Tại Cố gia mấy ngày, Lâm Thiển dần quen thuộc việc diễn kịch trước mặt họ, Cố Thành Kiêu không giống như nhận biết của cô về quân đội, mà là đi sớm về trễ, trong tưởng tượng của cô Cố Thành Kiêu vừa đi ra ngoài đến nửa năm sau mới về nhưng căn bản không có tình huống đó xảy ra, anh mỗi ngày đều trở về.
Mặc dù gia giáo Cố gia nghiêm ngặt, nhưng cũng may còn một người già, Lâm Thiển đặc biệt thích bà nội, bà nội cũng đặc biệt thích cô.
Bà và cháu, có thể nói tâm đầu ý hợp, có đôi khi điên điên khùng khùng, ngay cả Cố Thành Kiêu cũng nhìn không được.
Ngày đó, bọn họ chờ thật lâu cũng không thấy Lâm Thiển trở về.
"Bình thường Thiển về rất sớm, sao hôm nay giờ này còn chưa về" bà nội có chút bận tâm "Con không nên đáp ứng con bé để cho nó đi học lại, con bé đang có thai ra ngoài lỡ có chuyện gì thì sao đây?"
Cố Thành Kiêu nhìn đồng hồ, cũng cảm thấy không ổn, "Bà, đừng gấp, để con gọi điện cho cô ấy hỏi một chút."
Trong lòng anh cảm thấy vô cùng may mắn, bởi vì anh và cô có lưu số của nhau.
Thế nhưng mà, anh còn chưa gọi, Lâm Thiển đã gọi điện trước "Này, mấy giơ rồi, còn biết trở về sao?"
"Xin hỏi là bạn của Lâm Thiển sao?"
Cố Thành Kiêu dừng lại, giọng nói có chút lạnh nhạt mà ngưng trọng "Vâng."
"Xin chào ngài, tôi đang ở phòng cấp cứu của bệnh viện quân đội của thành phố B, Lâm tiểu thư vừa mới được đưa tới, ý thức mơ hồ, chúng tôi chỉ hỏi được tên cô ấy, cô hiện tại đang hôn mê bất tỉnh đang được cấp cứu, chúng tôi tìm thấy trong túi cô ấy có chiếc điện thoại, không biết hiện tại ngài có thể tới đây một chuyến? Hoặc liên lạc với người nhà của cô ấy...."
Cố Thành Kiêu càng nghe càng thấy lo lắng, không đợi đối phương nói xong liền nói "Tôi lập tức tới."
Tại bệnh viện tổng quân đội
Sắc trời đã tối, khi Cố Thành Kiêu tới gần cửa bệnh viện, bảo vệ liền nhận ra xe của anh, chẳng những lập tức cho đi, còn chủ động hỏi thăm.
"Cố thủ trưởng, ngài đến tổng viện có việc sao?"
Cố Thành Kiêu sắc mặt âm trầm, ánh mắt đều là lo lắng "Làm phiền giúp ta gửi xe, ta đang có việc gấp."
"Vâng ạ, ngài thật bận rộn."
Không gian đỗ xe của bệnh viện không lớn, xe đứng ngoài hai giờ chưa chắc có thể đi vào, Cố Thành Kiêu trực tiếp dừng lại, xuống xe, ba chân bốn cẳng chạy đến phòng cấp cứu.
Bên trong phòng cấp cứu, ngoại trừ y tá bác sĩ còn có cả cảnh sát.
Y tá nhìn thấy Cố Thành Kiêu, cung kính mười phần, biết được anh vì Lâm Thiển mà đến, càng kinh ngạc không thôi.
"Cố thủ trưởng, đây là điện thoại của Lâm tiểu thư, khi cô ấy được đưa tới ý thức đã không còn rõ ràng, bác sĩ hoài nghi là não bị chấn động."
"Đi vào đã bao lâu?"
"Nửa giờ."
"Sao lại bị thương, tai nạn giao thông?"
Y tá trả lời chi tiết "Nhìn thương thế giống như là bị đánh."
"Bị đánh?" kết quả như vậy khiến Cố Thành Kiêu khϊếp sợ không thôi.
"Ừm, cô ấy là do cảnh sát đưa tới."
Cố Thành Kiêu nhíu chặt lông mày, nhìn về phía nhân viên cảnh sát, khẩn cấp hỏi "Bị ai đánh?"
Nhân viên cảnh sát là lần đầu tiên thấy Cố Thành Kiêu, đầu tiên là chào theo kiểu quân đội, rồi sau đó nói ra "Báo cáo thủ trưởng, chúng tôi vào lúc 5:40 nghe được thông báo của người qua đường nói có đám người đánh nhau trên cầu, chúng tôi lập tức đi tới, 5:50 phát hiện bọn họ, tất cả đều là thanh niên lêu lổng, vừa nghe tiếng còi cảnh sát liền chạy, chúng tôi phát hiện có người bị thương nên nhanh chóng đưa tới. Tôi điều người tới hiện trường lấy máy giám sát, chẳng mấy chốc sẽ biết được sự thật."
Cố Thành Kiêu khẩn thiết nói "Xin hãy sớm nhất có thể."
"Rõ!"
Lúc này y tá nhắc nhở một câu, "Cố thủ trưởng, tốt nhất hãy liên hệ với cha mẹ của Lâm tiểu thư."
"Ta là chồng của cô ấy."
Y tá "...."
Nhân viên cảnh sát "....."
Tất cả mọi người ở đây "...."
Cố Thành Kiêu - Đứa con duy nhất của Tư lệnh, trẻ tuổi nhất anh tuấn nhất trong quân đội Thiếu soái, thành tựu lớn nhất hiện nay, vậy mà, đã kết hôn,....
Cố Thành Kiêu - kết hôn.
Kết hôn!!!
Câu nói "Ta là chồng của cô ấy" của anh, làm tan nát không biết bao nhiêu trái tim của phụ nữ ở thành phố B.