Trần Bỉnh Nghĩa đang ngồi ở trên máy bay, bay về quê hương đã lâu không trở lại, không phải vì trốn tránh Trâu Bách, mà vì một cuộc gọi từ bệnh viện ở nông thôn.
“alo, chào ngài, có phải ngài là con của Trần Kiến Thanh Trần Bỉnh Nghĩa không? Là như thế này, thật xin lỗi muộn như thế mà bây giờ mới báo cho ngài, nhưng đây là ý nguyện của cha ngài, cha ngài mấy ngày trước đã tạ thế, dựa theo ý nguyện của ông, ông muốn đem thi thể hảo táng nhưng ở đây cần sự đồng ý của người nhà, vì thế…”
Trần Bỉnh Nghĩa đi suốt đêm đến bệnh viện, ở trên văn kiện ký tên, ngồi ở nhà xác, nhìn cửa sổ thủy tinh mà tâm tình đờ ra.
Một
hộ sĩ chuyển giao di vật cùng di chúc.
Nhi tử:
Khi con nhìn thấy phong thư này thì cha đã cùng đi với mẹ của con. Tha thứ cho sự tùy hứng cuối cùng của cha, không cho con thấy mặt lần cuối cùng.
Chị của con, cha đã sớm tha thứ cho chị ấy, dù sao chuyện đó cũng không thể oán trách nó, nó cũng mạnh mẽ mà đi nước ngoài, bây giờ biết tin nó sống tốt, có chồng, chồng không chê nó thế là đã qía tốt rồi.
Khi con nói phải nuôi đứa bé kia, cha đã kinh ngạc cả ngày, tính tình con từ nhỏ cha đã biết, trên mặt rất ngoan ngoãn nghe lời nhưng lại là người vô tình nhất, như nuôi dưỡng mèo hoang mà cũng phải đề phòng nó.
Đứa bé đó, cha thấy thực có lỗi với nó, cũng vứt bỏ nó.
Trong nhà có mảnh đất, cha đã bán, tiền đều để cho con, chị của con sẽ không lấy, nếu khi nào mà thấy chị, đem vòng tay của mẹ đưa cho nó, vốn là đồ cưới của nó, đáng tiếc sau này gặp chuyện nên cũng chưa thể giao tận tay cho nó được.
Con trai à, con tính tình như thế, phải sửa dổi đi, nếu như con gặp người thích hợp, đối với con tốt, hãy nhường nhịn người ta một chút, đối tốt người ta một chút.
Viết nhiều như vậy, cũng chính là lấy thân phận của cha để lải nhải vài câu mà thôi.
Cha không phải là một người cha tốt, không chăm sóc các con chu đáo, không nuôi dưỡng các con lớn lên, các con luôn nói cha chỉ có mẹ, không quan tâm các con.
Nhớ tới đời sau, đừng làm con của cha, phần khó nhọc này, đời này chấm dứt, hãy cho cha an tâm đi gặp mẹ các con.