Đang suy nghĩ, điện thoại đột nhiên reo lên, đó là cuộc gọi của Lee, anh lập tức nhấc máy.
"Thủ trưởng, tôi đã đem nhiệm vụ lần này viết thành một bản báo cáo cho anh, vừa mới nhận được hồi âm, chúc mừng ngài, lại được thêm một chiến tích nữa."
"Ừm" anh chỉ dùng một chữ để trả lời.
"Thủ trưởng, Lưu Tư lệnh bảo ngài nghỉ ngơi thật tốt, việc quân sự còn phải theo qui trình, chính thức xuống tới phải mất mấy tháng, mong ngài kiên nhẫn chờ."
"Ừm."
"Bộ đội đặc chủng có Lữ đoàn Tống cùng Lữ đoàn cao dẫn đội, ngài cứ yên tâm, có việc gì ta sẽ liên lạc cho ngài."
"Ừm."
"Vậy tôi không làm phiền ngài nữa, ngài hãy nghỉ ngơi sớm một chút."
Một cú điện thoại, Cố Thành Kiêu dùng ba chữ giống nhau, đây mới là trạng thái bình thường của anh.
Lee cũng quen với việc thủ trưởng tích chữ như vàng, ân cần hỏi thăm xong cũng cúp điện thoại.
Đúng lúc này, điện thoại của cổng chính vang lên, anh đi qua xem, là em trai của anh Cố Nam Hách.
Cố Thành Kiêu vừa nhấc chân trước, Cố Nam Hách chân sau liền đến, trước sau chỉ vỏn vẹn hai phút.
"Anh, quản gia không cho ta vào, nói là mệnh lệnh của anh, nghiêm khắc như thế làm gì, phòng trộm hay sao?"
Cố Thành Kiêu mặt u ám vứt cho hắn hai chữ "Phòng em."
"Anh, anh không công bằng, nhanh cho em đi vào, em có việc tìm anh."
"Không tiện."
"Không tiện?" Cố Nam Hách nghĩ, buộc miệng nói "Anh không phải đang ở cùng vợ yêu chứ?"
Cố Thành Kiêu không trà lời, thế là Cố Thành Kiêu hướng tới cửa gào to "Anh, nói thật cho anh biết, là mẹ kêu em tới khuyên anh, em ngay trong đêm chạy tới, thế nhưng ngay cả cửa anh cũng không cho em bước vào, em trở về không tiện nói lại."
Cố Thành Kiêu vẫn như cũ không đáp, mặt mũi đầy vẻ không vui giống như bất cứ lúc nào cũng sẽ cúp máy trò chuyện.
"Anh, anh cũng phải cho em xem thế nào là đại mỹ nhân quốc sắc thiên hương, khiến anh tình nguyện ngỗ nghịch với cha để cưới về chứ. Bất quá, em tình nguyện đứng bên phe của anh, anh liền cho em xem chị dâu được không?"
Đến cả chị dâu cũng nói, Cố Thành Kiêu không muốn làm khó hắn, thế nhưng mà thực sự hiện tại không tiện "Trở về đi, mai ở bên ngoài sẽ gặp."
Nói xong, anh cũng không cho Cố Nam Hách cơ hội nói tiếp, trực tiếp tắt cuộc trò chuyện.
Anh quay đầu nhìn cửa phòng khách đóng chặt, yên lặng thở dài.
Ở phòng khách dưới lầu, quản gia bất đắc dĩ nói "Nam Hách thiếu gia, ngài cũng đã nghe, đây là mệnh lệnh của đại thiếu gia."
Cố Nam Hách không làm khó quản gia nữa, nhưng mà, hắn rất hiếu kì, xưa nay Đại Ma Vương không gần nữ sắc, vậy mà lên xe trước sau đó mới mua vé bổ sung, hắn rất hiếu kì rằng người nào có thể thu phục được Đại Ma Vương.