Chương 26: Ông già không làm được (2)

"Em đừng cho rằng anh không biết, nồng độ cồn trong rượu này không làm anh say được" Cố Thành Kiêu bắn đôi mắt độc ác qua hắn, ánh mắt như con dao sắc bén, từng đao từng đao chém lấy đối phương, làm đối phương không dám nói dối.

Cố Nam Hách há miệng run rẩy "Anh anh anh.....anh không phải......không phải không có chuyện gì sao?" xong rồi, xong rồi.

Ai ngờ Cố Thành Kiêu thần thần bí bí cười một tiếng, ánh mắt ngoan lệ biến mất "Yên tâm, anh sẽ không bẻ gãy cổ em."

Cố Nam Hách chỉ cảm nhận cổ mình lạnh buốt, hai tay theo bản năng ôm chặt cổ, chạy ra xa 2 mét, "Anh, anh vừa rồi...cười?" Thật đáng kinh ngạc, băng sơn ngàn năm lại cười, mà cười lên lại đẹp trai như thế, không được không được, ở lại cùng với anh ta fan nữ của mình đều chạy mất.

Cùng lúc đó, trong căn nhà Lâm Thiển đang ngủ, cuối cùng có ý thức muốn tỉnh dậy.

Quả nhiên, không cần ở Lâm gia, cô phá lệ ngủ vô cùng an tâm.

Cô bình thường là ở trường, mỗi thứ sáu thì về nhà, cuối tuần lại trở về trường, người khác đến thứ 6 thì vui vẻ, còn cô đến thứ 6 thì sầu muộn, luôn luôn kím cớ để không về nhà, vừa đến kì nghỉ thì càng khó chịu, bởi vì nghỉ thì cô phải làm việc như một người giúp việc.

Nếu như chỉ là người giúp việc thì chưa tính, công việc làm tốt, chủ nhân sẽ hài lòng, hết lần này tới lần khác người của Lâm gia chính là nhìn cô không vừa mắt, không có việc gì cũng tìm cô kím chuyện, cô ở Lâm gia, chính là cái đinh trong mắt mọi người.

Cô trên giường duỗi cái lưng mệt mỏi, mở mắt ra, nhìn còn lớn hơn so với phòng khách Lâm gia một cái phòng, cô đột nhiên bừng tỉnh, cách 3 giây mới phản ứng được, hôm qua có người đàn ông mang cô về nhà.

Những suy nghĩ lộn xộn dần trở nên rõ ràng, hôm qua Cố Thành Kiêu mang cô đến cục dân chính, rồi đi về nhà của anh ta.

Hiện giờ tỉnh lại, cô muốn biết mình đang ở đâu.

Mở cửa ra ngoài, bên ngoài sảnh không có một ai, cô đi vòng quanh thăm dò một chút.

Hôm qua vì quá muộn và mệt mỏi, chưa kịp nhìn, nay nhìn rõ, chỉ có thể dùng bốn chữ để hình dung nơi này.

Giàu! Không! Tính! Được!

270 độ không góc chết, tuyệt mỹ quan, vách tường bằng thủy tinh, lấy ánh sáng cực tốt, có thể nhìn thấy cái sân cực lớn cùng bể bơi.

Bối cảnh của người đàn ông này, còn thêm một khuôn mặt đẹp trai đến khuynh đảo chúng sinh, tại sao lại lấy cô?

Lập tức, ấn tượng của Lâm Thiển với Cố Thành Kiêu chính là - người ngốc nhiều tiền.

Bên ngoài là một phòng khách lớn, cũng lấy ánh sáng tốt ngắm cảnh đẹp, cô lặng lẽ đến phòng ngủ chính, cửa không khóa, bên trong cũng không có ai, nhưng cô vẫn giống như con mèo nơm nớp lo sợ, rón rén đi vào.

Đây là phòng của Cố Thành Kiêu, vô cùng sạch sẽ, kì lạ nhất là tấm chăn trên giường, cô thật hiếu kì nó làm thế nào biến thành một miếng đậu hũ.

Cô chỉ biết tên anh ta là Cố Thành Kiêu, còn tuổi tác, so với cô chắc chắn lớn hơn, nhưng cô không biết là bao nhiêu.

Đúng rồi, trên giấy chứng nhận kết hôn chắc chắn có.

Cô nhớ kỹ hôm qua từ Cố gia về, Cố Thành Kiêu đưa giấy chứng nhận kết hôn cho cô, cô liền thuận tay nhét vào túi xách.

Nghĩ đến, Lâm Thiển chạy cực nhanh về phòng mình, một tay cầm túi xách của cô, kéo khóa kéo ra, từ bên trong lấy ra hai quyển sổ đỏ.

Tên của anh ta là Cố Thành Kiêu, tuổi của anh ta.....

"Mịa nó, lớn hơn mình 8 tuổi, đây phải là ông già a?!" Lâm Thiển không khỏi sợ hãi và thán phục lên tiếng, cả 2 thế hệ, sau này sao có thể hảo hảo trò chuyện.

Lúc này, cô chợt nghe bên ngoài có tiếng mở cửa, cô vội vã đi ra ngoài, chỉ gặp thân hình cao lớn của Cố Thành Kiêu bước vào, anh mặc một bộ đồ thể thao màu trắng, bên trong sau lưng cũng là màu trắng, ở cổ quàng một chiếc khăn lông, anh chính là đang cầm khăn lông lau mồ hôi.

Chỉ một chút, Lâm Thiển nhìn ngây cả người, anh nhìn như thư sinh cộng thêm hình tượng con trai vận động, rất đẹp mắt có được hay không, cùng hôm qua hình tượng cứng nhắc đơn giản tưởng tượng như hai người xa lạ, người đàn ông ngốc nhiều tiền này, tính dẻo rất mạnh nha.

Cố Thành Kiêu cũng cẩn thận nhìn cô, đến cùng là tuổi trẻ, thay cũ đổi mới tràn đầy, hôm qua xương gò má còn sưng đỏ nay đã dịu đi "Tỉnh?"

"Ừm."

"Dưới lầu có bữa sáng, xuống dưới ăn đi."

"Ừm....chờ một chút, chúng ta có thể bàn lại điều kiệ khác?" Suy nghĩ một đêm, cô cuối cùng nghĩ kỹ nên làm thế nào để tiếp tục cuộc hôn nhân này, điều kiện chủ yếu chình là - bàn điều kiện.

Cố Thành Kiêu sững sờ "Đàm điều kiện gì?" kết hôn cũng đã kết hôn, người cũng là của anh, còn nói cái gì điều kiện.

Lâm Thiển ngửa đầu ưỡn ngực nhìn anh "Tới tới tới, ngồi một chút, tôi đã chuẩn bị xong, anh xem qua một chút coi cần có gì bổ sung thêm không?"