Thẩm Vấn Thu quay lưng về phía anh, cổ hơi gập xuống, dòng nước chảy xuống cái gáy trắng mịn của hắn, giống như một bông hoa nhỏ bé và yếu ớt không chịu nổi mưa móc(*) nên nặng nề rủ xuống.
(*) Mưa và sương, ví với ân huệ. Ở đây bạn đọc có thể hiểu theo hai nghĩa, một là chỉ so sánh như bình thường, hai là chỉ việc TVT thấy gánh nặng khi chịu ơn LD.Quần áo ướt đẫm dính chặt trên cơ thể hắn, như ẩn như hiện miêu tả kết cấu da thịt ở bên dưới.
Đèn phía trên chiếu lên cơ thể trắng trẻo của hắn giống như đang phát sáng, sạch sẽ thuần khiết.
Lục Dung bất ngờ không kịp đề phòng nhìn thấy cơ thể Thẩm Vấn Thu, mặc dù anh đã làm chuyện cầm thú với hắn nhưng vẫn ngượng đến mặt mũi đỏ bừng. Dẫu sao hôm qua chỉ vuốt ve ở trong chăn tối om, chưa từng tận mắt nhìn thấy da thịt trần trụi không sót thứ gì thế này.
Ánh mắt anh không biết nên nhìn vào đâu, vội vàng nghiêng người sang bên trái, kết quả bên đó là một mặt gương, vẫn phải nhìn thấy Thẩm Vấn Thu. Anh lúng túng chuyển hướng tiếp, cho đến khi quay lưng về phía Thẩm Vấn Thu.
Thẩm Vấn Thu nào dám xoay người, nước không ngừng tưới lên mặt.
Hắn cảm thấy mình phải kéo dài thời gian.
Thế là sau đó hai người vừa mới ở khoảng cách gần xảy ra tiếp xúc thân mật, sau khi tỉnh lại, thậm chí ngay cả nhìn nhau lấy một cái cũng thấy vô cùng xấu hổ.
Trong phòng ngủ chật hẹp chỉ cách nhau mấy bước chân nhưng họ quay lưng về phía nhau.
Nhất thời chưa ai mở miệng trước.
Trái tim đập nhanh không dừng được.
Trước mắt Lục Dung như hiện lên cảnh tượng vừa mới nhìn thấy, gầy quá, gầy thật, gầy lắm luôn. Anh cảm thấy đau lòng, thầm nghĩ, khó trách ôm vào không cảm nhận được tí thịt nào cả, thật sự gầy gò quá mức.
Người ta thường nói một cơ thể không đủ khỏe mạnh thì sẽ không có mỹ cảm, nhưng cả người anh vẫn âm ỉ râm ran khó kiềm chế.
Rất nhiều những dư âm xấu xa, bỉ ổi tự ý nhảy ra, tối hôm qua ở trong chăn, anh chạm được vào…cơ thể của Thẩm Vấn Thu. Anh cố gắng nhẹ nhàng nhưng không thể tiến sâu vào được, còn mạnh quá thì sợ khiến người trong ngực vỡ vụn.
Luôn cảm giác bản thân rất thô bạo, cảm thấy mình sẽ để lại rất nhiều dấu vết đáng sợ trên người Thẩm Vấn Thu. Vừa rồi nhìn lướt qua chỉ phát hiện vài vệt đỏ nhàn nhạt, tốt hơn nhiều so với tình huống anh lo lắng.
Lục Dung thở phào một cái.
Sau đó khôi phục tinh thần, phỉ nhổ bản thân hèn hạ.
Bây giờ trong lòng Lục Dung đang cực kỳ hối hận, anh cảm thấy mình đúng là đồ cặn bã! Thứ bại hoại! Giống như loại người ti tiện bỉ ổi thừa dịp người ta gặp nguy ra tay chính là thứ rác rưởi, phải bị nhân đạo hủy diệt!
Thẩm Vấn Thu uống say, nhưng anh không có say!
Theo lý mà nói, anh hoàn toàn phải khống chế được bản thân.
Nhưng lúc đó anh bị quỷ ám, tất cả những tà niệm đã đè nén nhiều năm qua trong nháy mắt xông ra, phá vỡ những ràng buộc, gắt gao chặn lại lý trí của anh.
Đến khi anh kích động hôn Thẩm Vấn Thu lần đầu tiên, tất cả đã hoàn toàn mất kiểm soát, là anh tự sa ngã.
Đáng lẽ ra không được bắt đầu.
