn khỏi tòa nhà cũ nát kia.
Đỗ Yên nhìn Tư Tần có chút nghi hoặc. Cô ta khá chắc mình không quen biết cô gái trước mặt, nhưng không hiểu tại sao lại đột nhiên bị cô hỏi tên. Nhưng sau khi hỏi xong, cô lại im lặng không nói, chỉ ngẩn người cho đến khi bị Thượng Vân Xuyên vẫn luôn đợi ở phía sau lôi đi.
***
Trong lòng Thượng Vân Xuyên lúc này không được bình tĩnh.
Sự việc đó đã sớm phai mờ trong trí nhớ của anh rất nhiều năm, giờ đột nhiên lại bị nhắc tới. Thật ra hoàn toàn không có chuyện gì cả, nhưng tại sao lại ở trước mặt Tư Tần chứ?
Lần đầu tiên, anh cảm thấy thế giới này thực sự bất công với mình.
Trên đường đi, anh lại nghĩ lại những gì Đỗ Yên vừa nói, liên tục xác nhận câu nào lại càng dễ gây hiểu lầm câu đó, câu nào cũng cần phải giải thích cẩn thận.
Sau khi suy nghĩ về nó, anh lại cảm thấy mọi thứ dường như không thể nói rõ ràng được.
Nhiều năm trước, Diêu Chuẩn cũng đã từng nói điều đó, kể cả anh có nói ra điều gì, cũng không ai tin anh cả.
Khi đó anh không quan tâm đến, anh nghĩ, kể cả không ai tin mình thì anh vẫn muốn chứng minh sự trong sạch của mình. Nhưng cuối cùng, anh lại chọn cách im lặng để giảm bớt tổn thương cho người khác.
Bây giờ, anh muốn có người sẽ tin vào điều đó, nhưng cô… Có thật sự tin anh không?
Tư Tần cau mày và im lặng suốt cả quãng đường, ngay cả khi Thượng Vân Xuyên vẫn luôn giữ chặt tay cô, cô cũng không phản ứng lại.
Thật ra chuyện đó vẫn luôn được cô chôn chặt trong lòng.
Sau khi rời khỏi tòa nhà cũ đó, cô về nhà và ngồi đờ đẫn trong phòng ngủ. Có vẻ cô đã hiểu ra, lại có vẻ không hiểu bọn họ đang nói gì. Nhưng chung quy chuyện này cũng không có đầu đuôi gì cả, cô không biết phải nói bắt đầu từ đâu, mà cũng không có ai để có thể nói ra.
Sau đó, cô thành công thi đỗ cấp ba, thuận lợi tiến vào trường Trung học số 1. Sau giờ học, cô vô tình nghe được một người bạn cùng lớp nói về rất nhiều bí mật của trường Trung học số 1, cũng có nhắc đến chuyện đó.
Người bạn đó kể rằng cách đây mấy năm, trường Trung học số 1 có một nữ sinh rất xinh đẹp, nhưng cô gái đó bị người khác chụp ảnh khiêu da^ʍ rồi trộm treo lên bảng thông tin của trường. Nhà trường đã kịp thời phát hiện ra và đã gỡ xuống, nhưng vẫn có rất nhiều người đã nhìn thấy. Mà người chụp những bức ảnh đó lại là một nhân vật tầm cỡ trong trường, học lực rất xuất sắc.
Còn tại sao người đó lại muốn làm như vậy, cái người gọi là nhân vật tầm cỡ này hoàn cảnh gia đình rất nghèo khó, hơn nữa còn tỏ tình không thành với hoa khôi trong trường, lòng tự trọng bị đả kích nghiêm trọng, vì thế đã rẽ sang con đường khác, không chiếm được liền hủy hoại cô ấy.
Nhưng nhà trường cũng không muốn vụ bê bối bị phanh phui, lại cũng không muốn loại bỏ nhân vật xuất sắc của trường học. Sau đó, các bên đã hòa giải dưới sự trợ giúp của nhà trường, việc này cũng đã được dập tắt.
Rất nhiều người đã thở dài cảm thán: “Quả nhiên không thể trông mặt mà bắt hình dong”, “Con gái đừng để bị lừa bởi khuôn mặt”, “Phải bảo vệ chính mình”, vân vân. Tư Tần lúc đó cũng cảm thấy sợ hãi.
Cuộc trò chuyện cô nghe thấy trên cầu thang xoắn ốc ngày hôm đó sau kỳ thi cấp ba cứ văng vẳng bên tai. Cuối cùng cô cũng hiểu những gì mình đã nghe thấy ngày hôm đó. Lần đầu tiên cô cảm thấy sự thật lại khác xa đến vậy.
Thật kỳ lạ là kể từ đó, cô thường xuyên chạy lên sân thượng.
Đúng như ai đó từng nói, phong cảnh ở đây rất đẹp. Khi gió thổi tới mang theo hương cỏ cây tươi mát. Ngồi bên bức tường nhìn lên bầu trời, rất xanh, như có thể vỡ ra bất cứ lúc nào.
Nhưng ngày cô thi cấp ba xong, phong cảnh ở đây cũng đẹp như vậy sao?