Chương 88: Đói và đói

Cố Thành Kiêu thở ra hơi dài, dở khóc dở cười nói, "Em học được bản lĩnh nói bậy này ở đâu vậy?"

Lâm Thiển không nhịn được cười, khóe miệng run run, trong khoảnh khắc lộ ra mỉm cười rực rỡ.

Nụ cười này của cô, khuôn mặt tái nhợt ban đầu lập tức trở nên giận dữ, đáy mắt tiều tụy trở liền nên sáng trong suốt, biến thành một giọt nước trong mắt cô, đó là một loại ăn mừng tìm được đường sống trong chỗ chết.

Cố Thành Kiêu đứng lên, ngắt một chút lỗ mũi của cô, "Khóc nhè để làm gì? Mất mặt hay không?"

Lâm Thiển nhếch cằm lên, nhìn vào mắt anh, không muốn để cho nước mắt rơi xuống, ngẩng đầu một cái, làm tổn thương vết thương sau gáy của cô, đau đến mức cô nước mắt chảy ròng.

Cô khịt mũi lẩm bẩm nói: "Em đâu khóc nhè, em là đau nhức, rất đau."

Cố Thành Kiêu hai tay nâng đầu của cô lên, cẩn thận che chở đầu của cô, "Hảo hảo hảo, em nói cái gì là cái đó, vậy bây giờ có cảm giác như thế nào?"

Hai người mặt đối mặt nhìn đây đó, anh lúc nói chuyện sức nóng đập lên trên mặt của cô, cảm giác rất thân mật, Lâm Thiển tim đập đều lọt nửa nhịp, "Nếu anh không quyến rũ em, em sẽ không phải lo lắng."

Cố Thành Kiêu dò xét suy nghĩ bằng đôi mắt, hung hăng khinh bỉ cô, "Nói còn là không đứng đắn như thế, vừa lúc nói rõ đầu óc em không có việc gì, anh an tâm rồi."

"... Nào có không đứng đắn, em hoàn toàn không nói ra suy nghĩ trong đầu mình."

"Ừ? Suy nghĩ thật sự của em là gì?"

Lâm Thiển nhìn vào cằm của anh, anh tuấn, thành thục, gợi cảm, mị hoặc, vào buổi sáng tuyệt vời này, cô nghĩ ra một ý tưởng đầu tiên "Lão công, có câu Tiểu biệt thắng tân hôn(Mọi người search trên google ý nghĩa câu này nha, nếu không phải đang trong bệnh viện, em khẳng định trực tiếp đem anh đánh gục, sói đói ra sức vác dê anh biết không?"

Cố Thành Kiêu có chút hối hận trước câu hỏi này, anh không thể không thừa nhận rằng một thanh niên lớn tuổi bị một tiểu nha đầu làm có chút ngượng ngùng, thế là, anh cố ý sừng sộ lên, nghiêm trang giáo huấn: "Vớ vẩn, em phải nên luôn nhớ rằng em là một cô gái, làm sao có thể..."

"Dừng lại!" Lâm Thiển vươn tay trực tiếp che miệng của anh, mỉm cười vui vẻ, " Về nhà hãy nói tiếp, hì hì hi."

"..." Cố Thành Kiêu thực sự thực sự không còn biện pháp nào đối với cô.

"Anh anh anh, lão công, ta có chút cháng váng đầu."

"Nga lão công, em hình như có chút buồn bực."

"Lão công, em đói bụng..."

Cố Thành Kiêu: "..."

Trong phòng bệnh cho tới trưa thật náo nhiệt, bác sĩ kiểm tra phòng, y tá đưa thuốc, xong sau, một người trong đội đặc nhiệm sói hoang đã đến thăm, lấy thân phận tới lấy khẩu cung để thăm chị dâu trong truyền thuyết.

Hai nhân viên cảnh sát ở trong phòng bệnh lấy khẩu cung của Lâm Thiển, Cố Thành Kiêu và những người khác đang đợi ở hành lang bên ngoài.

Hàng này thân hình nam nhân dễ nhìn, yếu vóc người có thân hình, đứng ngay góc có ánh nắng chiếu vào, mỗi một hình ảnh như một bộ phim bom tấn, vừa sang trọng vừa quyến rũ.

Tống Cảnh Du đôi mắt to đẹp, Ngụy Nam có đôi con ngươi rắn rỏi, u buồn mê người Trịnh Tử Tuấn, đương nhiên được chú ý nhất, bắt mắt nhất chính là Cố Thành Kiêu.

Đội đặc nhiệm sói hoang tề tụ ở đây, tất cả đều gợi lên khí chất mê người, nữ bác sĩ, nữ y tá, còn có một chút thân nhân bệnh nhân, bất kể có phải hay không là tầng lầu này, đều tập hợp tự tới vây xem.

Nhưng mà, những người đàn ông ở trong tâm bão vẫn không biết gì.

Cố Thành Kiêu vẻ mặt nghiêm túc, "Có hỏi ra được hành tung của Tứ thúc hay không?"

Tống Cảnh Du lắc đầu, "Theo lời khai của bọn họ, chỉ có một mình Tứ thúc liên lạc cho bọn họ, bọn họ cũng không thể liên lạc lại được với Tứ thúc, càng không biết vị trí cụ thể của Tứ thúc."

Cố Thành Kiêu hỏi ngược lại: "Lời của bọn họ tin tưởng sao? Tiếp tục đặt ra câu hỏi, những người này rất giảo hoạt."

Tống Cảnh Du: "Rõ."

Ngụy Nam bất ngờ hỏi một câu, "Lão đại, thân phận chị dâu đã bị bại lộ, sự kiện bắt cóc chị dâu lần này là hướng về phía chị dâu, lỡ sau này sự an nguy của chị dâu......"

Cố Thành Kiêu trầm mặc chỉ chốc lát, nói: "Tôi tự có tính toán."

Chẳng được bao lâu, cửa phòng bệnh mở ra, nhân viên cảnh sát chép xong khẩu cung, "Thủ trưởng, khẩu cung của phu nhân trên cơ bản theo chúng ta biết đến không giống nhau."