Một khi đã bắt đầu thì nghĩa là “phạm tội”, cưỡиɠ ɧϊếp một chút và cưỡиɠ ɧϊếp đến cùng hình như không có gì khác nhau hết.
Vì vậy dứt khoát làm đến cuối cùng…
Mẹ kiếp! Lục Dung kiểm điểm bản thân, tự mắng mình.
Cầm thú! Hèn hạ!
Bây giờ Thẩm Vấn Thu tỉnh rượu rồi, nhất định cũng rất hối hận phải không? Lục Dung nghĩ, sao mà dễ chịu được? Anh đã xằng bậy một trận như thế cơ mà…
Lúc này, giọng Thẩm Vấn Thu vang lên trong phòng tắm: “Cậu nói xin lỗi với tôi làm gì? Không sao, là tôi chủ động yêu cầu cậu.”
“Cảm ơn cậu đã đáp ứng thỉnh cầu của tôi.”
“Bây giờ trong lòng tôi cảm thấy dễ chịu hơn rồi.”
Lục Dung càng áy náy, lắp bắp nói: “Tôi, tôi không có kinh nghiệm, bây giờ người cậu còn đau không?”
Lại nghĩ đến thứ vừa mới nhìn thấy, anh nói: “Tôi còn không, không đeo bao, bắn ở bên trong.”
Thẩm Vấn Thu không trả lời ngay, hắn nghe thấy Lục Dung nói không có kinh nghiệm thì không khỏi mừng thầm. Càng không biết nên đối mặt với Lục Dung như thế nào, hắn cũng cảm thấy rất xấu hổ, ngượng ngùng nói: “Không sao, tôi là đàn ông, sẽ không mang thai được đâu.”
Gương mặt Lục Dung đỏ bừng, không phải anh quan tâm đến vấn đề có mang thai hay không.
Thẩm Vấn Thu là bảo bối của anh, là người anh nâng niu trân trọng, cho dù chỉ thiếu tôn trọng một chút thôi, anh vẫn cho rằng không nên.
Nhưng khi chính tai nghe thấy miệng Thẩm Vấn Thu nói ra hai chữ “mang thai”, anh cảm thấy trái tim mình muốn nổ tanh bành, vừa chua chát vừa manh nha.
Cho dù bây giờ Thẩm Vấn Thu hút thuốc uống rượu thức đêm, trước đây còn đánh bạc nhưng trong mắt anh, Thẩm Vấn Thu vĩnh viễn là một chàng trai trong sáng. Anh còn có cơ hội được nghe từ miệng hắn một từ ngữ không trong sáng như vậy sao?
Trời ơi.
Lục Dung luống cuống tay chân đứng tại chỗ, trong đầu toàn là những suy nghĩ bẩn thỉu không tài nào dập xuống được. Anh thật sự muốn tát cho mình một cái.
Thẩm Vấn Thu vui mừng chưa được bao lâu, trong chốc lát hắn không vui nổi nữa. Hóa ra trước khi làm với hắn, Lục Dung là trai tơ.
Không hổ là người đàn ông tốt hắn thầm mến nhiều năm, hắn nghĩ Lục Dung là kiểu người giữ được bản thân không quan hệ trai gái, nam nam loạn lạc nhưng không ngờ Lục Dung giữ mình tốt đến mức này.
Hắn còn trinh đến bây giờ là vì nhớ Lục Dung, cộng thêm gia đình đột nhiên xảy ra chuyện, nào còn đặt tâm tư vào đời sống tình cảm nữa. Lục Dung hoàn toàn không cần phải thế, Lục Dung có trách nhiệm, dáng người còn đẹp, chắc chắn có rất nhiều người coi trọng anh.
Đối với Lục Dung mà nói thật sự quá đáng tiếc, lần đầu tiên của anh đáng ra phải dành cho người xứng đáng được anh trân trọng hơn.
Bây giờ đột nhiên bị hắn làm hại.
Thẩm Vấn Thu xấu hổ và bế tắc, có lẽ hắn nên nói xin lỗi Lục Dung.
Trong lòng Lục Dung cũng bối rối vô cùng, hoàn toàn không biết nên xử lý thế nào. Áy náy hổ thẹn cũng có rồi, nhưng nhiều hơn cả là sự hèn hạ lại vô cùng vui mừng, anh nghĩ, nếu làm cũng đã làm rồi, chẳng bằng biết thời biết thế.
