Đám người kinh ngạc, lúc này Lâm Thiển, mặt mũi bầm dập, quần áo không chỉnh tề, tóc ngắn rối bời như ổ gà. Cô mới 20 tuổi a, ngây thơ ham chơi, rốt cuộc Cố Thành Kiêu coi trọng cô ở điểm nào?
Trọng điểm là, Lâm Thiển đã bán cho Hoa tổng a, buổi tối hôm qua bọn hắn đã......Mà Hoa tổng này đúng là không biết thương hoa tiếc ngọc gì cả, đem Lâm Thiển chỉnh thê thảm như vậy.
Chu Mạn Ngọc siết chặt tay chồng mình, thời điểm quan trọng ngươi nên mở lời a.
Lâm Bồi vừa há to miệng, Cố Thành Kiêu liền cất bước đi tới, người chưa kip, khí thế đã đem hắn lật tung, lời đến miệng không thể nói ra chỉ có thể nuốt xuống.
Cố Thành Kiêu không thèm nhìn vợ chồng Lâm thị, đi thẳng tới trước mặt Lâm Thiển, trịnh trọng hỏi "Cô có nguyện ý cùng ta kết hôn? Liền bây giờ?"
"Cái gì?" Lâm Thiển trên mặt liền hiện chữ "Mộng".
"Ta là......"Cố Thành Kiêu chầm chậm nói tăng thêm một phần ngữ khí "Cô, Lâm Thiển, nguyện ý gả cho ta, Cố Thành Kiêu không?"
Lâm Thiển nháy nháy con mắt, mất ba giây để xác định mình không nằm mơ, người chú và dì của cô đang nịnh hót một người đàn ông đẹp trai, đang hướng cô cầu hôn.
"Ta nguyện ý" cô thốt ra.
Để bọn hắn không vui, cô rất tình nguyện làm.
Đám người Lâm gia nao nao nâng trán, Chu Mạn Ngọc xém tý té xỉu.
Lâm Thiển nguyện ý, ngay cả Cố Thành Kiêu đều cảm thấy ngoài ý muốn, cũng tốt tránh khỏi miệng lưỡi thế gian.
Thế là, hiện tại mọi người ở Lâm gia nơm nớp lo sợ kinh ngạc, Cố Thành Kiêu trở cô nhanh chóng rời đi.
Chu Mạn Ngọc quét mắt nhìn 2 đứa con gái như hoa như ngọc của mình, không thể tin được "Không có mắt a, làm sao có thể, làm sao có thể được? Chuyện này có phải Cố đại thiếu có bệnh về mắt phải không?"
Lâm Bồi càng nghĩ càng không đúng, "Ba" một tiếng đập trán mình:"Lần này nguy rồi". Hắn dùng ánh mắt sợ hãi nhìn về phía Chu Mạn Ngọc, bà thoáng hiểu, chợt khóc lên thành tiếng.
Lâm thị trong những năm gần đây hoạt động kém và năm nay có nguy cơ bị phá sản, may mắn có Hoa thị tổng giám đốc Hoa Minh giúp đỡ, nhưng là không phải giúp không công, Hoa Minh không có sở thích khác, chỉ có đam mê nữ nhân, đặc biệt là cô gái trẻ.
Mục tiêu ban đầu của Hoa Minh chính là Lâm Du, thế nhưng hổ dữ không ăn thịt con, Lâm Bồi không thể nào phá hủy con gái của mình, cùng Chu Mạn Ngọc thương lượng lại, bọn hắn quyết định để Lâm Thiển đi.
Người là Lâm Bồi kêu lên, Chu Mạn Ngọc hạ thuốc, hai vợ chồng đưa cháu gái của mình đến phòng khách sạn Hoa Minh đã đặt.
Tuy nhiên, người này được Cố Thành Kiêu mang về nhà gặp cha mẹ, vợ hắn Cố Thành Kiêu, lại bị bán đi hầu hạ qua người đàn ông khác, một khi sự tình bại lộ, chắc chắn sẽ không có kết cục tốt.
Lâm Bồi cùng Chu Mạn Ngọc càng nghĩ càng thấy sợ, buổi tối ấm áp, hai người sợ đến nỗi chảy mồ hôi lạnh ròng ròng.
Bọn hắn tới cục dân chính là thời điểm, cục dân chính đã tan việc, nhưng sau một cú điện thoại của Cố Thành Kiêu, lãnh đạo cục dân chính tự mình công chứng cho bọn họ.
Trước sau chỉ đúng hai phút
Từ cục dân chính đi ra, sắc trời dẩn tối. Khi mặt trời lặn, ánh hào quang vàng nhạt dần dần biến mất.
Có lẽ do bộ trang phục uy nghiêm trên thân anh khiến cô không cách nào hoài nghi, cô vậy mà tin hắn.
Lâm Thiển sau đó phát hiện kịp phản ứng lại, cô vậy mà cùng một người nam nhân mới gặp một lần lãnh giấy chứng nhận kết hôn, chuyện này cũng quá huyền ảo đi.
Cô có phải hay không nhất thời xúc động? Hiện tại đổi ý còn được hay không?
Cố Thành Kiêu dáng người cao lớn đi phía trước, thỉnh thoảng liếc nhìn cô một chút, giống như là tra xét, ánh mắt anh đảo một vòng quanh thân thể cô.
Dù trên mặt cô có vết thương, anh cũng nhận ra trong nháy mắt.
Tóc và tai ngắn, tóc cắt che hết trán, xem xét dung nhan như lan, ngũ quan tinh xảo như vẽ, cái cổ thon dài, da thịt như bạch ngọc, là cô, chính là cô, không sai được.
"Lên xe, nơi này"
"Ồ".