Cố Thành Kiêu bị bà nội đẩy về phòng, cũng không hiểu thấu những lời bà nói.
Lâm Thiển cũng không hiểu thấu, ngây ngốc ngồi trên ghế sô pha từ nãy giờ, cô cởi giày bỏ hai chân lên ghế sô pha, bộ dạng tùy ý mà thoải mái, lại thêm vẻ đẹp trai xỏ mấy cái đầu lâu trên tai, tựa như một cô gái lưu manh.
Cố Thành Kiêu vốn không vui, bị Lâm Thiển sau lưng nói xấu, bị bà nội răn dạy trước mặt, dưới ánh mắt thấy cô bộ dáng không tim không phổi cà lơ phất phơ, thật sự giận không biết phát tiết ở đâu.
"Bà nội sao rồi?" Nhưng Lâm Thiển không để ý anh đang tức giận, còn vô cùng hào hứng hỏi thăm, "Không phải là bà sợ anh không đối xử tốt với "Bảo bảo" đó chứ?"
Vừa nói Lâm Thiển nhô bụng lên, sờ sờ bụng, đôi lông mày mang theo ý giễu cợt, lời nói cũng mười phần trêu chọc, trắng trợn đem Cố Thành Kiêu làm trò cười.
Cố Thành Kiêu thấy cô gái nhỏ này đem mình làm niềm vui, nhìn Lâm Thiển ngồi không ra gì cả, nằm cũng không, còn nói giọng lỗ mãng, anh không nói một lời tiến lên phía trước, trực tiếp ôm lấy cô.
"A, anh tính làm gì?"
"Cô thử nghĩ nếu cô mất đi bà nội làm chỗ dựa, cô có thể lớn tiếng đến đâu?!"
"....."Lâm Thiển lập tức hạ thấp âm thanh, chửi bới "Hỗn đản, dám uy hϊếp tôi, tôi liền nghĩ vẻ mặt ôn nhu hôm qua của anh chính là giả."
Cố Thành Kiêu hơi nheo con mắt, giọng mang theo cảnh cáo "Vậy tôi liền biến thành hỗn đản cho cô xem!"
Sau đó, anh ôm cô đến chiếc giường lớn bên kia, Lâm Thiển dù sao đánh nhau rất giỏi, một mình đánh bảy tám người mặt không đổi sắc, nhưng đối mặt với một mình Cố Thành Kiêu, bị anh ràng buộc, vậy mà không thể động đậy, dùng toàn bộ sức lực cũng thể thoát ra.
Nhiều năm làm bộ đội đã để Cố Thành Kiêu mạnh mẽ hơn người thường, mặc quần áo nhìn gầy, cởi đồ có thịt, đều là cơ bắp, võ mèo cào của Lâm Thiển trước mặt Cố Thành Kiêu chẳng là gì.
"Cố Thành Kiêu, anh muốn làm gì?"
"Cô không phải mắng tôi hỗn đản sao? Vậy tôi liền làm chuyện hỗn đản nên làm."
Không tốn nước bọt với cô nữa, anh trực tiếp mang cô thẩy lên giường.
Lâm Thiển phản ứng nhanh, thân thể vừa chạm tới giường lập tức bò dậy trốn, nhưng tốc độ của Cố Thành Kiêu nhanh hơn, mơ hồ là cùng một thời gian nghiêng người ngăn chặn cô chạy.
"Cố đại thiếu gia, anh thật sự hiểu lầm từ "hỗn đản" rồi, hỗn đản cũng không làm vậy với một cô gái, bây giờ hỗn đản như quý ông, đối với một cô gái luôn tôn trọng."
"Ồ?"
"Ừm, "hỗn đản" là một câu nói một đằng làm một nẻo, giống với từ "chán ghét", anh đừng coi là thật chứ" Vì không muốn bị khi dễ, cô vắt hết não để dịch, đã nõi hết lời.
"Chẳng lẽ anh không cảm thấy tôi mắng anh "hỗn đản" với "chán ghét" rất giống nhau sao? Ha ha ha, vậy tương đối gần gũi, anh cảm thấy như thế nào?"
Cố Thành Kiêu nhìn Lâm Thiển minh bạch cho mình giật giật khóe miệng, cô gái này rất thông minh.
Anh cúi đầu, sát lại gần "Ồ, vậy cho nên ý cô là....Chúng ta tương đối gần gũi,....?"