Trái tim anh như sắp nhảy lên tận cổ họng, gần như gom hết dũng khí trọn đời, giọng ồm ồm nói lắp: “Chuyện là, là, tôi gây ra chuyện lớn như vậy với cậu…Tiểu Mị…”
Tôi phải chịu trách nhiệm, bọn mình yêu nhau đi.————Lục Dung đang muốn nói như vậy.
Thẩm Vấn Thu cướp lời, nói: “Chúng ta cũng từng này tuổi rồi, không còn là trẻ con nữa. Hơn nữa còn là tôi chủ động, cậu lại là một người đàn ông bình thường…”
“Không phải chuyện gì lớn, cậu không cần để ý.”
Đây nghĩa là gì? Lục Dung tình nguyện để Thẩm Vấn Thu mắng nhiếc mình còn tốt hơn hắn tỏ ra không có chuyện gì xảy ra đêm qua.
Cứ như chỉ bắt nguồn từ bản năng của động vật chứ không hàm chứa tình cảm.
Lục Dung chỉ cảm thấy tiếng trống hăng hái vất vả lắm mới khơi được lên bề mặt trái tim lại bị Thẩm Vấn Thu liên tục dập tắt, chìm một mạch trở về đầm sâu.
Thẩm Vấn Thu bổ sung thêm một câu: “Là chuyện ngoài ý muốn, cậu cứ quên đi.”
Lục Dung đứng tại chỗ không nhúc nhích, anh vừa tủi thân vừa tức giận.
Thẩm Vấn Thu không cần anh chịu trách nhiệm.
Trong phòng yên tĩnh lại, chỉ còn tiếng nước chảy rào rào.
Lục Dung cảm thấy trái tim mình như ngừng đập trong nháy mắt, vì vậy cũng không cảm thấy đau nhưng chỗ cụt tay đã rất lâu rồi không đau nhức, có lẽ không phải vì anh đeo tay giả cả đêm mà đau, đây là cơn đau ảo.
Lại bắt đầu đau.
Sự đau đớn không tồn tại đương nhiên không thể nào ngăn lại được, Lục Dung thở chậm, hồi lâu mới ngơ ngác buồn bã đáp: “Ừ.”
Anh nghe Thẩm Vấn Thu nói: “Cậu có thể đừng đứng ở cửa nữa được không? Đóng cửa lại, tôi tắm trước, cậu chờ mười phút. Thời gian không còn sớm, chẳng phải 9 giờ phải ra ngoài bàn chuyện làm ăn sao?”
Lục Dung lại “ừ” một tiếng, im lặng đi ra ngoài, bước chân của anh trở nên nặng nề, bàn chân to đạp lên sàn.
Bình bịch, bình bịch.
Thẩm Vấn Thu hít mũi, nhanh chóng tắm xong.
Trước khi ra cửa, hắn nắm chốt cửa hít một hơi thật sâu, ưỡn thắt lưng đang mềm nhũn ra, run rẩy đứng thẳng chân, sau đó tự nhiên như không có chuyện gì ra ngoài, mặt cũng lau sạch sẽ.
Thẩm Vấn Thu nói với Lục Dung: “Cậu đi tắm đi.”
Lục Dung vẫn “ừ”, lặng lẽ đi tắm.
Anh tắm nhanh hơn, vào khoảng bảy, tám phút đã đi ra.
Lúc này, Thẩm Vấn Thu đã mặc xong quần áo sạch.
Lục Dung dừng chân, nhìn chòng chọc hắn nửa phút, vô cùng ân cần hỏi hắn cơ thể có thoải mái không, nếu không khỏe thì ở lại khách sạn nghỉ ngơi.
Thẩm Vấn Thu như đoán được suy nghĩ trong lòng anh, vừa đi tất trắng vừa không ngẩng đầu lên nói: “Tôi không sao, cậu đang nghĩ gì thế? Tôi cũng là đàn ông, tôi không yếu ớt như thế.”
Lục Dung: “…Ừm.” Anh không tin tưởng cho lắm.
Thẩm Vấn Thu khẽ bật cười.
Lục Dung mở to mắt, tựa như nín thở hỏi: “Cậu cười cái gì?”
Thẩm Vấn Thu nói: “Từ lúc bắt đầu, cậu không ừ thì cũng ừm, ngốc quá.”
Thẩm Vấn Thu ngồi trên mép giường, cầm cà vạt lên vòng qua cổ áo, bởi vì thắt cà vạt nên phải ngẩng đầu lên nhìn anh. Hắn nở nụ cười, rất tự nhiên nói: “Được rồi, Đại Dung, cậu đừng căng thẳng.”
“Cậu đừng sợ tôi thế, sau này tôi sẽ không uống nhiều rượu như vậy nữa, bảo đảm sau này không say rượu tập kích cậu, được chưa?”
Lục Dung: “…”
Lục Dung hoàn toàn không thể nói yên tâm được, thế nhưng Thẩm Vấn Thu vừa đảm bảo sẽ không làm chuyện này với anh nữa lại khiến anh cảm thấy rất thất vọng.
Mặc dù đúng là không nên qua loa đại khái như thế.
Có phải anh làm quá kém không?
Lục Dung rối bời trong lòng, nói: “Cậu vốn bị bệnh, không nên uống rượu như thế.”
“Biết rồi.” Thẩm Vấn Thu nhìn thời gian trên điện thoại: “Mau thay quần áo đi, tổng giám đốc Lục, còn phải đi bàn công chuyện nữa.”
Hai người xuống ăn sáng ở cửa tiệm gần đấy.
Lục Dung vẫn không xua tan được trạng thái căng thẳng, mỗi một tế bào trên cơ thể đều hồi hộp, anh quan sát từng hành động cử chỉ của Thẩm Vấn Thu.
Nhưng trông Thẩm Vấn Thu rất bình thường, thậm chí tâm trạng còn tốt hơn cả mọi khi, gương mặt vẫn luôn nở nụ cười.
Lục Dung lòng dạ rối bời nhớ nhầm lộ trình, Thẩm Vấn Thu lại nhớ rõ ràng, không hề cẩu thả chút nào.
Cứ như thể anh là người duy nhất để ý chuyện đó vậy.
Không thèm để tâm thật sao?
Người phụ trách bên Cục bảo vệ môi trường địa phương tới đón bọn họ, hai người lên xe cơ quan, cùng ngồi ở hàng sau.
Đối phương thì ngồi ở ghế phó lái, trò chuyện với anh: “Tổng giám đốc Lục…”
Tâm tình Lục Dung không yên khó tập trung nổi, nghe không vào đầu, chỉ ngẩn ngơ đáp lại đôi câu.
“…Anh cảm thấy thế nào? Tổng giám đốc Lục…Này? Tổng giám đốc Lục?”
Lục Dung lấy lại tinh thần: “Hả? Vừa rồi tôi đang suy nghĩ vài chuyện nên không nghe rõ, xin lỗi anh.”
Người kia cũng không tức giận: “Không sao.”
Đúng lúc đến nơi, đối phương nói: “Vậy tôi đi trước, lát nữa chúng tôi sẽ giới thiệu lại sau với hai người.”
Thẩm Vấn Thu gác tay lên ghế phó lái, tiến lại gần nói với thái độ ôn hòa: “Xin lỗi, vừa rồi anh nói gì tôi đã ghi nhớ hết rồi. Trong lúc anh rời đi tôi sẽ nói lại cẩn thận với sếp của chúng tôi.”
Lục Dung vô cùng thất vọng với bản thân vì không thể nào tập trung vào công việc, quá vô dụng.
Bọn họ đến sớm, Thẩm Vấn Thu ngồi bên cạnh anh, nhỏ giọng nghiêm túc nói cho anh, trên sổ tay ghi chép vắn tắt lại những điểm chính rất khoa học, phần chính và phần phụ rõ ràng.
Để hoàn thành công việc này cần phải để tâm rất nhiều, trái tim Lục Dung lạnh hơn, anh rất muốn hỏi rõ Thẩm Vấn Thu rằng hắn thật sự không coi chuyện tối hôm qua là chuyện lớn sao?
Lục Dung không thể nói mình hối hận vì ngủ cùng với Thẩm Vấn Thu hay hối hận vì nuối tiếc sau này không còn cơ hội để làm điều đó thêm vài lần nữa.
Dường như nó thật sự rất sung sướиɠ nhưng mặt khác, một khi đã được nếm thử hương vị thì làm cách nào cũng không thấy đủ.
Lục Dung vừa nghe hắn nói vừa an ủi trong lòng mình: Phải nghĩ tích cực lên, ít nhất lần này Thẩm Vấn Thu không tuyệt giao với anh nữa. Thẩm Vấn Thu còn bằng lòng nói chuyện với anh, thái độ sau khi phát hiện ra bức thư tình của anh mười năm trước đã tốt hơn rất nhiều rồi.
Lời editor: Ủa hai anh đều đã nghiện còn ngại hả =)))))